Tổng Giám Cường Yêu Vợ
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Giám Cường Yêu Vợ mang ý nghĩa thi vị Để đạt được cái gọi là hạnh phúc phuc cần một chút can đảm, cần 1 chut long tin va cần nhiều hơn sự cố gắng. Chỉ buồn la chưa cố găng đa muốn dừng lại rồi. Làm việc trong ngành nghề có liên quan tới cái đẹp, Thiệu Kỳ Á đã gặp qua đủ loại người khác phái xinh đẹp quyến rũ, nhưng chưa từng có một cô gái nào lại làm cho anh vừa thấy tim liền đập dồn dập, trong lòng thấy căng thẳng
Chương 22 : Nhảy xong một điệu
“Ai, mọi người không cần như vậy! Em vẫn là Bảo Đế thôi, sẽ không bởi vì bạn trai em là ai mà thay đổi gì cả!” Trong lời nói của các đồng nghiệp ngọt bùi cay đắng đều có, Dụ Bảo Đế đơn thuần căn bản chống đỡ không nổi, đành phải thẹn thùng xin lượng thứ.
“Ha ha. . . . Nói đùa thôi!”
“Mọi người xem mặt cô ấy hồng như trứng tôm kìa!”
Vài đồng sự giao tình tương đối khá đều tiến đến bên cạnh cô.
“Ai, Bảo Đế, cô cùng tổng giám đốc kết giao khi nào vậy, thế mà lại giấu lâu như vậy không nói ra?” Ngay cả tổng giám Richard cũng tiến gần thêm một bước.
“Bọn em quen nhau một năm rưỡi rồi, nhưng em thề thật sự là đến hôm qua em mới biết anh ấy là tổng giám đốc.” Cô rất chân thành cường điệu, sợ mọi người không tin cô, xa lánh cô.
“Đúng vậy, tôi cũng thề ngày hôm qua tôi thấy rõ ràng khuôn mặt ngây ngốc không hiểu chuyện gì của Bảo Đế.” Đồng nghiệp ha ha đùa giỡn.
“Thật sự rất ngốc sao?” Bảo Đế yếu ớt hỏi, lúng túng đến mức hai bên tai đều đỏ.
Vị đồng nghiệp kia quả quyết gật đầu.
Cô uể oải thở dài. Ai, ngày hôm qua cô quả thực là một bước nổi danh, ngoại trừ nổi tiếng là bạn gái tổng giám đốc, còn nổi tiếng là vừa ngốc vừa xấu nữa!
“Tóm lại, xin mọi người cứ đối với em giống như trước đây, làm ơn!” Cô khiêm tốn nói, vẻ mặt đỏ bừng thẹn thùng, cúi đầu chín mươi độ với mọi người.
“Yên tâm! Tôi sẽ cố gắng sai bảo em.” Nhà thiết kế Giáp cười nói.
“Cám ơn.” Cô nhếch miệng cười, bị trêu ghẹo còn nói lời cám ơn.
“Làm sai chuyện bị mắng cũng đừng có cáo trạng đó!” Nhà thiết kế Ất cố ý không có ý tốt liếc cô.
“Tuyệt đối sẽ không.” Cô ngoan ngoãn trả lời.
“Kết giao với tổng giám đốc, em càng nên cố gắng lên làm nhà thiết kế, như vậy mới có thể phu xướng phụ tùy.” Nhà thiết kế Bính bình thường luôn giúp đỡ Bảo Đế cổ vũ cô.
“Em biết, cám ơn tiền bối.” Cô cảm kích nói, có thể làm đồng nghiệp với những người này, là chuyện đáng để cám tạ.
“Được rồi, được rồi, không chỉ Bảo Đế cần cố gắng, tất cả mọi người đều phải cố gắng tương thân tương ái, hoà thuận vui vẻ, đồng tâm hiệp lực dốc sức vì công ty.” Richard lên tiếng kêu gọi mọi người giúp đỡ lẫn nhau.
Bảo Đế thấy các đồng nghiệp tính cách khác nhau, phản ứng cũng khác nhau, tuy nhiên cũng đều rất hòa thuận làm ý cười trên môi càng sâu sắc.
Mọi người đối với cô cũng không có thay đổi, thật tốt quá!
Bất luận Thiệu Kỳ Á có phải tổng giám đốc tập đoàn Alston Á Châu hay không, đối với tình cảm của anh và Dụ Bảo Đế đều không có ảnh hưởng. Hai người vẫn ngọt ngọt ngào ngào như cũ, làm chuyện những đôi tình nhân bình thường hay làm, hẹn hò, ăn cơm, dạo chơi ngoại ô, du lịch. . . . dính vào chung một chỗ.
Bọn họ kết giao ổn định, nửa năm trôi qua, công việc thuận lợi, cảm tình thuận lợi, mọi chuyện đều suôn sẻ, tất cả đều quá mức hoàn mỹ.
Song có lẽ là quá mức thuận lợi, khiến ông trời nhìn không thuận mắt, đưa tới một cái tai họa đột ngột -- “Bà ngoại đã xảy ra chuyện!”
Buổi chiều một ngày nghỉ, Thiệu Kỳ Á và Dụ Bảo Đế đang muốn vào rạp chiếu phim, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh dừng bước, không nghĩ tới là do nhân viên làm việc ở viện an dưỡng gọi đến, nói bà Trịnh đã xảy ra chuyện, anh vừa nghe lòng liền hoảng hốt, đầu óc nhất thời trống rỗng, ngay cả sự việc cũng chưa hỏi rõ ràng, đã vội vàng nhờ bọn họ nhanh chóng xử lý, anh sẽ chịu toàn bộ phí tổn.
