Tổng Tài Ngoan Nào
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình tổng tài Bảo Bối Của Tổng Tài mang thi vị Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước, em chỉ cần bước 1 bước, 999 bước còn lại anh sẽ chạy đến cùng em. Thác nước ngoài khách sạn cao cấp Las Vegas, vào ban đêm biến thành núi lửa đang tức giận cháy hừng hực, chiếu hồng những khuôn mặt đang vô cùng kinh ngạc, qua vài phút lửa ngừng cháy khôi phục lại hiện trạng ban đầu.
Chương 18 : Một tay anh
“Phải không? Xem ra giống dấu vết bị nắm hơn?” Nói dối cũng phải có kỹ xảo, lời nói dối ngây thơ này có thể lừa được hắn sao?
Aiz! Người lớn quá coi thường chỉ số thông minh của trẻ nhỏ.
“Đừng đoán mò, lại gọi mẹ con rời giường đi, nếu không lại trễ máy bay.” Anh nhìn về phòng Bùi Bội.
Bùi Tòng Ngạn cũng không ngốc để cho mặt mũi dính đầy bụi. “Con không đi, ba ba đi gọi mẹ dậy đi.” Nó ném lại củ khoai nóng, xoay người nhanh chân chạy mất.
Cổ Việt Trì tự cho mình có thể trốn được, đứng ở cửa phòng mình phun khí. “Nhóc con này chạy trốn thật là nhanh, đem phiền toái cột lên người ba ba.”
~~~o0o~~~
Cổ Việt Trì vừa đấm vừa xoa, chết tha sống kéo, thật vất vả mới lừa được Bùi Bội cách xa cái giường, nhưng tức giận trên mặt anh lại không ai giám chọc vào. Trên đường đến sân bay, trong xe bao phủ một tầng áp suất cực kỳ thấp, Bùi Tòng Ngạn cùng Sái Ảnh thông minh ngậm chặt miệng không nói một câu, bọn họ cũng không muốn chọc đến tâm bão.
Đến sân bay, Sái Ảnh cùng Bùi Tòng Ngạn thức thời cách Bùi Bội thật xa, đương nhiên quăng Bùi Bội cho Cổ Việt Trì phụ trách.
Bùi Bội tức giận cúi đầu trầm mặc.
Cổ Việt Trì đem hộ chiếu của mọi người giao cho Sái Ảnh. “Giao cho cậu đi làm thủ tục.”
Sái Ảnh tiếp nhận hộ chiếu, có thể tránh đi tâm bão này thì tự nhiên không nói hai lời. “Được.”
Bùi Tòng Ngạn thấy thế thì tạ ơn trời đã cho cơ hội an toàn tạm thời, cố ý lộ ra bộ dáng đáng thương giữ chặt góc áo Sái Ảnh. “Cháu đi cùng với chú.”
“Được, chúng ta cùng đi.” Đương nhiên Sái Ảnh biết suy nghĩ của Bùi Tòng Ngạn.
Sái Ảnh cùng Bùi Tòng Ngạn kéo hành lý đến quầy tiếp tân hàng không làm thủ tục.
Cho đến giờ phút này, biểu tình trên mặt Bùi Bội mới có chút thay đổi, giương mắt hoài nghi. “Anh đặt vé máy bay?”
Nhưng là ngày hôm qua cô rõ ràng thấy anh ta chuẩn bị máy bay tư nhân nha?
Cổ Việt Trì nhẹ nhàng cười yếu ớt. “Lúc này chúng ta đi đại lục, không phải Cao Hùng, không bay chẳng lẽ ngồi ngồi?”
“Nhưng là ngày hôm qua…”
Thì ra cô ấy phát hiện anh bí mật chuẩn bị máy bay tư nhân.
Bên môi Cổ Việt Trì lộ ra chút cười quỷ dị, ngón giữa nhẹ nhàng đè lại môi cô. “Biết rồi thì đừng nói nhiều.”
Không cần nói nhiều, là ý tứ gì?
Bùi Bội nghi hoặc khó hiểu nhìn Cổ Việt Trì. “Em không hiểu, rõ ràng anh…”
Khuôn mặt tuấn nhã của Cổ Việt Trì hiện nụ cười yếu ớt, đôi mắt ôn nhu ẩn chứa bí mật, một cái chớp mắt cũng không đổi nhìn cô. “Chính là chuẩn bị để ngăn ngừa vạn nhất, bí mật này tốt nhất nên giấu ở đáy lòng, em biết, anh biết là được rồi.”
Bùi Bội không tin. “Sái Ảnh cũng không biết?”
Anh lắc đầu mỉm cười.
Cô kinh ngạc sẵng giọng. “Có cần thiết phải bí mật như vậy không?”
“Đây là cần thiết.” Trên mặt vẫn không thay đổi ý cười quỷ dị yếu ớt.
Đây là cần thiết? Đây là ý tứ gì? Rốt cuộc Cổ Việt Trì đang tính toán cái gì nha?
Bùi Bội đoán không ra dụng ý của anh ta.
Từ Đài Loan đến đại lục thì phải ở Hong Kong chuyển máy bay, khi mọi người đến Liêu Ninh thì trời cũng đã tối muộn.
Ra khỏi trạm hải quan ở sân bay, Bùi Bội nhịn không được vặn vẹo thắt lưng. “Rốt cuộc đến nơi.”
