Tổng Tài Ngoan Nào
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình tổng tài Bảo Bối Của Tổng Tài mang thi vị Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước, em chỉ cần bước 1 bước, 999 bước còn lại anh sẽ chạy đến cùng em. Thác nước ngoài khách sạn cao cấp Las Vegas, vào ban đêm biến thành núi lửa đang tức giận cháy hừng hực, chiếu hồng những khuôn mặt đang vô cùng kinh ngạc, qua vài phút lửa ngừng cháy khôi phục lại hiện trạng ban đầu.
Chương 3 : Anh không tin
Cổ Việt Trì lập tức phun khí tà nghễ trừng Sái Ảnh. “Trừ cô ta ra thì không có ai khác đáng tin cậy nữa sao?”
“Nếu là đến hiện trường lấy bảo vật thì anh biết nơi đó ai đến cũng được, nhưng anh tìm là người có con mắt nhìn ra bảo vật, ngoại trừ cô ấy ra thì không có người thứ hai.” Sái Ảnh hai tay vòng trước ngực, nhìn trực diện đôi mắt tối đen như trời đêm kia.
Cổ Việt Trì một lòng hoài nghi xem xét Sái Ảnh. “Thật sự cô ta đảm nhiệm được công việc này?”
“Nhất định cô ấy có thể, ngay cả em cũng phải thua khả năng của cô ấy.” Sái Ảnh cười tự giễu.
“Nha?” Anh không tin.
Sái Ảnh cảm giác được Cổ Việt Trì khẩu khí có chút miễn cưỡng, lập tức lớn mật nói thẳng. “Ở giới thần trộm thì thực lực Sái gia chúng tôi và Bùi gia ngang nhau.”
“Tôi biết.” Cổ Việt Trì không phản bác.
Lúc trước anh và Sái Ảnh lui tới chính là nhờ danh hiệu này, ai ai cũng biết thần trộm Sái Ảnh, nhưng Sái Ảnh là người trộm có mực, cũng không phải là kẻ lạm dụng tài năng, hơn nữa chỉ ra tay với bảo vật có tính lịch sử.
Công việc của Sái Ảnh ngoài ăn cắp ra thì trong giới thượng lưu còn nổi danh là người kiểm chứng bảo vật.
“Em giới thiệu cho anh là Bùi Bội, người của Bùi gia.” Sái Ảnh giương mắt lên lén lút cười.
“Bùi Bội ” Anh tràn đầy kinh ngạc.
Tên này nghe thật quen tai.
Cổ Việt Trì nhăn mặt, “Ở chương trình đấu giá tôi từng nghe qua cái tên Bùi Bội, rất nhiều bảo vật đều đến từ người này, có người nói cô ta giữ độc quyền giá cả của bảo vật, Bùi Bội trong miệng cậu không phải là người này chứ ?”
Biết Cổ Việt Trì đã nghe qua tên cô ấy, trong lòng như có treo đá cuối cùng cũng vứt bỏ được một nửa. “Chính là cô ấy, mười năm trước cô ấy rời khỏi giới thần trộm, chuyển qua kiểm chứng bảo vật, không nghĩ như vậy cô ấy lộ ra thêm một khả năng thiên phú nữa.”
Cổ Việt Trì nhíu mày, chuyện này với anh thật quá kinh ngạc cùng vui mừng, nếu có thể thuận lợi mời người này, anh tin tưởng với kinh nghiệm của mình, việc tìm thần miếu sẽ lập được công to.
“Vấn đề là, cô ấy có nguyện ý không?”
“Này…” Sái Ảnh nghẹn lời, mặt biến sắc.
Trời biết cô ấy có chịu hay không, hắn còn chưa bàn chuyện này với Bùi Bội, hắn không đoán được cô có đồng ý hay không, dù sao hắn cũng không nghĩ sẽ tìm được thần miếu nhanh như vậy, hắn còn nghĩ miếu nữ thần biến mất ngàn năm chỉ là một thần thoại.
