Yêu Em  Không Giới Hạn

Yêu Em Không Giới Hạn

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Yêu Em Không Giới Hạn mang ý vị Tình yêu là sự đồng điệu lạ kỳ của hai trái tim, như hòa chung một nhịp, là chia sẻ, là gắn kết, là xem ai đó như cả thế giới, là muốn bên ai đó một đời.Anh là chàng trái sóng ẩn dật ít giao tiếp cô là một người trọng tình yêu không phân biệt sang hèn cao thấp .

Chương 2 : Tỉnh lại lần nữa

Tỉnh lại lần nữa, là bị đói làm tỉnh.

Đới Dương Trinh duỗi lưng một cái, chậm rãi ngồi dậy, mắt lim dim ngái ngủ nheo lại mở ra một đường nhỏ, nhìn đồng hồ điện tử trên tủ bên giường, mười một giờ sáng, ngày cũng nhảy lên một ngày, vậy là anh ngủ suốt một ngày cộng bốn tiếng đồng hồ, khó trách bụng lại kêu ầm ĩ vậy.

Anh xuống giường, vừa gãi đầu, vừa kéo bước chân đi từ từ ra phòng ngủ, đi qua hành lang, tới phòng khách, tiến vào phòng bếp.

Đứng trước tủ lạnh, thất thần một lúc lâu, chỉ đến khi đại não truyền đến cảm giác đói lần nữa, anh mới vươn tay mở tủ lạnh ra, định tìm thức ăn có thể lập tức ăn được…

Trong tủ lạnh, trống rỗng, ngay cả hơi lạnh cũng không có.

Trừng mắt nhìn, một lúc lâu cuối cùng mới tỉnh táo lại.

Anh lại theo thói quen gãi gãi đầu, đúng rồi, trước khi rời nhà anh luôn có thói quen để tủ lạnh trống rỗng, đỡ phải mỗi lần rời nhà mấy tháng, thậm chí một năm rưỡi anh mới trở về, còn phải rửa sạch tủ lạnh bốc mùi thối rữa, đây là kinh nghiệm đau đớn đầu tiên sau khi trở về trong thời gian rời nhà lâu dài của anh, loại mùi đáng sợ và cảnh tượng đó, anh không muốn trải qua lần thứ hai, do đó mà dưỡng thành thói quen.

Anh vừa mới trở về, còn chưa có cơ hội tiếp tế.

Thở ra, anh thuận tay cắm tủ lạnh vào nguồn điện, sau đó trở lại phòng tắm rửa mặt.

Đối với bộ dáng “dã nhân” phản xạ ở trong gương đã sớm thành thói quen, không ai có thể quá nghiêm khắc với người ở một nơi nguy hiểm tới mấy tháng còn có thể giữ vững bộ dáng thân sĩ quang vinh chói lọi, sau khi anh về đến nhà mặc dù mệt muốn gần chết, ít nhất còn phải tắm rửa trước rồi lên giường ngủ.

Đới Dương Trinh vốn muốn cạo râu, chẳng qua thật sự bụng đói đến muốn chết, hay là lấp đầy bụng trước rồi hãy nói.

Trở lại phòng khách cầm điện thoại lên, lật xem sổ điện thoại đặt ở bên cạnh máy điện thoại, tìm được một trang giao hàng, đang định gọi điện thoại gọi pizza, chuông cửa của anh đột nhiên vang lên.

Anh theo phản xạ nhìn về phía cửa, người của anh có thể tìm đến đếm trên đầu ngón tay, Tạ Dục Nho bọn họ là người thứ nhất, nhưng mà bọn họ đã đi về hướng nam mới đúng chứ, vậy… chỉ còn lại “người kia” và Lý Phẩm Luân rồi.

Nghĩ đến có thể là “người kia”, chân mày anh trong chớp mắt nheo lại, không muốn mở cửa, nhưng mà không thể không mở!

Oán hận bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi tới cửa, kéo cửa chính ra, cho là sẽ thấy gương mặt làm anh chán ghét, lại không nghĩ rằng nhìn thấy một người xa lạ.

Lông mày nhíu chặt của anh khẽ buông lỏng, nhìn từ trên xuống đánh giá vị khách xa lạ, người này là đàn ông hay là phụ nữ?

“Tìm ai?” Giọng nói Đới Dương Trinh không tốt chút nào, người này vừa cắt ngang sự nghiệp kiếm ăn của anh, lại càng tội ác tày trời, chỉ là thấy người này không phải là “người kia”, thôi bỏ đi.

