Dạy Bà Xã Học Yêu

Dạy Bà Xã Học Yêu

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Dạy Bà Xã Học Yêu mang tới thông điệp Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng taHãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình. Anh có một mái tóc đen nhánh mềm như tơ dài qua vai. Một đôi mắt vừa thâm thúy lại như có điện. Khuôn mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ. Hơn nữa, khi anh mở miệng thì luôn là những những lời ngon tiếng ngọt, làm cho phụ nữ càng thêm mê đắm anh

Chương 5 : Nghĩ đến việc

!"

Nhìn bộ dạng của anh, Lục Kiên cảm thấy thật bất đắc dĩ. Thằng nhóc này, tính tình của anh sao ông lại không hiểu rõ chứ? Chỉ cần anh muốn, dù cho phải mặt dày mày dạn, anh cũng nhất định làm đến cùng! Vợ của ông chính là bị bộ dạng này của anh chinh phục.

Lục Kiên liền lắc đầu, "Thần Tinh, chẳng lẽ một ông hiệu trưởng như tôi lại không bằng đồ ăn sao? Để cậu tùy tiện xem nhẹ, chạy theo đồ ăn ngon." Ông cố tình trưng ra vẻ mặt không hờn không giận.

Nghe ông nói xong, Quân Thần Tinh liền quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy sắc mặt không vui của ông thì đành phải thu lại ánh mắt, không tình nguyện dời bước, đi đến ghế sô pha ngồi xuống. "Hiệu trưởng, ông biết rõ tôi đứng trước đồ ăn ngon là không thể chống cự mà, còn cố ý chỉnh tôi!" Anh lẩm bẩm, trong lòng lại đang tơ tưởng đến từng món ăn.

Vừa ngửi được mùi thơm của đồ ăn, Quân Thần Tinh càng cảm nhận được nước bọt của mình đang tuôn trào ra. Trời ơi! Sao anh không thể ngay lập tức được thưởng thức những món ăn đó vậy? Ngửi thấy hương thơm như vậy, anh có thể tưởng tượng được những món ăn đó ngon lành đến cỡ nào.

Lục Kiên cười to. "Thằng nhóc, kiên nhẫn chút, vậy thì mới có bất ngờ chứ!"

Nhìn bộ dạng thần bí của Lục Kiên, anh không chịu nổi liền tò mò hỏi: "Có ý gì vậy?" Anh đến đây mà được ăn ngon là đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, còn ngạc nhiên gì nữa?

"Vì hôm nay, bụng cậu có số hưởng rồi đó!" Lục Kiên vẫn cười cười bí ẩn, giọng điệu mang chút sâu xa.

"Cái gì..."

Anh đang muốn hỏi tiếp thì âm thanh của vợ hiệu trưởng - Lục Lệ Văn từ phía sau anh truyền đến.

"Thần Tinh, cuối cùng nhóc con cậu cũng đến! Hóa ra, giờ tôi già rồi, sức hấp dẫn còn không bằng mấy món đồ ăn ngon nữa." Lục Lệ Văn cười trêu anh.

Quân Thần Tinh liền quay đầu lại, nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Lệ Văn, đáy mắt còn mang theo yêu thương chiều chuộng dành cho anh. Anh vội đứng dậy, đến bên cạnh bà, cười đến mê người với bà. Sau đó, kéo bà vào lòng ngực, hôn tới tấp lên mặt bà.

"Sao mà được? Dì ở trong lòng tôi luôn là người đẹp nhất trên thế giới này mà!" Anh đem hết khả năng nịnh nọt ra, miệng như bôi mật ngọt, "Dì như vậy sao lại già chứ? Phải là xinh đẹp tao nhã, những người phụ nữ khác sao có thể so với dì được? Trong lòng tôi, địa vị của dì là không ai sánh được!"

Lục Lệ Văn không kiềm được mỉm cười, tay vỗ nhẹ vào mặt anh. "Cậu đó, cái miệng lúc nào cũng nói toàn lời ngon tiếng ngọt. Bởi vậy, phụ nữ đều bị cậu xoay vòng vòng quanh người mà!"

