Có Một Chút Ngọt
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình tổng Tài Có Chút Ngọt Mọi chuyện cứ tiếp diễn mãi như thế cho đến một ngày, anh gặp được một cô nàng búp bê.Đây chính là quá trình một đại thúc thanh tâm quả dục được một cô búp bê mềm mại theo đuổi, sau đó quyết định quăng hết mặt mũi mà gặm cỏ non.Bộ này cực sủng, nữ chính là kiểu có chút loli, bạn nào không thích thì đừng xem nhé, không thì hoanh nghênh đến hố hì hì.
Chương 13 : Quên nói cho cậu biết
Mộc Niên lẳng lặng thở dài, chân thành nói: "Cậu mà không mau ra chương mới thì coi chừng bị khủng bố đấy."
"Nhắc mới nhớ..." - Điềm Mật rụt cổ lại, liếc mắt nhìn hàng người dài dằng dặc vẫn còn đứng ngoài kia.
Đoạn lại đọc qua mấy cmt giục chương, chỉ biết cười đầy xấu hổ: "Vì mình bận quá nên mới quên mất."
Mộc Niên lại phản bác cô vô cùng dứt khoác: "Mình thấy cái mặt cậu là thấy sắc quên Fan thì có."
Đáp lại cô nàng chỉ là một trận cười vô tội.
...
Mộc Niên xoa xoa trán, trong lòng chỉ biết thương hại cho đám độc giả đói chương kia.
Con nhóc Đường Mật mê trai này làm người ta giận sôi máu thật, ra đường đừng có bảo cô quen con nhỏ này nhé.
Cô nàng bèn ngoẹo đầu hỏi: "Điềm tiểu Mật, chiều nay cậu có rảnh không?"
Điềm Mật khéo léo lắc đầu, sau đó lại bày ra bộ dáng "Đã quá quen rồi": "Cậu lại bắt mình đi trung tâm mua sắm xách quần áo cho cậu hả?"
Ở chung một ký túc xá hai năm trời, con nhỏ trước mắt này đụng một cái là lại kéo cô đi mua sắm nguyên một ngày, bây giờ không cần mở miệng ra cũng hiểu ý nữa.
"Cậu quả thật là tri kỷ của mình mà, Đại Mật Mật!" - Mộc Niên thản nhiên lao qua ôm lấy vai Điềm Mật, vẻ mặt vô cùng phấn khởi lôi cô đi ra ngoài.
Bỗng nhiên... Bên kia truyền đến một tiếng hét lớn!
"Cướp, cướp..."
"Túi xách của tôi!"
Một giọng nói thất thanh của phụ nữ xộc vào tai Điềm Mật và Mộc Niên.
Mộc Niên còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô nàng búp bê đang bị đè dưới vai mình chui ra ngoài.
Con nhóc này... động tác cực kỳ nhanh nhạy, len lỏi như một con thỏ chạy đến chặn đầu của tên cướp, một giây sau, nước chảy mây trôi, Mộc Niên đã nhìn thấy cái tên cao gần 1m8 đó bị vật qua vai, nằm thẳng cẳng.
Mà tên cướp đó tuy đã ăn không ít xi măng, nhưng tay vẫn cứ cố chấp ôm khư khư cái túi xách của người phụ nữ kia.
...
Mộc Niên trợn mắt nghẹn cả họng... Cô dám thề là, mấy động tác cô từng thấy trong phim cũng không đạt đến trình độ thông thạo như con nhỏ kia đâu.
"Niên Niên... Xong xuôi rồi, chúng ta đi trung tâm mua sắn đi. Ha ha ha..." - Chỉ thấy vị Little Supergirl nào đó vừa "trừ gian diệt ác" xong đang tươi cười đi về phía mình, trên tay còn lộ rõ vết thương do bị dao của người xấu quệt phải, hình như vẫn đang rỉ máu.
Mộc Niên lo lắng hỏi: "Cậu có sao không?"
Điềm Mật nhếch môi cười, vẻ mặt lạnh tanh: "Chỉ hơi đau một chút thôi, cũng không có gì to tát."
