Có Một Chút Ngọt

Có Một Chút Ngọt

Mô Tả:

Truyện ngôn tình tổng Tài Có Chút Ngọt Mọi chuyện cứ tiếp diễn mãi như thế cho đến một ngày, anh gặp được một cô nàng búp bê.Đây chính là quá trình một đại thúc thanh tâm quả dục được một cô búp bê mềm mại theo đuổi, sau đó quyết định quăng hết mặt mũi mà gặm cỏ non.Bộ này cực sủng, nữ chính là kiểu có chút loli, bạn nào không thích thì đừng xem nhé, không thì hoanh nghênh đến hố hì hì.

Chương 2 : Biểu hiện của cô

Giới giải trí vốn là một nơi đầy bí mật.

Một người đàn ông từng bị cho là GAY, bây giờ bỗng nhiên dắt theo một cô bé.

Như vậy có nghĩ là gì?

Đó là con gái của anh ta?

Người kia suy nghĩ một lát rồi mỉm cười, nhanh trí nhét suy nghĩ kia vào trong bụng chứ không hề lên tiếng.

Tất cả mọi người đều cho rằng đó chính là tiểu công chúa mà Cửu gia dấu trong nhà.

"Có tìm thấy vị minh tinh kia chưa?" - Tạ Cửu đi phía trước cũng không quay đầu lại.

"..."

Điềm Mật có cảm giác mình như đang đi vào cõi thần tiên, mờ mịt nhìn mặt của "Thôi Nhiêu", một chút tê dại khẽ chui vào trong tai, trượt xuống cổ họng rồi chạm vào trái tim đang đập thình thịch.

"Sao nhóc không nói gì hết vậy? Không tìm thấy à"- Tạ Cửu quay đầu, đưa tay xoa xoa mái tóc chỉ đến ngực mình, giọng nói lại vô cùng mê hoặc.

Bỗng nhiên, Tạ Cửu cảm giác được đôi bàn tay với những ngón vuốt nhỏ nhắn rụt lại về phía sau, cuối cùng bóng dáng chạy đến bên một cô gái xinh đẹp, hai người một lớn một nhỏ trông vô cùng khả ái.

Thấy cô nhóc tìm được thần tượng, lại ngửi phải mùi nước hoa gay mũi, anh bèn cảm giác cổ họng khó chịu, sau đó liền đi ra ngoài tận hưởng chút không khí.

"Mật Mật... Ban nãy mình không nhìn lầm chứ?" - Mộc Niên cầm một ly rượu đỏ trên tay, tay kia lại vỗ vỗ khuôn mặt đỏ ửng của mình, có cảm giác đầy hơi như một quả bong bóng.

Mặt của Điềm Mật ngay lập tức ửng đỏ lên, rụt rè nói: "Mình... Mình vừa chạm vào tay của anh ấy"

Mộc Niên: "..."

Thật là đáng ghen tị mà.... Với cái khuôn mặt trẻ con này... Haizz, vận khí thật tốt.

Cô nhớ đến mấy lần gặp qua Cửu gia, đừng nói là tay, đến một cọng lông cũng chưa chạm đến được nữa là.

Bỗng nhiên Mộc Niên nghĩ đến điều gì đó, bèn kích động hỏi: "Không phải cậu cần Wechat của người ta sao?"

Điềm Mật nghe xong cũng hóa đá ngay tại chỗ --

Vừa rồi do kích động quá nên cô quên mất...

Tất nhiên Mộc Niên hiểu rõ, bèn vỗ trán nói: "Cơ hội tốt như thế... Lỡ mất rồi."

Điềm Mật vặn vặn ngón tay: "Mình...quên mất"

Mộc Niên nghĩ đi nghĩ lại một chút, không chừng đây lại là chuyện tốt, vì thế bèn nói: "Nghĩ đi nghĩ lại một chút, kia chắc chắc là đóa hoa chốn Cao Lĩnh, không phải thứ người phàm có thể mơ đến"

Điềm Mật đành phải bỏ qua, tiếp tục đi theo Mộc Niên đến chỗ khai máy để "đục nước béo cò"

Nhưng Mộc Niên không hề nghĩ tới, đóa hoa trên nằm trên đầu quả tim của Đường Mật kia, rốt cuộc cũng hái không được.

***********

Không có mùi nước hoa nồng nặc - Tạ Cửu lười biếng tựa người vào bên chiếc SUV, cởi xuống cái áo khoác nóng nực, mở tung hai cúc áo rồi thư thái chớp mắt hưởng thụ làn gió đêm.

"Sao cháu lại ra đây rồi?"

Một người đàn ông xuất hiện, chiều cao ngang ngửa Tạ Cửu, cũng mặc áo sơ mi giày da, đường nét trên gương mặt vô cùng rõ ràng, vóc người to lớn.