Cổ Việt Trì liếc mắt một cái lập tức nhìn thấu suy nghĩ của anh ta. “Cậu còn chưa gặp Bùi Bội đúng không?”
“Không” Sái Ảnh phản bác. “Em biết cô ấy, chỉ là chưa bàn chuyện này với cô ấy mà thôi, em lo lắng…” Anh ta khiếp sợ càng nói càng nhỏ.
Biểu tình của Sái Ảnh làm cho Cổ Việt Trì hoài nghi. “Cùng cô ấy bàn chuyện khó khăn vậy sao?”
“Có một chút.” Sái Ảnh không thể không thừa nhận.
“Vì sao?” Cổ Việt Trì tò mò hỏi.
Nghĩ đến Bùi Bội buồn vui thất thường, tâm trạng không ổn định làm cho Sái Ảnh nhíu mi. “Cô ấy lúc bình thường đối xử với ai cũng tốt, nếu đụng tới lúc cô ấy không hài lòng…thì trốn được bao xa liền trốn, miễn cho vô duyên vô cớ bị tổn thương tín mạng.”
Cổ Việt Trì chỉ nhìn đến vẻ mặt e sợ của Sái Ảnh đã khiến cho anh buồn cười “Đáng sợ như vậy sao?”
“Cũng không đến nỗi như vậy, may mắn là Tòng Ngạn trị được cô ấy, bằng không em dám nói trái đất này đã sớm bị hủy diệt trong tay cô ấy.” Sái Ảnh hình dung một cách khoa trương.
Cổ Việt Trì nghe người khác bị chê cười liền ngửa đầu cười to. “Cậu nói rất ngoa.”
“Không, một chút cũng không khoa trương.” Sái Ảnh gật đầu như giả tỏi khẳng định chắc chắn.
Cổ Việt Trì ngưng cười chăm chú nhìn Sái Ảnh “Vừa rồi tôi nghe cậu nói đến…Tòng Ngạn có thể trị cô ấy, Tòng Ngạn là ai, quan hệ gì với cô ấy.”
Nhắc tới Bùi Tòng Ngạn, một chút ý cười hiện lên trên mặt Sái Ảnh. “Nó là con của Bùi Bội, chỉ có nó mới trị được cô ấy.”
“Con?” Cổ Việt Trì nheo mắt nhìn Sái Ảnh. “Cô ấy đã kết hôn? Vậy chồng cô ấy đồng ý cho cô ấy đi theo chúng ta sao?”
Sái Ảnh chống lại cặp mắt lạnh lẽo kia. “Cô ấy có con trai nhưng cô ấy không kết hôn, vậy lấy chồng đâu ra, về chuyện ba ba đứa trẻ là ai thì cho đến bây giờ vẫn không ai biết.”
“Như vậy đi, tôi ra mặt mời cô ấy tham gia.” Cổ Việt Trì quyết định gặp mặt cô ấy bàn việc.
“Anh muốn đích thân ra mặt.” Quyết định này làm cho Sái Ảnh sợ hãi.
“Không ổn sao?” Cổ Việt Trì cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Cùng Cổ Việt Trì quen biết lâu như vậy, cũng thăm dò tính tình anh ta nhiều rồi, chỉ cần chuyện Cổ Việt Trì quyết định thì bất luận kẻ nào cũng đừng hòng xoay chuyển, mà anh ta cũng sẽ không chịu bỏ qua, Sái Ảnh cũng không ngốc mà đi ngăn cản Cổ Việt Trì.
“Không phải là không được nhưng trước tiên anh nên lấy lòng Tòng Ngạn.” Anh ta cho Cổ Việt Trì một lời khuyên.
“Lấy lòng con của cô ấy? Vì sao?” Cổ Việt Trì nhăn mặt trào phúng nhìn Sái Ảnh một cái.
Người lớn muốn hỏi chuyện trước tiên phải qua cửa của một đứa trẻ? Vậy cô gái này phải rất yêu chiều con trai đi.