Tuy nhiên Mộc Niên cũng không yên lòng được mà kéo Điềm Mật chuyển hướng đi, chạy về phía phòng khám.
....
Lúc ra khỏi phòng khám thì đã là 4 giờ chiều.
Tất cả đều là do ông bác sĩ đáng ghét đó, nói cái gì mà vết thương có thể sẽ bị nhiễm trùng, nhất quyết bắt Điềm Mật phải ở lại để truyền nước xong mới cho đi.
Điềm Mật xách túi thuốc trên tay, một bên lại bị kim đâm sưng lê lết trên sân trường học.
"Mình nói... Mật Mật, cậu ra nông nỗi này, cũng không định báo cho Cửu gia một tiếng à?" - Mộc Niên tò mò hỏi, vòng vo đảo mắt nhìn cô nhóc búp bê nào đó. "Nhân tiện lấy được câu trả lời cho cái vấn đề mà cậu hỏi buổi sáng luôn!"
Hình như vậy cũng ổn lắm - Điềm Mật nghĩ xong liền bật Wechat lên, còn cẩn thận chụp lại một tấm hình về vết thương của mình sau đó gửi qua.
"Wow... Có hồi âm rồi kìa!" - Mộc Niên nhoài người qua chỉ chỉ vào tin nhắn đến trong màn hình di động, bộ dạng cực kỳ phấn khích.
Chuyện này khó tin thật!
Nhớ lại lúc trước, việc Cửu gia trả lời tin nhắn nhanh như thế này cũng chưa từng xảy ra đâu.
"Là thật à?" - Điềm Mật mở tin nhắn ra xem, sau đó không nhịn được mà mỉm cười: "Để mình xem thử..."
[Luqior]: Tay em làm sao thế?
...
Mộc Niên nhìn chằm chằm mấy chữ kia, cười đầy mờ ám: "Xem xem kìa, Cửu gia người ta đang quan tậm cậu đó nha..."
Khuôn mặt cô nàng sáng rực rỡ.
Trẻ nhỏ nhà cô sắp xuất giá rồi...
Điềm Mật lúng túng đầy xấu hổ, hai má nóng ran, ngón tay nhấn phím cũng run run theo.
Nhưng mà nhìn qua... Vui đến thế à?
*
Tạ Thất cầm theo một gói bưu kiện chuyện phát nhanh màu vàng đi vào công ty, mang đến trước mặt người mới về nước nào đó mà hỏi:
"Cửu nhi, ban nãy ở dưới lầu nói cháu có đơn hàng chuyển phát nhanh này." - Anh ta hơi ngừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: "Cháu lên mạng mua cái gì đấy?"
Tạ Thất liếc mặt nhìn lớp giấy gói bên ngoài của gói bưu phẩm kia, bên trên còn đính một cái nơ bướm rất to.
Anh cũng không rõ...
"Cháu không có mua gì cả..."
"Hai ngày trước cháu còn ở nước ngoài, không biết có phải là mẹ mua hay không? Sau đó gửi đến đây?"
Thần thái này nhìn thế nào cũng thấy giống phong cách của mẹ già nhà anh.
Tạ Thất sững sốt nhìn phần giấy gói màu hồng bao bên ngoài, nghĩ nghĩ gì đó.
"Chú thấy coi bộ không giống à." - Anh ta sờ sờ cằm, ra vẻ trầm tư. "Thật sự không phải là cháu mua? Nhìn giống như vật của nữ sinh nào đó vậy.."
Sau đó một dòng sáng xẹt qua đầu anh ta, Tạ Thất bèn trêu chọc: "Chẳng lẽ là của cháu dâu nhỏ nhà ta sao?"
Tạ Cửu nhận lấy bưu kiện, sau đó nhìn chằm chằm thật lâu.
Hình như... Cô nhóc kia có nói là sẽ bồi thường cái cốc cho anh.
Tạ Cửu lục tìm một cây dao trang trí ra từ trong ngăn kéo, sau đó mở bưu phẩm kia ra.
Quả đúng như dự đoán của anh, bên trong thật sự là một chiếc cốc...
Tạ Thất ngó qua thấy vậy thì cười cười, sau đó lại bỗng nhiên rống lên vờ khóc.