"Không phải chú cũng đi ra đây sao?" - Tạ Cửu mở mắt ra, hai ánh nhìn giao nhau, nháy mắt lại thấy người kia nở nụ cười.

Tạ Thất bước đến hai bước, dựa xuống cạnh ai đó, mở miệng hỏi: "Có thuốc ở đó không?"

Tạ Cửu gõ gõ vào thân xe, sau đó rút từ trong túi ra một hộp thuốc lá: "Không có bật lửa, tự nghĩ cách đi"

Tạ Thất cười: "Cảm ơn nhé!" - Anh ta moi ra từ túi quần một cái bật lửa, quan sát xung quanh một chút rồi mới đốt lửa, hít một hơi thật dài.

Tạ Cửu đút tay vào túi quần, ngửa mặt lên nhìn bầu trời lác đác vài ngôi sao nhỏ, tùy ý hỏi: "Suy nghĩ kĩ chưa?"

Tạ Thất không hiểu: "Ý cháu là gì?"

"Đừng nói với cháu là chú không hiểu"

"Cháu biết rồi sao?"

"Mấy hôm trước thấy cái vé máy bay trong phòng chú, lịch thi đấu LPL league diễn ra mấy ngày nay rồi"

Tạ Thất yên lặng hồi lâu...

Tạ Cửu xoay người, vỗ vai anh ta: "Chú, đi đi"

"Games... Ông già ghét nhất..."

"Đã có cháu rồi"

Lời này vừa thốt lên, cũng làm cho Tạ Thất hận đến nghiếng răng... Từ hồi còn nhỏ, anh đã biết ông già vốn thích Tạ Cửu nhiều hơn, cho dù cậu ta muốn sao trên trời cũng có thể đập vỡ thiên thạch mà lấy xuống.

Còn anh lại giống như hàng lượm được.

Mặc kệ, ai lại đi ghanh tị với cháu nhỏ của mình!

"Vừa rồi tôi nghe đám người bên trong bàn tán rằng cháu có con gái riêng, trông cực kỳ xinh xắn"- Tạ Thất đổi chủ đề, tò mò hỏi. Tình sử của cậu nhóc này anh ta còn lạ gì chứ? So ra còn trắng hơn cả giấy.

Tạ Cửu ngờ vực: "Ai?"- Anh lên giường rồi khiến ai đó có con à? Sao anh lại không biết nhỉ?

Tạ Thất thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, bèn vỗ vai người bên cạnh sau đó bỏ đi.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? - Tạ Cửu thắc mắc, cũng vội nhảy lên xe đuổi theo.

********

8 giờ 30 phút sáng, Mật Mật đứng trước cửa, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà với kiến trúc cao hiện đại, khẽ hít một hơi.

Mấy ngày trước cô nhận được tin nhắn trong trang Web, thiếu chút nữa là bất tỉnh luôn.

Thành Ngu muốn mua lại 《 Vương Triều 》!, cô sắp bước một chân lên làm biên kịch!

Chỉ là Điềm Mật cảm thấy vô cùng rầu rĩ, bởi vì trừ người kia ra thì không ai có thể diễn hợp vai Thôi Nhiêu.

Tạ Cửu đỗ xe lại trước cửa thì thấy được cô búp bê kia, trông vẫn cực kỳ xinh xắn.

........

Điềm Mật cúi đầu thật thấp, một đôi giày da hiện ra trước mắt cô, liếc nhìn một cái cũng hiểu rõ là cả đời cô cũng đừng hòng mua được.

Cô hơi ngẩng đầu lên liền đụng phải đôi mắt của anh...

"Theo đuổi đến tận đây sao?"

Tạ Cửu híp mắt, phải mất một lúc để nhận ra được cô bé giống búp bê ở buổi tiệc hôm nọ.

"...."

Theo đuổi cái gì cơ? - Điềm Mật mở miệng đĩnh hỏi, nhưng người đàn ông bên cạnh đã lướt qua cô mà đi vào trong.

Haizz.... Khó khăn lắm mói gặp lại được anh ta... Điềm Mật vội đuổi theo, thuận lợi len được vào trong thang máy củng nam thần.

Tạ Cửu nhìn cô nhóc đứng bên cạnh.... Cũng xem như phái nữ đầu tiên xuất hiện trong cuộc sống của anh.. Trên người không có mùi nước hoa nồng nặc, cũng không có bộ ngực quyến rũ, cùng lắm chỉ là một đôi mắt hạnh long lanh và giọng nói ngọt ngào.

Hình như anh cũng không cảm thấy khó chịu...

