Yêu Em Nhiều Hơn

Yêu Em Nhiều Hơn

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Yêu Em Nhiều Hơn mang tới thông điệp Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước, em chỉ cần bước 1 bước, 999 bước còn lại anh sẽ chạy đến cùng em

Chap 8

Cuộc sống hôn nhân lưỡng tình tương duyệt, có thể nói là đầy ắp ngọt ngào khiến người ta ghen tị, và điều mà Eunbi cảm thấy không thể tin được, chính là cô không biết rằng tình yêu lại có thể khiến ông xã không đáng yêu bắt đầu trở nên đáng yêu, đáng yêu đến nỗi cô không thể tin nổi.

Thì ra tình yêu còn có ma lực như thế này, làm cho phúc tinh không lãng mạn và không đáng yêu của đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thay đổi, bất ngờ trở nên vui vẻ, thật sự rất thần kỳ!
Trên đường tan tầm về nhà, anh sẽ vì cô mua một bó hoa bách hợp mà cô thích nhất, anh cũng sẽ cẩn thận cùng cô đi dạo phố mua quần áo, chăm chú lắng nghe ý kiến, dựa theo màu sắc quần áo phân loại thỏa đáng, trong cuộc sống sẽ dành thời gian nghỉ ngơi, mang cô đi du ngoạn khắp nơi giải sầu, khiến cô có cảm giác giống như một đôi tình nhân trong thời kì ân ân ái ái.
Đây là thứ mùi vị hạnh phúc như thế nào, thật giống như mỗi ngày ngồi trên chiếc thuyền yêu đương, theo con sông đào tình yêu nhè nhẹ trôi đi, chỉ cần mở mắt ra, sẽ cảm nhận thấy cả người đang chìm đắm trong biển tình ngọt ngào, ngọt đến chết người nha.
Ngẫu nhiên, cô thật thỏa mãn đến không thể tin được chính mình có thể có thời khắc hạnh phúc đến vậy.
Cô không khỏi cảm thấy mình thật may mắn, không có nhân lúc Jung Hoseok trì độn, buông tha cho anh mà mạnh mẽ “theo đuổi”, nên mới có thể hưởng thụ âm thanh hạnh phúc hiện thời.
Do cha mẹ cùng anh trai cưng chiều, không bắt Eunbi cô động đến việc bếp núc, bởi vì tình yêu mà cố gắng, vì nụ hôn của ông xã mà cố gắng, cô theo mẹ chồng Kim Sojung học vài món Hoseok thích ăn, sáng sớm đã bận rộn chuẩn bị đồ ăn, khoảng mười một giờ trưa mới hoàn thành xong hộp cơm tình yêu, lòng cô tràn đầy vui sướng gọi tắc xi đi đến công ty Jung Hoseok, hoan hỉ cần cù vì ông xã thân yêu đi tặng hộp cơm!
Vì để học làm được mấy món ăn này, cô đã hao hết tâm tư, không chỉ có đem lời nói của mẹ chồng toàn bộ ghi tạc bút ký, càng quấn quít lấy bà thí nghiệm, thử lại nghiệm, còn phải hôn nhẹ trộm gạt ông xã yêu, không cho anh phát hiện mình đang “Bí mật luyện tập”.
Động lực trong tim, đương nhiên là muốn cấp cho ông xã một bất ngờ, cô siêu chờ mong nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của anh khi mở hộp cơm, thật hy vọng tay nghề của mình không kém mẹ chồng mình nhiều cho lắm, cũng có thể làm cho anh khi ăn cảm nhận thấy mùi vị “Nhà của ta thật xinh đẹp giỏi giang”.
Tới công ty Jung Hoseok, cô đang muốn hướng quầy tiếp tân đăng ký phòng khách Hoseok, bỗng nhiên một giọng nam trầm ấm làm dừng bước chân cô lại.
“Eunbi tiểu thư?”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Kim Taehyung bước nhanh về hướng cô, cô tự nhiên nở nụ cười nhẹ.