Phó Nhã Thiến giật mình, không ngờ sẽ thấy một đầu đầy tóc dài hỗn loạn, mặt râu quai nón: “dã nhân” khôi ngô cao lớn tới mở cửa, trong thời gian ngắn có chút chưa hồi hồn được.

“Rốt cuộc là muốn tìm ai?” Đới Dương Trinh cau mày, có chút không nhịn được hỏi.

“Hả?” Phó Nhã Thiến hồi phục tinh thần lại, tranh thủ thời gian khom người chào đối phương. “Xin chào, tôi là hàng xóm mới dọn tới, sẽ ở trên lầu anh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Ở trên lầu anh?!

Đáng chết, Lý Phẩm Luân vậy mà thừa dịp anh không có ở đây, cho mướn trên lầu!

Đới Dương Trinh khoanh tay trước ngực, mắt nhìn xuống quan sát người trước mặt, không chỉ có bề ngoài, cách ăn mặc, ngay cả giọng nói cũng khó phân biệt được là nam hay nữ.

Anh liếc mắt chiều cao người này ước chừng là 1m70, đối với người phương Đông mà nói, nếu là đàn ông xem như là trung bình, nếu là phụ nữ xem như là cao, chỉ là quá gầy, so sánh với anh, có vẻ nhỏ nhắn.

Người này đeo một túi xách tay hình cầu, hẳn là túi xách tay phong cách, hơn nữa nhìn rất chuyên nghiệp.

Nhìn lên nhìn xuống đồng thời đánh giá, lơ đãng liếc túi giấy trên tay người này, xuyên qua miệng túi, nhìn thấy đồ vật giống như là hộp giữ ấm tiện lợi hay là loại đồ vật giữ nhiệt.

Anh trong nháy mắt nhướng mày, ánh mắt đói bụng phát sáng.

“Bên trong là cái gì?” Anh chỉ túi giấy trên tay cô hỏi.

“À, đây là bữa trưa của tôi, là tôi tự mình nấu mì Udon hải sản, tôi… A?” Phó Nhã Thiến dừng lại, bởi vì túi giấy trên tay cô đã bị anh đoạt đi.

“Cảm ơn lễ ra mắt của người, đi vào, cứ ngồi đi.” Đới Dương Trinh thuận miệng bỏ lại một câu, làm như không nghe thấy mới vừa nói đây là bữa trưa của đối phương, liền xách theo túi giấy xoay người đi vào trong nhà. Nếu người này đã trải qua “giám định” của Lý Phẩm Luân, hẳn là không có vấn đề gì, nhìn mì Udon hải sản, anh cũng không cần thiết làm cho người ta bị sập cửa vào mặt.

“Ờ? Không cần, chỉ là tôi…” Phó Nhã Thiến im lặng lần nữa, bởi vì anh căn bản không nghe.

Cô vốn thừa dịp ngày nghỉ ra bên ngoài một chút, chụp hình khắp nơi, vì tiết kiệm chi phí, cô mới tự mình chuẩn bị bữa trưa, không ngờ lại biến thành quà tặng hòa thuận với láng giềng.

Tài nấu nướng của cô là mới học sau khi tự lực cánh sinh, còn có vô cùng tiến bộ, hy vọng vị hàng xóm tiên sinh này sẽ không phun ra.

“Quấy rầy rồi.” Dựa vào sự tò mò, cô nhận lời mời, bước vào nhà hàng xóm gấu đen.

Đứng ở trước cửa, xem xét kỹ lưỡng bên trong nhà, giống kết cấu trên lầu, có hai phòng một phòng khách , một phòng bếp, ngoài ra còn có phòng ngủ cùng phòng tắm, cách bày trí nơi này hoàn toàn không có một chút hơi thở của phái nữ, vừa nhìn là có thể đoán được nơi này là ổ của người đàn ông độc thân.

Bên trái là phòng khách vừa phải, một ghế sofa và một bàn trà, dường như chiếm đi phân nửa không gian, trên bàn trà chất một đống bưu phẩm, đối diện ghế sofa là mặt tường, treo một TV LCD.

Tầm mắt nhìn về cửa trước bên phải, bố trí một bàn ăn và hai ghế dựa trong phòng ăn, bên cạnh nữa còn lại là phòng bếp, con gấu đen lớn kia đã ở bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, tự mình cầm tô đổ mì Udon hải sản của cô ra, ăn ngấu nghiến. Chỉ nghe âm thanh húp mì không dứt bên tai, bộ dáng ăn như hổ đói này, giống như… con gấu ngủ đông vừa mới tỉnh lại đang ra sức lấp đầy bụng.