Bùi Tòng Ngạn nhìn chung quanh trong chốc lát. “Vẫn là bộ dáng của một người già, một chút không thay đổi.” Khá khen cho khẩu khí của ông cụ non.
Cổ Việt Trì không nói chỉ hé miệng mỉm cười.
Đột nhiên một người đàn ông vẻ mặt như quỷ, tóc húi cua xa lạ đi đến chỗ Cổ Việt Trì. “Cổ tiên sinh.”
Sái Ảnh, Bùi Tòng Ngạn cùng Bùi Bội không khỏi giật mình ngây ngốc một chút.
Cổ Việt Trì mím miệng cười khẽ. “Tất cả đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
“Đúng vậy, xe đang đợi ở bên ngoài.” Người đàn ông tóc húi cua cung kính nói.
Cổ Việt Trì nhìn ba người đang ngây ngốc sau lưng không khỏi tươi cười, có lẽ là do cá tính, tươi cười như vậy lại xuất hiện tự tin ngạo nghễ. “Mọi người lại đây, anh giới thiệu vị bằng hữu này.”
Bằng hữu?
Sái ảnh nắm chặt hành lý đi tới, Bùi Tòng Ngạn thì nắm chặt tay mẹ, ba người cùng nhau đi đến hướng Cổ Việt Trì.
“Nhà khảo cổ học ở Trầm Dương, Vương Dũng.” Vẻ mặt Cổ Việ Trì cẩn thận tỉ mỉ giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Sái Ảnh, là Cổ tiên sinh…”
“Trợ lý.” Cổ Việt Trì không chút hoang mang tiếp lời.
Một chút kinh ngạc hiện nhanh trên khuôn mặt Sái Ảnh, mặc dù không biết dụng ý của Cổ Việt Trì, nhưng là anh ta vẫn vui vẻ phối hợp. “Đúng vậy, tôi là trợ lý của Cổ tiên sinh.”
“Sau này có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm Sái Ảnh.” Cổ Việt Trì trực tiếp phân công nhiệm vụ cho Sái Ảnh.
“Đúng vậy, sau này có việc gì thì cứ gặp tôi.” Sái Ảnh phối hợp vô cùng tốt.
Vương Dũng tươi cười bắt tay Sái Ảnh. “Được, sau này có việc gì tôi sẽ tìm đại ca.” Sau đó anh ta nhìn thấy Cổ Việt Trì đứng cùng Bùi Bội mà ở giữa là Bùi Tòng Ngạn nên lập tức trên mặt anh ta hiện lên chút kinh ngạc.
Một tay Cổ Việt Trì ôm bả vai Bùi Bội, một tay đặt trên vai Bùi Tòng Ngạn. “Đây là phu nhân của…”
Bùi Bội ngạc nhiên mở to hai mắt, nhưng trên vai lại có một lực ấn xuống ám chỉ cô.
Bùi Bội hiểu dụng ý của anh, cho dù lòng không muốn nhưng cũng không thể mất mặt, đành phải cứng đầu mỉm cười gật đầu. “Xin chào.”
“Cổ phu nhân, xin chào.” Vương Dũng thu hồi mỉm cười, cúi đầu xem xét người đứng giữa hai người lớn. “Không cần phải nói, cháu nhất định là con Cổ tiên sinh.”
Đối với đứa con thông minh này thì Cổ Việt Trì không cần ám chỉ, cũng không cần giấu giếm thân phận, bởi vì nó vốn chính là con Cổ Việt Trì.
“Xin chào, cháu gọi là Tòng Ngạn.” Vì không để ba mẹ cãi nhau trước mặt mọi người, nên nó thông minh không nói ra họ, cũng miễn cho Vương Dương nghi ngờ lung tung.
Vương Dũng ngẩng đầu, mặt mang nụ cười nhìn thẳng Cổ Việt Trì. “Trước tiên tôi đưa mọi người đến khách sạn nghỉ ngơi.”
Cổ Việt Trì vui vẻ gật đầu. “Đi.”
Đoàn người Cổ Việt Trì ngủ lại tại một khách sạn thuộc hàng quốc tế.
Vương Dũng theo lời của Cổ Việt Trì đặt hai phòng khách sạn loại vip.
Đi vào một phòng khách sạn, Cổ Việt Trì tìm một sô pha ngồi xuống, Sái Ảnh, Vương Dũng cũng tự ngồi xuống.
Đang lúc Bùi Bội do dự, lơ đãng gặp ánh mắt của Cổ Việt Trì, nếu anh ta giới thiệu cô là vợ của anh ta, thì cô đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh anh ta để diễn cho xong màn này.
Cánh ta Cổ Việt Trì đặt trên lưng ghế liền chuyển qua đặt trên vai Bùi Bội, cố ý biểu hiện chồng đối với vợ vô cùng thương yêu che chở, như là một đôi vợ chồng ngọt ngào làm người ta hâm mộ.
“Vương Dũng, chuyện đào bới miếu nữ thần vẫn tiến hành thuận lợi chứ?”
Vương Dũng băn khoăn đảo mắt qua Bùi Bội và Sái Ảnh, hoang mang nhìn Cổ Việt Trì.
“Không sao, anh cứ việc nói thẳng, một người là trợ lý của tôi, một người là vợ tôi, đây không có người ngoài.” Cổ Việt Trì làm như không có việc gì nói.