“Anh Kim, không cần khách sáo như vậy, gọi tôi Eunbi là được rồi a.”
“Không được, tôi không gọi cô ‘Tổng tài phu nhân’ cũng rất quá rồi, sao còn có thể được một tấc lại muốn tiến một thước?”
Kim Taehyung vừa vặn tiễn khách đến cửa, không dự đoán được sẽ gặp Hwang Eunbi ở trước cửa lớn công ty.
“Ách, nghe như vậy trang trọng quá.”
Eunbi thở hắt ra, bất đắc dĩ buông xuôi hai vai.
“Nào có nghiêm trọng như vậy?” Kim Taehyung bị cô làm cho nở nụ cười, phong thái tự tại cho tay vào trong túi quần. “Tìm Hoseok ăn cơm sao?”
“Không phải!” Cô lắc lắc đầu, trên mặt Kim Taehyung lộ vẻ nghi ngờ hết sức, cô nâng lên hộp cơm mang bên tay phải, quơ quơ trước mặt anh. “Em giúp anh ấy làm cơm hộp, mang tới cho anh ấy ăn.”
“Tốt như vậy?” Kim Taehyung hứng thú nhướng mi, rất khó tin tưởng thiên kim của thông gia nhà giàu đang nhìn có thể vì ông xã mình làm cơm hộp. “Có phần của tôi hay không?”
Bối rối! Mình không tính đến phần Kim ca, cô bất giác áy náy suy sụp khóe miệng. “Thật có lỗi anh Kim, em chỉ làm một phần...”
“Đùa thôi, tôi dẫn cô đi.” Kim Taehyung nhịn không được bật cười, dẫn cô đi đến thang máy.
“Hiện tại cậu ấy đang có khách, nhưng đang giờ nghỉ trưa nên sẽ nhanh thôi, tôi nghĩ là sẽ không trì hoãn lâu lắm.”
“Không sao, em có thể chờ.” Cô là tới tặng cơm hộp tình yêu, không phải đến quấy rầy anh làm việc.
“Thấy cảm tình các người tốt như vậy, ngay cả tôi cũng muốn kết hôn.” Kim Taehyung đánh mắt sang hộp cơm trên tay cô, thật là thực hâm mộ mà!
“Hả?” Eunbi nháy mắt mấy cái, sau khi bước vào thang máy đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt thật sự nghiêm túc đề nghị: “Người ta không phải nói kết hôn cần phải có tình cảm? Nghĩ muốn kết liền kết!”
“Không phải em cũng vì mình có tình cảm mới gả cho Hoseok sao?” Kim Taehyung không ngại hỏi thẳng cô.
“Ách... Cũng coi như vậy, ha hả.” Cô ngẩn người, xấu hổ cười gượng hai tiếng.
Thang máy rất nhanh tới văn phòng của Hoseok, hai người vừa mới định ra khỏi thang máy, đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hoàng —— Jung Hoseok cùng Min Yoongi, hai người đàn ông to lớn giống như đang đấu sức tranh giành nhau, Min Yoongi tựa như muốn cưỡng hôn Hoseok, mà Hoseok gắng sức đẩy ra, động tác không nhiều nhưng mà qua vài giây, đủ để cho Hwang Eunbi cùng Kim Taehyung đồng thời há hốc mồm.
“Học, học trưởng?”
Lão thiên, đây là tình huống quái quỷ gì?
Cằm Eunbi thiếu chút nữa tiếp xúc với mặt đất, trong óc liền hiện ra lời đồn đại “bão táp” vớ vần về Jung Hoseok ở trên báo chí —— Lúc ấy đối tượng đồn đãi, là Taehyung giờ phút này đứng bên cạnh cô, nhưng lời đồn này từ sau khi Jung Hoseok kết hôn liền tan thành mây khói.
Nhưng hiện tại là như thế nào?
Học trưởng muốn cưỡng hôn Jung Hoseok?