Phó Nhã Thiến có chút nhịn không được, vội vàng quay đầu, che miệng buồn cười, một hồi lâu rốt cuộc cũng nhịn được ý cười xuống, cô lấy máy chụp hình để trong ba lô, cẩn thận khẽ đặt lên tủ giầy bên cạnh cửa của anh, mới đi vào, ngồi xuống đối diện với anh.

Sau đó cô phát hiện, chỉ có chút thời gian như vậy, anh đã vơ vét hết mì, hiện tại nâng tô lên uống canh ừng ực, không tới một phút, ngay cả canh đều uống không thừa một giọt.

“Ợ——” Đới Dương Trinh nấc cục. Mặc dù chưa có cảm giác no, chỉ là ít nhất không có cảm giác quá đói, cảm giác cả người giống như được sống lại.

Phó Nhã Thiến có chút kinh ngạc miệng mở rộng, bị tốc độ ăn của anh dọa sợ, trước sau không tới năm phút, vậy mà liền ăn hết một nồi mì!

“Thật là cảm ơn sự cổ vũ của anh, tôi làm món đó ngay cả bản thân tôi còn chưa ăn qua.” Này tuyệt đối không phải là chế giễu, cô vô cùng bội phục khẩu vị tốt của anh.

“Quả thật rất khó ăn, chỉ là miễn cưỡng có thể đưa vào miệng, dù sao tôi đối với việc ăn rất tùy tiện, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được rồi.” Đới Dương Trinh nhún vai.

“Anh thật là thành thật.” Phó Nhã Thiến cười.

Đới Dương Trinh nhíu mày, thành thật? Anh cho rằng người bình thường sẽ nói là vô lễ chứ, chẳng qua nhìn không ra người này có một chút bộ dạng tức giận.

Ừ, không tệ, anh thích, có lẽ có thể sống yên ổn với người này.

“Người dọn đến đã bao lâu rồi?”

“Gần một tháng.” Phó Nhã Thiến nói. “Đúng rồi, quên tự giới thiệu mình, tôi họ Phó, Phó Nhã Thiến, Nhã trong phong nhã, Thiến trong thiến thảo (*).” Phó Nhã Thiến tự giới thiệu mình.

(*) Thiến thảo: Rubia cordifolia, một loài thực vật có hoa, còn có thể gọi là họ cà phê, cỏ ngỗng. (nguồn: Wiki)

Đới Dương Trinh gật đầu một cái, Phó Nhã Thiến, a? Nhã Thiến… Nữ?

“Cô là phụ nữ?” Anh cau mày hỏi.

Phó Nhã Thiến đã thành thói quen người khác nghi ngờ giới tính của cô rồi, vì vậy không hề để tâm.

“Đúng, tôi là nữ.” Cô giả bộ làm vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng tuyên bố. “Tôi biết chỉ nhìn bề ngoài rất khó tưởng tượng được, chẳng qua tôi có thể chứng minh.” Cô nói xong, liền định kéo khóa kéo jacket.

“Này! Cô làm gì đấy?” Đới Dương Trinh sợ hết hồn, cả người nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đụng ngã lăn cái ghế.

“Chứng minh với anh tôi là nữ.” Phó Nhã Thiến cố nén cười, nghiêm túc nói.

“Dừng tay, không cần!” Đới Dương Trinh thấy cô tiếp tục kéo khóa kéo xuống, lập tức lên tiếng quát bảo dừng lại.

“Không sao không sao, rất nhanh, anh chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể chứng mình rồi.” Phó Nhã Thiến không để ý anh ngăn lại, kéo khóa kéo jacket xuống.

“Tôi nói không cần… Hả?” Đới Dương Trinh sững sờ nhìn cô móc một cái kẹp ngắn ra từ trong túi áo jacket, từ cái kẹp ngắn lấy ra thẻ căn cước đưa cho anh.

“Đây là thẻ căn cước của tôi, mới có thể chứng minh giới tính của tôi.”

Đới Dương Trinh sững sờ, thì ra là… Cô muốn lấy thẻ căn cước cho anh xem, anh cho là cô muốn cởi quần áo…

“Phốc!” Phó Nhã Thiến nhìn vẻ mặt sững sờ của anh, nhịn không được nữa bật cười khúc khích.

“Cô đùa giỡn tôi!” