Có Một Chút Ngọt

Có Một Chút Ngọt

Mô Tả:

Truyện ngôn tình tổng Tài Có Chút Ngọt Mọi chuyện cứ tiếp diễn mãi như thế cho đến một ngày, anh gặp được một cô nàng búp bê.Đây chính là quá trình một đại thúc thanh tâm quả dục được một cô búp bê mềm mại theo đuổi, sau đó quyết định quăng hết mặt mũi mà gặm cỏ non.Bộ này cực sủng, nữ chính là kiểu có chút loli, bạn nào không thích thì đừng xem nhé, không thì hoanh nghênh đến hố hì hì.

Chương 22 : Mà lúc này

Hữu Thố thò đầu ra: "Tiểu Mật Mật, làm sao thế?"

Vì sự quan tâm của mọi người mà Điềm Mật cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

"Thố Thố, Niên Niên, bây giờ mình phải đến công ti một lát, tối gặp nhé." - Nói xong cũng không quay đầu lại mà vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Hữu Thố và Mộc Niên quay sang nhìn nhau, không hiểu gì cả.

...

"Mật Mật, em đến đúng lúc lắm." - Điềm Mật mới vừa đến được cửa công ti thì gặp phải biên tập viên Hồ Hồ. "Mau đi lên, Ngu Nhũ Viên bây giờ cũng đang ở đây đấy."

"Sao? Em lên liền ạ." - Điềm Mật giật mình, hoàn toàn cứng đờ người.

"Em phải hiểu là mọi người tin em, chỉ là chế độ của công ti rất nghiêm khắc, mà chuyện này lại đang ầm ĩ trên mạng xã hội." - Hồ Hồ cố gắng tìm lời an ủi. "Em cứ yên tâm đi nhé, không có chuyện gì lớn đâu."

Điềm Mật gật đầu theo bản năng, nhưng tâm hồn đã trôi dạt lên tận lầu 17 rồi.

Cô đã từng đến tòa cao ốc này rất nhiều lần, nhưng tất cả đều là chuyện xuất bản và nhuận bút, còn chuyện dính phải scandal đạo văn vẫn là lần đầu tiên... Điềm Mật hốt hoảng vừa nghĩ vừa chạy vào phòng làm việc của biên tập viên Tôm Nõn.

Mà bên trong phòng, ngoại trừ Tôm Nõn ra còn có một người phụ nữ tóc uốn cao lớn, khắp người tản mác mùi vị "tao có tiền tao có quyền", chính là loại cường hào ác bá điển hình.

Âm thanh cãi nhau chói tai kinh khủng.

"Biên biên, em đến rồi đây... " - Điềm Mật không vui nói... "Rốt cuộc..."

"Mật Đường, em phải hiểu cho chị, em và Lục Võng ký hợp đồng cũng được gần 4 năm rồi, theo lý thuyết hẳn là chị phải đứng về phía em..." - Tôm Nõn ngắt lời Điềm Mật, vừa nói vừa dùng bút đỏ khoanh lên một tờ giấy rồi đưa sang cho Điềm Mật.. "Nhưng bây giờ quả thật là có tình tiết hệt như em sao chép từ 《 Hắn vừa có tiền lại có nhan sắc》, còn là số lượng lớn nữa."

"Nhưng mà..." - Điềm Mật còn định lên tiếng giải bày, không ngờ lại bị người phụ nữ đang ngồi bên cạnh ra giọng khinh thường: "Tôi còn tưởng tác giả của 《 Vương Triều 》là người tài giỏi thế nào cơ đấy, thì ra cũng chỉ là một kẻ ăn cắp không hơn không kém thôi."

"Cô đang nói bậy bạ gì đó? " - Khí nóng bốc lên đầu, Điềm Mật cảm thấy bản thân bị xúc phạm thật quá đáng. Mấy năm nay cô sáng tác truyện, không phải chưa từng bị gọi là tạp văn, cũng không phải chưa từng thiếu nhuận bút. Nhưng cái chuyện đạo văn gì đó thì cô chưa từng nghĩ đến đâu, cô đâu có bị điên mà đi chuốc tội vào mình?