Đột nhiên, Quân Thần Tinh cảm thấy Lục Lệ Văn trong lòng bị người khác kéo ra. Anh vừa quay đầu lại nhìn thì thấy, Lục Kiên không biết từ lúc nào đã đứng cạnh họ, khuôn mặt khó chịu, không nói lời nào kéo Lục Lệ Văn ôm vào lòng mình.

Quân Thần Tinh nhìn khuôn mặt khó chịu đó của ông, biết ông đang ghen tức. Đáng lẽ ra, anh nghĩ hôm đó cứ như vậy là xong, nhừng mà, không ngờ được Chu Thải Tâm sau khi nghe anh thổ lộ tình cảm liền xin phép nghỉ ốm ở nhà, còn yêu cầu đổi giáo viên giảng dạy. Còn Lục Kiên, thế mà lại đồng ý với cô, còn tìm ngay giáo viên mới cho cô, không hề nói trước một tiếng nào với anh, chọc anh rất tức giận. Càng tức hơn nữa, chính là việc người nhà của Chu Thải Tâm quản lý cô quá chặt, khiến anh không có cách nào gặp được cô. Vì vậy, anh đã nhờ đến Lục Kiên giúp đỡ, hẹn Chu Thải Tâm đến đây, ai ngờ, Lục Kiên lại kêu anh tự nghĩ cách!

Nghĩ đến việc này, Quân Thần Tinh lại càng bực bội trừng mắt nhìn Lục Kiên. Sau đó, nhìn thấy khuôn mặt Lục Kiên vẫn còn khó chịu thì anh đột nhiên nghĩ ra một cách trả thù. Anh cười cười có chút gian ác, khiến cho Lục Kiên đang bốn mắt nhìn nhau với anh cảm thấy có chút bất an trong lòng.

Chỉ thấy nụ cười đáng sợ của Quân Thần Tinh biến mất, thay vào đó là nụ cười như trẻ con. Sau đó, anh cầm lấy tay của Lục Lệ Văn, làm nũng với bà, giọng điệu đáng thương nói với bà: "Dì xem! Hiệu trưởng ức hiếp tôi đã đành, còn trừng mắt với tôi nữa!"

Lục Kiên chịu không nổi sự tráo trở của anh, "Thằng nhóc xấu xa, tôi ức hiếp cậu bao giờ?" Có ghê gớm không cơ chứ? Lớn đến từng này, còn giở trò làm nũng, tưởng mình còn nhỏ lắm chắc?

Quân Thần Tinh lại phản bác, tố cáo tội trạng của Lục Kiên: "Còn không? Tôi lâu lắm rồi không gặp dì, nên mới muốn ôm dì một chút, hưởng thụ chút tình cảm mẹ con ấm áp thôi! Nhưng hiệu trưởng lại bực tức như vậy." Anh vừa nói, vừa như cố ý chọc cho Lục Kiên tức hơn, dựa dựa người vào Lục Lệ Văn.

"Thằng nhóc xấu xa! Cậu yên phận cho tôi, muốn ôm, sao không tự mình tìm người mà ôm?" Lục Kiên một bên ôm chặt lấy  Lục Lệ Văn lùi lại, một bên đẩy Quân Thần Tinh ra xa.

Lục Lệ Văn nhìn hai người, chịu không được cười mắng: "Được rồi, đều là vợ chồng già rồi, còn ghen tức với đứa nhỏ làm gì? Không sợ người khác cười chê sao?" Bà đẩy Lục Kiên ra, đem tầm nhìn hướng đến Quân Thần Tinh.

"Để dì nhìn cậu chút, cậu cứ lo làm việc, gầy đi nhiều lắm đó!" Lục Lệ Văn quan tâm quan sát Thần Tinh, không hề phát hiện ra chiến tranh giữa hai người đàn ông vẫn đang diễn ra. "Nhưng mà không sao, Thải Tâm giúp dì nấu nhiều đồ ăn lắm, lát nữa ăn nhiều chút, biết không?"

Vốn đang đắc ý cười cười với Lục Kiên, đột nhiên nghe tên Chu Thải Tâm, sắc mặt anh liền thay đổi. "Thải Tâm cũng đến đây sao?"

"Đúng vậy!" Lục Lệ Văn cười híp mắt nói: "Nói đến cô bé này, tôi nhìn thấy là thích ngay. Tính cách không chỉ ngoan ngoãn hiền lành, mà đồ ăn con bé nấu cũng rất ngon..."

Bà còn chưa nói hết câu, Lục Kiên đã nhanh chóng kéo bà từ trong lòng Quân Thần Tinh ra, đắc ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc vui mừng của anh, vội chỉ chỉ tay với anh, "Đúng, đúng! Tôi nói ngạc nhiên cho cậu chính là Thải Tâm đó. Không phải cậu muốn tôi mời cô bé tới sao? Cô bé đang ở trong bếp đó, nhanh đi tìm đi!"

Nhìn Quân Thần Tinh vội vội vàng vàng đi đến phòng bếp, Lục Kiên cười đắc ý. Nhìn là biết lòng cậu đã bị Thải Tâm chinh phục mất rồi, xem ra, kế hoạch của ông đã thành công. Hừ! Muốn đoạt vợ với tôi sao, không có cửa đâu!

"Kiên, sao vậy? Thần Tinh không phải là giáo viên của Thải Tâm sao? Vậy sao nó..." Lục Lệ Văn phát hiện, khi Quân Thần Tinh nghe thấy tên Chu Thải Tâm có chút gì đó là lạ. Nhưng mà, bà không biết lạ ở điểm nào.

"Không có gì. Đi thôi, đến phòng ăn chờ cơm thôi!" Lục Kiên vội vàng kéo bà xã đi đến phòng ăn.

Đương nhiên là ông không thể nói với bà. Bởi vì, ông không muốn thằng nhóc xấu xa kia tranh đoạt vợ với ông nên mới đem cô gái tốt như Thải Tâm bán đứng.

Nhưng mà, ông cũng đã quan sát kỹ càng. Viên trân châu như Thải Tâm, chỉ có những người đàn ông xem trọng nội tâm như Thần Tinh mới có thể giúp cô lau đi những tro bụi bám phía trên, để cô có thể bộc lộ ra sự xinh đẹp sáng chói của bản thân.

Nghĩ đến việc mới gặp mặt lần đầu mà Quân Thần Tinh đã muốn Chu Thải Tâm làm bạn gái của anh, còn rất để ý đến cô, khiến ông không thể không khâm phục sự nhanh nhẹn của anh, lại càng thêm đắc ý vì kế hoạch của ông đã thành công.

Chu Thải Tâm đang thuần thục xào món ăn cuối cùng. Nghe thấy tiếng bước chân đang đi đến nhưng vẫn không quay đầu lại mà cười nói: "Dì à, dì với hiệu trưởng ăn trước đi, con nấu xong món ăn này để bày lên đã rồi sẽ ăn sau." Cô vừa nói chuyện, vừa vặn nhỏ bếp lửa lại.

Cô vẫn nghĩ người đứng phía sau là Lục Lệ Văn. Vì vậy, cho đến khi cô thấy được một đôi tay đang ôm chặt lấy mình thì vô cùng hốt hoảng, thiếu chút nữa là đánh rơi cả đĩa thức ăn đang cầm trên tay.

May mắn thay Quân Thần Tinh nhanh nhẹn đỡ kịp, sau đó, đặt nó sang một bên.

"Nhìn thấy tôi nên phấn khích hả? Đến cả đĩa thức ăn cũng muốn ném vỡ." Quân Thần Tinh cúi đầu, kề sát gò má của mình với gò má của cô. Anh muốn cảm nhận làn da mềm mại của cô, ngửi hương thơm tự nhiên từ cơ thể cô tỏa ra.

Vừa nghe giọng nói êm tai quen thuộc của Quân Thần Tinh thì cả người của Chu Thải Tâm liền cứng đờ, "Thầy... Sao thầy lại ở đây?"