Điềm Mật vội vã nắm chặt quần kiểu loli của mình, kéo kéo trang sức Victoria trên trán, phát ra giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Cửu gia"

Tạ Cửu nghe được giọng nói mềm mại kia thì ngẩn người. Đây không phải lần đầu tiên anh nghe một cô gái nói giọng này, nhưng không hiểu vì sao khi nó được phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn của cô thì lại có cảm giác lạ lẫm.

Tạ Cửu không đáp lại.

Mãi một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Thành Ngu không cho người hâm mộ vào đâu"- Âm thanh mang chút lạnh nhạt, nhưng không phải kiểu hời hợt lạnh lùng như trước.

"Sao?" - Điềm Mật cúi đầu, hai ngón trỏ ngoắc vào nhau qua lại "Tôi biết mà"

"Biết?"- Tạ Cửu nhíu mày, không lẽ đây là diễn viên nhí công ty mới tuyển? Phong cách như thế này?

Điềm Mật vội vã đến mức lòng bàn tay ướt đẫm: "Tôi tới đây ký hợp đồng."

"....."- Gần đây cũng không nghe nói đến... Chẳng lẽ là nhân viên? Thành Ngu cần lao động trẻ em hồi nào vậy?- Tạ Cửu nhíu mày, nhiệt độ trong thang máy lập tức giảm xuống, không khí trở nên lặng thinh, mãi cho đến khi Điềm Mật lên tiếng, khiến cho không gian trở nên âm áp hơn một chút: "Tôi tới đây ký bản quyền"

Thì ra là liên quan đến bản quyền, Tạ Cửu cũng xem như là người có vị thế cao trong Showbiz, tất nhiên hiểu rõ. Anh chỉ cười: "Vẫn là nhà văn nhỏ sao?"

Giọng nói mang hơi hướm trêu chọc.

"Tiểu thuyết của em tên gì?"- Theo anh biết thì gần đây Thành Ngu chỉ thu mua ba tác phẩm, trong đó hai cuốn là tình yêu thanh xuân, một cuốn về lịch sử... Không biết tác phẩm nào là do trẻ em viết ra? Chắc hẳn là tình yêu thanh xuân đi?

"《 Vương Triều 》!" - Điềm Mật xoay xoay ngón tay út - "Tiểu thuyết của tôi tên là 《 Vương Triều 》, không biết Cửu gia có đọc qua chưa?"

Biểu hiện của cô hệt như thiếu nữ đang tỏ tình với Crush, tay chân luống cuống.

Tạ Cửu đứng ngây ra tại chỗ, không hề lên tiếng.

Tác phẩm《 Vương Triều 》này sắp chuẩn bị ký, anh đã đọc qua một chút.

Có thế nói, đó quả thật là một tác phẩm có bối cảnh và dàn nhân vật vô cùng đồ sộ, tuy không quá dài nhưng ngôn từ rất cao siêu, chỉ sợ là biên kịch nổi tiếng trong nghề cũng không dám đem ra chuyển thể... Sao lại biến thành trình độ của trẻ em thế này?

Vì gặp phải khó khăn nên bên công ty đã mời tác giả nguyên tác đến giúp đỡ... Nhưng mà...

Anh nhìn cô búp bê đứng cạnh mình từ trên xuống dưới, làm sao cũng không thể liên tưởng được cô bé này và tác phẩm lớn kia có liên quan đến nhau.

"Cửu gia?" - Nhìn thấy anh mắt mong đợi của cô nhóc, cổ họng anh càng cảm thấy khó chịu hơn.

Đinh --

Tiếng thang máy vang lên, Tạ Cửu như người vớ được vàng, bèn nhìn vào con số hiện lên trên bảng mạch, cười cười nói: "Tôi nhớ người phụ trách《 Vương Triều 》chính là Sữa Đậu, từ đây quẹo trái, văn phòng thứ hai"

"Vâng"

Điềm Mật bước ra khỏi thang máy, định quay đầu lại cảm ơn thì đã thấy cửa thang máy khép lại...

Ơ... Cô còn chưa giới thiệu xong tên của mình nữa... Nhưng mà... Người kia thật là dịu dàng...

Sau khi cửa thang đóng, Tạ Cửu chống tay vịn, mơ hồ cảm nhận được chút hương thơm... Đó là mùi trái cây ngọt nhưng không ngán, vừa giống như loại nước chanh mà anh thích nhất, lại có chút vị táo vô cùng đáng yêu.

*************

Điềm Mật có chút ngây người ngồi trong phòng ăn. Bởi vì sở thích ngủ nướng mà lúc xong xuôi cũng đã gần 10 giờ.

Mà cái vị phụ trách chuyện ký hợp động của Thành Ngu nổi tiếng là nhiệt tình hiếu khách, vì vậy cô rất tự nhiên được mời ở lại căntin để ăn trưa..