Sái Ảnh ra vẻ thần bí cười hắc hắc. “Chờ anh gặp Bùi Bội thì sẽ biết.”
Cổ Việt Trì khinh thường liếc Sái Ảnh một cái, anh mới không tin một đứa trẻ có thể quyết định thay người lớn!
Bùi Tòng Ngạn hai tay chống hông thở phì phì, bàn chân bước lên trước một chút, hai con mắt trợn to trừng mẹ “Mẹ tiểu thư Bùi Bội.”
Ưu nhàn nằm trên ghế quý phi, Bùi Bội lé con mắt ra trừng lại con. “Xin hỏi có gì phải làm sao?”
Thật không hổ là con của Bùi Bội, không giống với người thường, con trai cô nhìn trái nhìn phải thế nào đi nữa cũng thấy đẹp mắt, ngay cả vẻ mặt tức giận cũng đặc biệt tuấn tú.
Khó trách nó còn nhỏ mà các cô bé từ đầu ngõ đến cuối ngõ đều mê tít xoay quanh nó, từ ba tuổi đến tám mươi tuổi cũng không thoát khỏi sức quyến rũ của thằng bé.
Bùi Tòng Ngạn hổn hển đứng trước mặt mẹ, tay cầm một cây bút quơ vù vù, trên bút còn dính một thứ gì đó rất ghê tởm “Đây là cây bút con mới mua để vẽ tranh.”
“Vậy thì thế nào? Cùng lắm thì mẹ mua lại bồi thường cho con.” Tròng mắt Bùi Bội vẫn nhìn trần nhà không hề di chuyển, cô biết bây giờ không nên chọc giận con.
“Không phải là vấn đề bồi thường hay không, mà là mẹ muốn đến khi nào mới học cách tôn trọng con?” Bùi Tòng Ngạn nói hợp lý hợp tình.
“Tôn trọng?” Bùi Bội đột nhiên ngồi thẳng dậy trừng con. “Trong nhà này trừ mẹ ra cũng chỉ còn có con, xin hỏi mẹ có chỗ nào không tôn trọng con? Chẳng qua là một cây bút vẽ tranh đã làm cho con hô to gọi nhỏ với mẹ sao? Con đừng quên mẹ là mẹ của con, không phải là vợ của con.” Bùi Bội nổi bão một trận oanh tạc bổ xuống.
Bùi Tòng Ngạn tức giận thu hồi đồ đạc của mình, giọng nói đè nén vô tội trả lời. “Nếu mẹ tôn trọng con thì vì sao không nói một tiếng đã đụng vào bút mới của con?”
Xem vẻ mặt vô tội của con làm người ta đau lòng, nói gì được nữa khi chính cô lại đuối lý trước đứa con này. Bùi Bội hít một hơi thật sâu lại nháy mắt mấy cái, thức thời sửa chữa vì đã bốc hỏa. “Thực xin lỗi, mẹ nhất thời không tìm thấy đồ của mẹ…cho nên trước hết lấy bút này làm bàn chải dùng đỡ, con cũng biết mặt màng này rất dễ xử lý, nói gì thì trên đó mẹ cũng cho thêm nhiều dược liệu quý…”
Cô thao thao bất tuyệt.
Vì muốn bảo vệ màng nhĩ của mình nên Bùi Tòng Ngạn phi thường biết điều sử dụng lúm đồng tiền đáng yêu nói với mẹ. “Thực xin lỗi, là con hiểu lầm mẹ, mẹ chớ quên, mặt của mẹ mới chính là tài nguyên quý hiếm.”
“A!” Bùi Bội hét lên một tiếng hai tay bưng mặt. “Trăm ngàn lần không được nhắc đến.”
Bùi Tòng Ngạn buồn cười nhìn động tác của mẹ, đây là mẹ của hắn.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một hồi chuông.
Bùi Tòng Ngạn ra vẻ kinh ngạc trêu đùa mẹ. “Có thể là kẻ thù đến tìm mẹ hay không?”