“Bà Trịnh đã xảy ra chuyện gì sao?” Thấy sắc mặt Thiệu Kỳ Á lo lắng, trong lòng Bảo Đế hiện lên dự cảm không lành, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc tái xanh.
“Không biết, bây giờ chúng ta lập tức chạy tới xem.” Anh cấp bách dắt tay cô, bước nhanh ra khỏi rạp chiếu phim, chuyển hướng đi tới bãi đỗ xe.
Bảo Đế trong lòng hỗn loạn, không biết nên nói cái gì cho phải, trầm mặc đi theo bước chân của anh.
Loại kinh hoàng lo sợ này, gợi nhớ tới ký ức thương tâm khi mẹ của cô qua đời, giờ phút này trong ngực giống như bị hòn đá đè ép, cảm giác thở không nổi.
Cô sợ phải trải qua cái tình cảnh này lần nữa!
Cô sợ hãi cái chết tàn nhẫn!
Trước đó, cô đã đồng ý đan mũ len cho bà Trịnh đội mùa đông, cô còn đồng ý sẽ mua đậu hủ hạnh nhân cho bà ăn. . . . bà Trịnh còn nói, bà muốn sống đến một trăm tuổi, bà muốn tận mắt nhìn thấy cháu ngoại mang theo cháu cố đến thăm bà. . . . Cô còn chưa có thực hiện lời hứa hẹn, có phải đã không còn kịp rồi hay không?
Bà Trịnh đáng yêu như vậy. . . . Cô không dám nghĩ!
Cho dù bà nói năng lộn xộn, đầu óc mơ mơ màng màng, nhưng bà thực hiền lành, cô rất thích bà Trịnh!
Bảo Đế nhớ đến bà Trịnh trong trí nhớ, lo lắng đến đỏ cả vành mắt.
Ngồi trên xe, Thiệu Kỳ Á nổ máy, lại thấy Bảo Đế ngây ngốc không hề động đậy, anh nghiêng người thắt dây an toàn thay cô, lại thấy mũi cô hồng hồng, hốc mắt đầy nước mà không dám rơi xuống.
Bảo Đế phát hiện anh đang nhìn cô, nỗ lực cong khóe miệng, miễn cưỡng tươi cười an ủi anh. “Bà Trịnh là người tốt sẽ được ông trời phù hộ, nhất định sẽ bình an.”
Thấy cô rõ ràng là lo lắng, vừa nói nước mắt liền rơi xuống, lại kiên cường bình tĩnh muốn an ủi anh, trong ngực Thiệu Kỳ Á như xuất hiện dòng nước ấm.
“Đừng lo lắng, bà sẽ không có chuyện gì.” Anh nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, tâm tình nặng nề nói nhỏ.
“Vâng.” Cô nắm bàn tay anh, muốn tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Ở tại thời khắc này, có người bên cạnh làm bạn, quả thực có thêm rất nhiều dũng khí để đối mặt.
“Bà ngoại tôi đâu?”
Thiệu Kỳ Á lòng nóng như lửa đốt, dùng thời gian nhanh nhất chạy tới viện an dưỡng, anh nắm tay Bảo Đế, hai người giống như trận gió ào vào đại sảnh, nhìn thấy nhân viên vội hỏi.
“Ở trong phòng, anh Thiệu . . . .” Nhân viên công tác vừa thấy anh, đang muốn báo cáo tình hình trước, lại bị anh bỏ lại phía sau.
“Bà ngoại!”
“Bà Trịnh!”
Một bước tiến vào trong phòng ngủ, hai người bọn họ không hẹn mà cùng lo lắng kêu to, bước vội tới bên cạnh Bà Trịnh, lo lắng xem xét kỹ tình trạng của bà, nhưng lại thấy -- sắc mặt hồng hào.
Ánh mắt, có thần.
Tinh thần, no đủ.
Trừ mấy cái đó ra, tâm tình bà thoạt nhìn còn cực kỳ tốt.
“Bà ngoại, bà có xảy ra chuyện gì không?” Thiệu Kỳ Á buồn bực, nhìn không ra bà có cái gì khác thường.
“Không có à.” Ngay cả tiếng nói cũng rất nhẹ nhàng thoải mái.
Bảo Đế ngồi vào bên cạnh bà, vô cùng thân thiết kéo cánh tay của bà, nhẹ nhàng hỏi: “Bà Trịnh, bà có chỗ nào không thoải mái không?”
“Ta rất tốt, đâu có cái gì không thoải mái?” Bà Trịnh bĩu môi, giống như là ngại bọn họ nói điềm rủi, lập tức hào hứng lấy bánh cưới ra, vui vẻ chia sẻ. “Đây, bà mời hai đứa ăn bánh.”
“Bà lấy bánh cưới ở đâu vậy? Là người nhà của ai trong viện an dưỡng có việc mừng sao?” Thiệu Kỳ Á trực giác hỏi, nhưng bà Trịnh còn chưa kịp trả lời, nhân viên công tác theo sau đã giành trước trả lời.
“Là bà Trịnh đặt bánh cưới, hơn nữa còn một lần đặt những năm trăm hộp.” Nhân viên công tác vươn năm đầu ngón tay.