Quân Thần Tinh nhìn thấy phản ứng của cô, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười. "Sao tôi lại không thể ở đây? Nhìn lại bộ dạng của em xem, giống như không hề mong tôi xuất hiện ở đây vậy. Đau lòng thật, vậy mà tôi còn nghĩ em rất phấn khích chứ!"

Chu Thải Tâm không thể tin được. Cô không hề nghĩ Quân Thần Tinh sẽ xuất hiện ở đây. Cô chưa từng nhìn thấy anh đến đây. Mấy ngày hôm nay, cô không đến trường là vì muốn bình tĩnh suy xét lại suy nghĩ của bản thân. Bởi vì, cô biết rõ Quân Thần Tinh làm vậy chỉ là muốn trêu chọc cô thôi, tuy rằng trong lòng cũng thật sự mong muốn những gì anh đã nói đều là sự thật.

Nhưng cô biết đó không phải là những lời nói thật, nên cô muốn tránh mặt anh. Chỉ cần không gặp được cô, anh sẽ tha cho cô. Nhưng mà, sao anh lại ở đây? Sao anh lại ôm cô?

"A... Buông em ra!" Đột nhiên cô hét lên sợ hãi. Cô phát hiện tay của Quân Thần Tinh không chút an phận nào mà đặt lên hai khối tròn tròn của cô, còn xoa nắn tới lui.

"Xuỵt! Nhỏ tiếng thôi. Nếu hiệu trưởng nghe thấy, sẽ nghĩ là tôi đang ức hiếp em đó!" Môi anh đột nhiên mở hé ra, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn đáng yêu của cô, khiến cô run rẩy, nhạy cảm hơn.

"Ừm... Không được..." Giọng của cô nhỏ hơn. Nhưng mà vì đang bị anh trêu đùa khiến toàn thân cô cảm thấy rã rời. Cảm giác như vậy làm cô cảm thấy lo lắng.

Nhìn thân thể nhỏ nhắn yêu kiều của cô vì bị anh nhấm nháp, vuốt ve mà rã rời đến mức dựa cả vào lồng ngực anh, trên mặt anh không giấu nổi sự vui vẻ đắc ý, càng dùng sức mút mạnh vành tai cô hơn, còn đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên đó.

Bàn tay đang xoa nắn trên ngực cô càng thêm dùng sức vuốt ve. Một chân thon dài của anh từ phía sau chen vào giữa hai chân cô. Sau đó, anh gập cong đầu gối lên, chà sát nhẹ nhàng giữa hai chân cô.

"Ừm..." Tất cả lý trí của Chu Thải Tâm đều bay bổng lên trên. Sự ngây thơ của cô sao có thể chống lại sự trêu chọc của anh được chứ. Chỉ có thể mặc kệ để bản thân mình đắm chìm cùng anh.

Thân thể mềm mại cùng tiếng rên yêu kiều của cô đã kích thích mạnh mẽ tâm trí của anh. Anh nhanh chóng phát hiện bản thân đã nảy sinh phản ứng, vô cùng hài lòng nhìn bộ dạng  đắm chìm trong dục vọng của cô, "Thải Tâm, bây giờ, em có biết dáng vẻ của em có bao nhiêu quyến rũ chết người không?" Giọng nói nhuốm đầy dục vọng của anh vang lên bên tai cô.

Những ngày vừa rồi không gặp được cô, anh cảm nhận được anh nhớ nhung cô vô cùng. Nụ cười thản nhiên vô cùng bình thường của cô thế mà lại có thể chiếm cứ hết suy nghĩ của anh. Điều này càng khiến anh mong muốn có được cô hơn.

Lúc này, dù nói gì đi nữa thì anh cũng nhất định không buông tha cho cô!

Nghĩ vậy, anh liền đẩy nhẹ Chu Thải Tâm đang vặn vẹo trong ngực ra, xoay người cô lại để cô đối mặt với anh. Nhìn thấy đôi mắt của cô vẫn mơ màng chìm trong dục vọng, anh không cho cô thời gian tỉnh táo lại đã cuối đầu hôn lên đôi môi cô. Anh hôn cô tràn đầy mạnh mẽ, dường như anh muốn trừng phạt cô vì những ngày qua đã dám tránh né anh.

Bỗng nhiên, một tiếng ho nhẹ khiến anh và cô bừng tỉnh.

Chu Thải Tâm giật mình, vội vàng đẩy anh ra. Nhưng Quân Thần Tinh đã sớm liếc thấy được Lục Kiên, cho nên, anh không thèm để ý đến mà vẫn tiếp tục hôn cô. Đến khi cả hai đều không thể thở nổi nữa, anh mới buông cô ra.

Chu Thải Tâm tức giận liếc anh một cái, trên mặt phủ đầy những áng mây hồng rực. Cô lo lắng nhìn hiệu trưởng, sau đó, xoay người bưng đĩa thức ăn lên, không dám quay đầu lại nhìn.

Lục Kiên nhìn Quân Thần Tinh trêu tức. "May mà tôi bước vào kịp lúc. Nếu không thì  phòng bếp cũng bị đốt cháy luôn rồi."

"Nói ít thôi!" Quân Thần Tinh không kiên nhẫn gầm nhẹ. Tất cả sự chú ý của anh lúc này, đều đặt lên người Chu Thải Tâm đang quay lưng lại với anh. "Hiệu trưởng, ông ra ngoài trước đi."

"Tôi cũng biết vậy. Nhưng mà, vợ tôi muốn hai người nhanh đi ra ăn cơm một chút. Nếu không, cơm canh cũng lạnh mất."

"Chúng tôi sẽ ra ngay." Quân Thần Tinh nghĩ thật là mất hứng. Nếu Lục Kiên không vào đây, anh nhất định sẽ không tha cho cô đâu.

"Vậy được. Tôi ra ngoài trước, nhớ ra nhanh nha." Lục Kiên nhìn bộ dạng của Quân Thần Tinh như sắp nuốt luôn Chu Thải Tâm, vội nhắc nhở anh.

"Được rồi!"

Quân Thần Tinh không kiên nhẫn khua khua tay, muốn Lục Kiên nhanh nhanh đi ra ngoài.

Anh gọi Chu Thải Tâm, nhưng cô không trả lời anh. Anh nhíu mày, đi đến sau lưng cô, cảm nhận được hai vai cô đang rung rẩy. Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng, liền xoay người cô lại, nhìn thấy nước mắt rơi đầy trên mặt cô, trong lòng liền hoảng hốt.

"Thải Tâm, sao vậy? Vừa rồi tôi hôn làm đau em hả?"

Chu Thải Tâm không đẩy anh ra, chỉ nhỏ giọng nói: "Hiệu trưởng nhìn thấy thầy và em hôn nhau."

"Nhìn thấy thì nhìn thấy, cũng chẳng phải vấn đề gì lớn mà?" Quân Thần Tinh nói không sao hết, nhưng trong lòng cũng chưa hiểu được tại sao cô lại khóc.

Chu Thải Tâm nhướn đôi mắt vì khóc mà đỏ lên, "Nhưng mà, như vậy sẽ làm cho hiệu trưởng hiểu lầm quan hệ của chúng ta."

Quân Thần Tinh đau lòng đưa tay lên, dịu dàng lau đi nước mắt của cô. "Tôi còn tưởng tôi hôn làm đau em nữa chứ! Hóa ra lại là chuyện này!" Anh nói như không hề bận tâm đến.

"Sao thầy lại có thể như vậy chứ! Thầy không biết được tính nghiêm trọng của vấn đề này sao?" Cô hoàn toàn không thể tức giận với anh được, cho nên, chỉ vội vàng trừng mắt nhìn anh. "Cứ như thế này thì em phải trở thành bạn gái của thầy thật đó!"

"Như vậy càng tốt!"

"Nhưng mà, thầy chỉ là nói đùa thôi mà. Em có thể không trách thầy trêu chọc em như vậy, ai bảo em... Bởi vì em không thể tức giận được, ai bảo em lớn lên không xinh đẹp như vậy chứ. Đã vậy thì thôi đi, lại còn ngu ngốc, nhìn một cái liền thấy được bộ dạng dễ dàng bị ức hiếp mà."