Tạ Cửu lập tức bịt hai tai lại.
"Ta nói, Cửu nhi à... Cháu xem, cháu cũng lớn đến vậy rồi, bây giờ đến cái này cũng phải đưa tới cửa, cháu còn giả bộ dè dặt gì nữa hả?" - Tạ Thất hỏi.
Tạ Cửu liếm liếm đôi môi khô, hờ hững đáp: "Chỉ xem như một cô em nhỏ thôi, chú đang nghĩ đi đâu vậy?"
"Phải không?" - Âm thanh kéo dài đầy nghi hoặc.
"Nếu không thì sao?"
Phải... Ngài cứ ở đó mà ra vẻ "đến chết cũng không nhận" đi.
Sau đó bỗng nhiên Wechat vang lên hai tiếng, Tạ Cửu cúi đầu nhìn một chút, thân hình bỗng chốc cứng lại.
Mà Tạ Bảy dường như cũng không để ý lắm, chỉ dựa lưng vào ghế sô pha rồi hỏi: "Ngày mai là casting cho 《 Vương Triều 》, cháu cũng phải đến chứ?"
Tạ Cửu chỉ ừ cho qua loa, bởi vì bây giờ trong đầu anh đều là... Tin nhắn của cô nhóc kia gửi qua hai giây trước.
Tay của cô bị thương...
Anh cảm giác được, sự lo lắng của mình lại không khống chế được mà tràn ra.
Nhức đầu đến mức muốn đánh người!
...
"Ta nói... Cửu nhi... Chú đang nói chuyện với cháu đó. Cháu có nghe thấy không hả?" - Tạ Thất lên tiếng nhắc nhở.
"Sao?" - Tạ Cửu hướng tầm mắt ra khỏi điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn người kia. "Chú vừa mới nói gì?"
...
F***! Rốt cuộc thằng nhóc này có coi anh ta ra gì không vậy?
Muốn đánh chết nó thật mà.
Tạ Thất cố gắng nén cơn giận xuống: "Chú nói, ngày mai là buổi Casting cho Vương Triều!"
"Ừ, cháu biết rồi."
...
Ta khinh!
Cháu biết cái mông ấy!
Tạ Thất liếc nhìn một chút màn hình Wechat của ai đó, không ngoài dự tính liền thấy được một cái đầu thỏ xinh xinh.
Anh biết mà, rõ ràng là bị cô nhóc búp bê kia câu mất hồn rồi!
Nhưng mà anh vẫn phải cắt ngang: "Chú chỉ muốn hỏi cháu là, ngày mai cháu có đến xem thử không?"
...
Xem thử cái gì?
Một lúc lâu sau, Tạ Cửu mới kịp phản ứng lại, anh xoa xoa huyệt thái dương: "Ngày mai mấy giờ?
"Hai giờ rưỡi chiều, ở Dương Xuân Sơn." - Tạ Thất đáp, sau đó lại nhìn Tạ Cửu.
...
Phải... Lại ngơ ngẩn rồi.
Bà nó!
"Tạ Cửu, mau trả lời chú, nãy giờ một chút cháu cũng không chú ý gì cả! Đạo lý kính già yêu trẻ cháu quăng đi đâu hết rồi hả?" - Tạ Thất ra vẻ tức giận, sau đó còn vui vẻ nói thêm: "Cháu đấy, mùa xuân đến rồi, tối nay cứ để chú gửi qua một lố DVD, đem về mà nghiên cứu nhé."
Lời này vừa nói xong thì tin báo Wechat của ai đó lại vang lên liên tục.
Tạ Thất: "..."
Hai tên này sinh ra là để làm khắc tinh của anh phải không hả?
Tạ Cửu vội vã trả lời tin nhắn, sau đó lại quay sang nhìn cá nóc Tạ Thất đang giận dữ xù gai: "Ngay mai bốn giờ rưỡi, casting cho Vương Triều ở Dương Xuân Sơn, cháu biết mà."
Tạ Thất: "..."
Hồi lâu sau, anh ta văng tục: "Con bà nó, là hai giờ rưỡi!"