"Thế chẳng lẽ tôi nói sai sao? - Người phụ nữ quay đầu đi, nói với Tôm Nõn. "Không chỉ đi ăn cắp, mà còn làm kẻ thứ ba nữa... Loại tác giả như thế này mà Lục Võng các người cũng có thể hợp tác sao?"

Cái gì gọi là kẻ thứ ba?

Điềm Mật sững sốt, cô rõ ràng mới chỉ vừa nói chuyện yên đương lần đầu với Cửu gia, mặc dù mới chỉ có một ngày... Nhưng sao bây giờ lại biến thành con giáp thứ mười ba rồi?

"Chứng cứ cũng đã rõ ràng rồi đúng không? Tôi có thể đi rồi chứ?" - Người phụ nữ chỉnh lại cổ áo, sau đó dùng bộ dáng "đứng trên cao nhìn xuống dưới" mà nói: " ứng chung với cái loại không biết liêm sỉ này trong cùng một căn phòng, tôi thật sự không thể thở được đấy."

"Cô..." - Điềm Mật tức giận đến đỏ mắt, liền đi về phía trước kéo người phụ nữ kia lại: "Cô nói rõ ràng cho tôi, cái gì mà tiểu tam hả?"

Nhưng người kia chỉ gạt phăng tay cô ra, lạnh lùng nói: "Sao là sao nữa? Chuyện chính mình làm cũng không nhớ được à?"

Điềm Mật nghiến răng nói: "Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì cả, chuyện ăn cắp gì đó tôi không nhận, không làm tức là không làm."

Người kia cười nhạt: "Vậy thì cứ đợi thử xem."

Nói xong cũng không quay đầu lại mà thong thả đi ra ngoài.

...

"Mật Mật, không phải là chị không tin em, nhưng mà..." - Tôm Nõn khó xử mở chồng A4 trên bàn ra, bên trong chính là bản đối chứng tình tiết tương đồng giữa hai tác phẩm....

"Cô ta có văn bản gốc, có dàn ý... mà em thì..."

Điềm Mật cắn môi, cô viết văn lúc nào cũng là tùy vào linh cảm rồi đăng luôn thôi, hoàn toàn không có viết dàn ý hay lưu lại gì hết. (Editor: Xin lỗi vì ngắt mạch truyện, nhưng mà trước kia tình trạng này tôi cũng bị rồi, do sáng tác không lưu gốc nên bị ăn cắp, nên tôi khuyên mn có viết thì nhớ phải lập word trước, lưu lại rồi hẵn đăng nhé, có vấn đề gì còn có thể mang ra đối chứng được.)

"Chị cũng biết thói quen của em mà... Nhưng em không làm chuyện đó thật mà. " - Điềm Mật kéo xấp tài liệu kia qua, cau mày nhìn. Quả thật là có quá nhiều tương đồng, không đơn giản chỉ là giống, mà cứ như là cô ta đã trải qua chuyện đó cùng cô vậy. "

"Mật Mật, tạm thời bây giờ em ngừng hoạt động một thời gian đi, công ti sẽ bàn bạc một chút, em cũng không nên quá lo lắng nhé." - Tôm Nõn an ủi, vỗ vỗ bả vai Điềm Mật.

"Dạ..."

...

Điềm Mật thất hồn lạc phách đi ra khỏi tòa nhà, vừa đi vừa ôm tập bản thảo đối chứng mà hai hốc mắt đỏ hoe.

Cô muốn khóc thật to!

Uất ức không biết để đâu cho hết, vô cùng khổ sở.

Giống như là đứa con ruột của chính mình mà lại bị cướp đi vậy...