Không phải là cô hoa mắt chứ?
May mắn Jung Hoseok rất nhanh liền đem Min Yoongi đẩy ra, bằng không bất luận kẻ nào nhìn thấy bực này cảnh tượng, đều rất khó không sinh lòng hoài nghi.
“Ay yo! Bị thấy rồi.”
Min Yoongi khẽ gắt, thái độ thong dong vuốt nếp nhăn trên thân áo, biểu tình trên mặt không xấu hổ, nhưng thật ra có chút ảo não.
“Học trưởng... Đã xảy ra chuyện gì?”
Eunbi kinh ngạc nhìn Min Yoongi trước mắt, dường như không gặp nhiều năm, sao con người học trưởng đột nhiên thay đổi.
“Anh thực để ý ông xã của em, thử muốn câu dẫn anh ta, không nghĩ rằng anh ta không cần suy nghĩ liền cự tuyệt anh, ngay cả hôn anh một chút cũng không chịu.”
Ánh mắt Min Yoongi có chút ai oán liếc mắt nhìn kẻ “sống sót sau tai nạn” Jung Hoseok.
“Oa!” Sắc mặt Jung Hoseok xanh mét trừng mắt nhìn Min Yoongi một cái.
“Tôi làm sao có thể hôn anh được? Công ty tôi không chào đón anh, mời anh rời khỏi đây lập tức!”
Đều do anh rất để ý chuyện Min Yoongi đối với Eunbi ân cần, hoàn toàn không phát hiện ra suy nghĩ của Min Yoongi, cũng bởi vậy Min Yoongi bất ngờ “chơi” anh, anh cũng không có chút phòng vệ, nên mới có thể bị đánh úp bất ngờ.
May mắn anh phản ứng rất nhanh, tình huống vừa phát sinh, sửng sốt một chút, lập tức phản xạ đưa tay đẩy ra, Min Yoongi mới không thể được như ý.
“Câu, câu, câu... câu dẫn?” Eunbi kinh ngạc trừng to đôi mắt đẹp, không thể lý giải người đàn ông cùng người đàn ông trong lúc đó nhưng lại dùng đến hai chữ “Câu dẫn” này.
“Học muội, thực thật có lỗi vẫn không cơ hội nói cho ngươi, học trưởng ta là kẻ yêu thích nam nhân không thích nữ nhân.”
Yoongi tuy rằng khóe môi nhếch lên cười yếu ớt, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia đau thương.
“A...” Anh nói trực tiếp thẳng thắn như thế, Eunbi đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
“Em đã gả cho một ông xã thực lòng với em, anh thật hâm mộ em.”
Min Yoongi sâu kín quay đầu nhìn phía Jung Hoseok.
“Nhưng mà Jung tiên sinh, nếu thấy tôi và anh như thế này, mà tiểu học muội có thay đổi cảm tình với anh, hoặc là đột nhiên trong lúc nào đó thay đổi tâm ý, hoan nghênh anh mọi lúc đến tìm tôi.”
“Nằm mơ đi!” Sắc mặt Hoseok tái mét, theo bản năng cầm lên vỏ công văn bên cạnh bàn công tác, ném về hướng anh ta.
Min Yoongi chật vật né tránh, tuy rằng không bị công văn chạm đến, Hoseok cũng không dùng sức nhiều, nhưng lại thương tổn tâm anh ta, đồng thời cũng làm cho anh ta tinh tường hiểu được, mình là hoàn toàn triệt để không có cơ hội, đành phải cô đơn bước lên thang máy rời đi.
Thoáng chốc, cả tầng trệt lặng im đến đáng sợ, ba người ở đây không có bất luận kẻ nào mở miệng, giống như không gian này hoàn toàn không có ai tồn tại.
Hwang Eunbi cùng Kim Taehyung tầm mắt từ đầu đến giờ vẫn giằng co ở trên người Hoseok, trong mắt hai người đều lộ ra cảm xúc phức tạp khó có thể che dấu.
“Hai người làm gì nhìn tôi như vậy?” Jung Hoseok nhịn không được cất tiếng.
Chết tiệt! Anh mới là người chịu hãm hại, tại sao ánh mắt hai người bọn họ nhìn anh giống như đang nhìn người bị tình nghi? Quả thực không thể hiểu nổi!
Nếu không nhân nhượng nghĩ đến đó là học trưởng của Eunbi, anh đã sớm hạ đo ván anh ta.
Anh vừa cất tiếng, khóe miệng Taehyung giật giật, rất nhanh xoay người sang chỗ khác, cả đường cong trên vai run run, rõ ràng là đang cố gắng áp chế cảm xúc gì đó.
“Jung Hoseok... Em hiện tại mới biết được, không chỉ có phụ nữ yêu anh ngay cả đàn ông cũng yêu anh a! Khó trách lúc trước báo chí đều viết khoa trương như vậy”.
Mà hai chân Eunbi lại còn như nhũn ra, nhịn không được tán thưởng mị lực khôn cùng của ông xã yêu.
“ㅋㅋㅋ...” Kim Taehyung rốt cuộc nhẫn nại không được nữa, cất tiếng cười to, chịu không nổi, không thể che giấu cảm xúc được nữa.
“Oa haha......”
“Đủ rồi! Chuyện này không buồn cười chút nào.”
Jung Hoseok nhắm mắt, trên trán gân xanh nhảy lên.
“Taehyung, đã đến giờ nghỉ trưa, cậu có thể cút.”
“Xin hỏi tổng tài đại nhân, tớ thật có thể đi không?” Taehyung lấy ngón trỏ lau lau khóe mắt thật sự rất buồn cười, anh cười đến rơi cả nước mắt.
“Cút!” Jung Hoseok xấu hổ ảo não rít gào.
Không hổ là thư kí đắc lực nhất, Kim Taehyung chỉ tốn một giây liền biến mất trước mặt Hoseok cùng Hwang Eunbi, cả tầng trệt chắc cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ, không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở ngại ngùng giữa hai người.
Không phân trần đem Eunbi kéo vào văn phòng, Hoseok mạnh tay đóng sầm cửa, nhanh chóng khóa cửa, xoay người đối mặt với cô vợ bé nhỏ đáng yêu của anh.
“Em, chết tiệt, em đến công ty đến làm chi?” Thốt lên một lời, anh liền ảo não lau mặt.
Trời ạ! Anh không phải cố ý dùng khẩu khí kém như vậy, thật sự là bởi vì anh mới trải qua một trận khủng bố, cảm xúc nhất thời còn chưa trở lại......!
“Em, em giúp anh làm cơm hộp..” Ách! Anh ấy nhất định rất không thoải mái, bằng không khẩu khí sẽ không kém như vậy, ánh mắt Hwang Eunbi khống chế được làm bộ lảng tránh.
“Tên kia không có khả năng thực hiện được ý đồ, em không cần lo lắng.” Nghe được cô giúp mình làm cơm hộp, Hoseok mềm lòng, anh tức giận vừa nói chuyện, một bên kéo tay cô, cẩn thận xem xét mỗi một ngón tay mảnh khảnh.
Quả nhiên, cô gái này không biết bảo vệ mình, thật sự là đáng chết!
Ở nhà làm cô chủ không tốt sao? Làm sao phải khó khăn giúp anh làm cơm hộp?
(Zyn: cho ăn còn nhiều lời, nhỉ?)
Anh thật là tức giận, cô không có suy nghĩ, bước ra ngoài công ty các con phố đều là quán cơm, muốn ăn thứ gì thì có thứ ấy, nhìn vẻ tiều tụy nhợt nhạt của cô còn đau hơn nghe nhiều câu nói tinh tế, làm anh đau lòng muốn chết.
“Nguy hiểm thật.” Có anh cam đoan, Hwang Eunbi cuối cùng an tâm, nhưng thấy anh cầm tay mình liền chớp chớp hàng mi, cô vội vàng dùng sức thu tay lại. “Anh muốn làm gì?”
Cô lúc trước ở Jung gia, căn bản ngay cả thái rau cũng chưa từng học qua, bởi vậy vào lúc vào bếp học bếp núc, trên tay khó tránh khỏi lưu lại mấy vết thương mất mỹ quan, hy vọng anh đừng phát hiện thì tốt.
“Về sau không được cầm dao nữa”. Anh đau lòng hạ mệnh lệnh.
“Không được.” Cô không chút nghĩ ngợi công nhiên “Kháng chỉ”.
“Eunbi!” Anh ảo não gầm nhẹ.
“Em thích làm!” Trước kia cô cái gì cũng không biết, là một đại tiểu thư, nhưng ngày ngày rất nhàm chán, cô càng nghĩ càng muốn làm cuộc sống phong phú hơn.
“Hơn nữa em thật vất vả mới học hỏi được chút việc này, càng muốn làm nhiều món ngon cho anh ăn, cho nên em muốn tiếp tục học làm bếp.”
“Nhưng...” Nhưng tay em sẽ bị thương.
“Đừng nhưng, anh cũng không muốn về sau con của chúng ta là ‘ngoại lai’ chứ?”
Dọn dẹp công tác của anh cho gọn gàng ngăn nắp, dọn chỗ xong, cô từ trong túi lấy ra xuất cơm hộp.
“Chúng ta đều là người Hàn Quốc, con chúng ta làm sao có thể là ngoại lai?” Không có loại di truyền học này!
“ㅋㅋ! Em nói không phải cái loại này ngoại lai này.” Người đàn ông này thời gian xem TV rất ít rồi, gặp quảng cáo liền chuyển kênh, khó trách anh nghe không hiểu ý của cô.
“Ngoại lai có nghĩa là không biết chuyện gì khác, suốt ngày ăn cơm bên ngoài ấy, hiểu không?”
Jung Hoseok ngẩn ngơ, vừa bực mình vừa buồn cười lắc lắc đầu.
“Không muốn ăn ở bên ngoài, thì thuê đầu bếp về nấu nướng, hiện tại kinh tế đình trệ, thêm cơ hội để cho người ta chia sẻ cũng rất tốt!”
“Tạo cơ hội là tốt, chẳng qua em không nghĩ đến các cô gái hiền lành đều như vậy.” Miệng cô quả quyết, vừa từ túi cơm lấy ra nào thìa, nào đũa.
“Này, có người đàn ông nào không muốn vợ mình hiền lành?”
Cái gì cùng cái gì? Đầu óc cô bé này bị sao thế, sao lại không nghĩ giống người thường một chút nhỉ?
Ý của em là “Ở nhà nhàn rỗi cũng không làm gì.” Cô đảo cặp mắt:
“Em sẽ cảm thấy mình không có chút giá trị tồn tại nào.”
Người đàn ông này chẳng đáng yêu, đầu vẫn là không hề thay đổi, thật buồn cười.
“Thực không hiểu nổi em.” Anh bất đắc dĩ than nhẹ, ngay lúc cô mở ra cơm hộp, anh lập tức ngửi được mùi đồ ăn thơm ngào ngạt.
“Thơm quá.”
“Đều là em chính tay làm đó.” Cô không khách khí tranh công, vui vẻ đem cơm hợp đặt tới trước mặt anh.
Thấy những thứ bên trong đủ màu sắc, anh cảm động cực kỳ “Đều là đồ ăn anh thích.”
“Đương nhiên, em đã hỏi qua mẹ nó… a, mẹ anh mà!” Ôi! Như thế nào lại nói như đang mắng người, anh có thể nhắc đi nhắc lại rằng cô rất thô lỗ không?
“Biết, mẹ anh mà!” Anh cười, hoàn toàn hiểu sự khó xử của cô.