Nhưng mà... Đáp lại anh ta chỉ là một tên ngốc ngơ ngẩn.
...
Ngày diễn ra buổi casting, mặc dù vẫn còn tới 30 phút nữa chương trình mới bắt đầu nhưng phía bên ngoài đã có rất nhiều cảnh sát trật tự bao quanh.
Điềm Mật móc từ túi xách ra một cái gương nhỏ, bắt đầu thoa son, trang điểm.
"Mình nói này Mật Mật, cậu nhìn thử xem có cần phải vẽ thêm nữa không?" - Mộc Niên cầm bút vẽ lông mày trên tay, vừa vẽ vừa quay sang hỏi Điềm Mật.
Điềm Mật nôn nóng đến phát điên rồi: "Đại mỹ nhân à, đẹp lắm rồi, mau đi thôi. Không khéo lại đến trễ nữa."
Mộc Niên nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Cậu nói cũng đúng."
Nếu đến trễ thì sẽ tạo nên ấn tượng không tốt với đạo diễn cũng như nhà sản xuất.
Nhưng mà cô nàng nói xong lại quay sang nhìn bạn thân của mình, có chút nghị hoặc hỏi: "Không phải hôm nay chỉ là mình đến casting thôi sao? Cậu có cần phải mặc đồ đẹp đến thế không?"
"Có sao?" - Điềm Mật cười cười.
Còn dám hỏi nữa hả?
Nhìn đôi vớ kia kìa...
"Ngay cả tai thỏ cũng đeo lên luôn?" - Mộc Niên nhìn chằm chằm ai kia, sau đó phát hoảng sờ sờ mũi...
Bà nó! Quyến rũ vậy.
Đôi tai thỏ này, hình như là một món quà mà Hữu Thố tặng cho Điềm Mật trong ngày sinh nhật, món quà kỳ lạ.
Dùng hoa để vẽ nên tai thỏ...
Mộc Niên suy nghĩ một chút về lý do mà Điềm Mật mang đôi vớ sọc kia, sau đó nuốt nước miếng.
"Quên nói cho cậu biết, Niên Niên à, bây giờ mình phải đi qua ngồi cùng với đạo diễn rồi. Một lát nữa mình sẽ nhìn cậu diễn đó!" - Ý nghĩ mờ ám còn phảng phất trong đầu chưa tan thì đã nghe được giọng nói mềm mại vui vẻ của con nhỏ Mật Mật kia, Mộc Niên cũng chỉ theo bản năng mà gật đầu một cái.
"Hả?" - Đợi cho cô kịp phản ứng, người kia đã biến đi đâu mất rồi.
*
. . 202. . . 204. . .
A, chắc là phòng này rồi...
Điềm Mật ngẩng đầu lên nhìn bảng phòng treo trên tường, sau đó đẩy cửa phòng ra.
Nắng chiều ấm áo len lỏi qua khe cửa, ùa vào gian trong của phòng 206, soi bóng người đàn ông nào đó đang nằm ngủ. Ánh sáng ngược khẽ hắt lên khuôn mặt của anh, gợn thành sóng lăn tăn.
Người hôm qua đã nói chuyện với cô suốt 4 giờ đồng hồ - Tạ Cửu, vẫn đang nhíu mày chìm trong giấc ngủ say xưa.
...
Điềm Mật lặng lẽ di chuyển từng bước, sau đó ghé người vào bên giường, chóp mũi cách đôi môi anh chỉ vài cm.
Hơi thở ấm nóng của cô cũng không khiến anh ấy mở mắt.
Điềm Mật thấy vậy thì quyết tâm tiến lại gần hơn một chút, một chút nữa...
Hương bạc hà xen lẫn mùi thuốc lá, vô cùng cám dỗ.
Điềm Mật hồi hộp nuốt nước miếng, chà xát hai tay vào nhau.
Sau đó cô vội vã hạ chóp mũi xuống, nương theo hơi thở nóng cháy kia, lao vào môi anh, nhẹ nhàng đưa lưỡi ra nếm một chút.
Quả thật ngọt ngào như cô luôn tưởng tượng, còn rất mềm mại, rất...
Giống như loại kẹo đường mà cô thích ăn nhất.