*****

Tháng tám này Thịnh Dung cũng không có nhiều kịch bản để tham gia, hiện giờ anh ta nhàn rỗi ngồi trong xe riêng của công ti, nhắm mắt dưỡng thần.

Mà lúc này đường xe đang kẹt cứng...

"Thịnh Dung... Thịnh Dung... " - Hoa Giản, người đại diện của anh ta nâng kính ngăn lên, đánh thức Thịnh Dung rồi chỉ về phía cửa tòa nhà lớn bên kia đường.

"Cậu nhìn kìa, kia có phải là tác giả của 《 Vương Triều 》không?"

Buổi casting hôm đó anh ta có đi cùng với Thịnh Dung, ít nhất trong tổ biên kịch anh ta cũng có âm thầm ghi nhớ mấy vị quan trọng, nặng nhẹ gì cũng có thể phá hủy con đường đi lên của "sao" nhà mình.

"Sao?" - Thịnh Dung nhíu mày tháo tai nghe xuống, cũng hướng theo tay của Hoa Giản mà nhìn sang, sau đó rất nhanh hai mắt khẽ chớp, rồi giật mình. "Vì sao cô ấy lại ở đây?"

Hoa Giản nói với vẻ thản nhiên: "Bên đó chính là tổng bộ của Lục Võng, chắc là cô ấy đi xuất bản gì đó thôi. Cậu cũng không cần quá để tâm đâu."

Lời này chính xác là vạch rõ ranh giới.

Nếu như người kia là đàn ông giống như Cửu Thiên, thì anh ta chắc chắn sẽ không nói thêm 1 câu thừa thải đó.

"Lão Hoàng, chúng ta qua đó xem một chút." - Thịnh Dung nói với tài xế đang ngồi ở phía trước.

Chủ yếu chỉ là anh ta tò mò một chút, bình thường khoảng thời gian này chính là mùa tựu trường nên tỉ lệ tiêu thụ tiểu thuyết sẽ giảm đi, đáng lẽ nhà xuất bản phải bán hàng tồn kho mới đúng, vì sao lại muốn xuất bản sách mới?

"Thịnh Dung!" - Hoa Giản giật mình, vội vã nhắc nhở: "Cậu mới vừa trở thành ảnh đế thôi, sau lưng không biết có bao nhiêu chó (ở đây là papparaz ) săn đâu. "

Sau đó lại bổ sung thêm: "Buổi khai máy của Vương Triều cũng sắp đến rồi, cậu tuyệt đối không thể gây sai lầm được."

Thịnh Dung lại trừng mắt nhìn anh ta, hoàn toàn không để ý: "Anh cứ bảo lão Hoàng kín đáo một chút, bảo trợ lý gọi cô ấy lên xe, không có chuyện gì lớn cả."

Hoa Giản cũng chỉ có thể quay sang nhìn người trợ lý mới của Thịnh Dung mà thở dài: "Thật không biết là cậu đang nghĩ cái gì trong đầu nữa."

Nhưng Thịnh Dung chỉ nhe răng cười: "Xây dựng quan hệ tốt đẹp với tác giả thôi mà."

Hoa Giản hoàn toàn cạn lợi, cũng không ý kiến gì nữa.

...

Quay lại với Điềm Mật, hiện giờ cô đang ngồi bệt trên thảm cỏ của công ty, hốc mắt đỏ hoe, hai chân không thoải mái mà gạt gạt đống cỏ trên mặt đất.

"Cô Điềm... " - Người trợ lý đi đến, khó xử vuốt vuốt gáy, lại vội vàng nói. "Có thể mời cô đi cùng tôi một chuyến không? Có người muốn gặp cô."

Điềm Mật thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn một chút rồi nói hỏi: "Tôi có quen cậu à?"

Người kia bèn mỉm cười: "Tôi là trợ lý của Thịnh Dung, chẳng qua chỉ là người phụ trách truyền đạt mà thôi."

Thịnh Dung?

Là người đến thử vai nam hai Trác Vân Thâm trong Vương Triều?