“Đúng lắm đúng lắm, mẹ của anh, còn với em là mẹ chồng!” Cô nở nụ cười theo, may mắn anh không nghĩ mình mắng chửi người lung tung.
“Anh phải mau thử mới được.” Anh cầm lấy chiếc đũa, lúc này mới phát giác mình thật sự đói bụng.
“Mời.” Cô lấy tay làm tư thế xin mời.
“Em thì sao? Lại đây cùng nhau ăn đi!” Đem cô để ở một bên ăn cơm một mình mới là lạ, anh mở miệng mời cô cùng nhau hưởng dụng tình yêu của cô.
“Em đã nếm qua ở nhà, anh ăn đi.” Cô mới bị khói dầu phòng bếp “hun đúc” không lâu, hiện tại không muốn ăn.
“Nhiều ít gì cũng ăn một chút, bằng không một mình anh ăn không có ý nghĩa.” Anh cũng mặc kệ cô có nếm qua không, tóm lại cùng nhau ăn là được rồi.
“Được… để em ra ngoài lấy thêm ghế.” Cô biết anh có bao nhiêu kiên trì cố chấp, vì không muốn ảnh hưởng đến anh, cô không có suy nghĩ lâu liền đồng ý.
Trong văn phòng anh, ngoài chiếc ghế da kia anh ngồi làm việc, cũng chỉ có một bộ sô pha, bởi vậy cô nghĩ ra ngoài văn phòng tùy tiện lấy một ghế dựa, ngồi ở bên cạnh cùng anh ăn cơm.
“Chẳng cần phiền phức thế, đến đây ngồi trên đùi anh là được rồi.” Anh vỗ vỗ đùi, không cho cô làm điều không cần thiết.
“Không được, em rất nặng!” Cô chần chờ.
Thể trọng là điểm yếu của phụ nữ, mặc kệ bao nhiêu kg, đều cảm thấy bản thân có chút nặng, ôi!
“Không đâu, anh cảm thấy vừa vừa mới tốt.” Anh nhếch môi cười, một ngữ hai ý nghĩa.
Mơ hồ nghe ra ẩn ý trong câu anh nói, cô ngượng ngùng đỏ mặt, hờn dỗi trừng anh liếc mắt một cái, thuận theo tiêu sái đến bên cạnh và ngồi lên trên đùi anh.
(Zyn: chuẩn bị sẵn bông thấm)
“A, ăn một miếng rau xanh.” Anh giống như cậu bé ra lệnh cho cô há miệng.
Cô nuốt vào một cọng rau xanh, không đợi động tác tiếp theo của anh, cô mở miệng kháng nghị trước “Em thật sự đã nếm qua ở nhà, anh nên ăn nhiều một chút!”.
“Được, anh ăn nhiều một chút, nhưng em cũng phải ăn nhiều một chút.” Dường như chỉ sợ cô bị đói, anh nói cái gì đều phải đút cô ăn một ít.
“Anh thật sự là...” Nói không nghe, rồi lại làm theo ý mình!
“Thật sự là săn sóc đúng không, giống như em săn sóc cho anh.”
“Xấu hổ xấu hổ quá đi! Có ai tự khen bản thân mình như vậy?” Da mặt dày thật.
“Không đủ sao? Xem ra anh phải cố gắng một chút, em mới có thể cảm nhận được săn sóc của anh.”
“Hứ —— Đừng có đùa!”
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa vui đùa ầm ĩ, ăn xong cơm hộp, Hwang Eunbi đem cơm hộp trống không cho vào trong túi, nhanh tay lấy ra khăn mặt, sau đó dùng khăn nhẹ nhàng lau ở khóe miệng anh một lượt.
“Bà xã à, em thật tốt.” Anh thỏa mãn ôm lấy thắt lưng của cô, giống đứa nhỏ thoả màn liền làm nũng.
“Em biết, cho nên anh tám đời trước đã thành tâm thắp hương, đời này mới có thể cưới được em” Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì rạng ấy mà, cô rất nhanh học anh cái tính mặt dày, lại còn thiếp vàng lên mặt.
Anh cười khẽ, cánh tay ôm eo cô luyến tiếc buông ra.
“Được rồi, lát nữa anh còn phải làm việc, anh nghỉ ngơi đi, em đem hộp cơm về rửa sạch đây.” Cô vuốt má anh nhè nhẹ, quyến luyến nói nhỏ.
“Có dinh dưỡng của cơm hộp tình yêu của em, hiện tại tinh thần của anh thật sự rất tốt.” Tựa vào bả vai cô cọ mặt, thân thể tự nhiên có phản ứng.
“Anh càng ngày càng ăn nói ngọt ngào nha!” Cô cười nhẹ, đẩy vai anh ra. “Nhưng mà làm nũng vô dụng, em không nên ở lại chỗ này, sẽ quấy rầy đến anh làm việc.”
“Anh hôn một cái trước, anh đang suy tính muốn thả em trở về hay không.” Anh bắt đầu dở thói xấu.
Tim cô đập nhanh vài nhịp, bất giác nhìn quanh bốn phía, luôn luôn có chút cảm giác bất an như vậy “… Không được!”
Nơi này là văn phòng mà!
Văn phòng là nơi đi làm, sao có thể ở nơi này hôn môi? Rất kỳ quái!
“Có cái gì không được?” Dùng sức đem cô ôm sát trong lồng ngực, anh mừng rỡ đem cô ấp ở trong tay.
“Anh đã khóa cửa rồi, không có ai xông vào đâu.”
“… Anh đã sớm tính kế hả?” Ghét thật! Lúc này đổi lại cô bị gài bẫy… “Anh không có nhé, anh chỉ không muốn em về sớm như vậy.” Ai kêu cô tự đưa thân lên miệng cọp, anh tự nhiên phải hào phóng tiếp nhận thôi!
“Đừng... ưm!” Eunbi còn muốn kháng nghị, nhưng nói còn không kịp nói ra miệng, đôi môi đỏ mọng đã bị anh bá đạo chiếm lĩnh.
Nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng ngọt ngào rất nhanh liền hòa tan kháng nghị của cô, bị hôn đến đầu óc choáng váng, không tự giác vươn tay ôm cổ anh, yết hầu phát ra âm thanh như con mèo nhỏ “ưm”.
Tiếng rên rỉ làm cho Jung Hoseok càng phát ra hưng phấn, một tay nhẹ vỗ về vòng eo của cô, cũng linh hoạt tiến vào trong vạt áo, nhẹ phủ chụp xuống bao quanh, một tay kia thẳng hướng giữa hai chân cô tiến công.
(Zyn: em xấu hổ)
“Không...” Như thế này điên quá! Nơi này chính là văn phòng! Eunbi dễ dàng đã bị anh khơi mào dục vọng, nhưng tia lý trí còn sót lại làm cho cô bắt lấy cổ tay anh, không cho anh muốn làm gì thì làm.
“Tại sao nói không?” Người đàn ông đã phát dục hỏa không thể vãn hồi, anh vén cao váy của cô, tách hai chân ra, khóa chặt cô ngồi trên đùi mình, “vật nóng” không ngừng khiêu khích, làm cho cả người cô bốc hỏa.
“Nơi này là văn phòng…” Trời ạ! Nhỡ bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Ý nghĩ cuối cùng giãy dụa, nhân lúc này vẫn còn có thể dùng lý trí đối thoại.
“Như vậy mới thú vị!” Khẽ cắn vành tai mẫn cảm của cô, anh luồn tay vào trong chiếc quần nhỏ, ôn nhu vỗ về “hạt châu” ẩn trong rừng rậm, rồi liền xâm nhập tư mật ướt át của cô —— “A…” Cô ngây ngất, tất cả lý trí nhanh chóng bị biến mất.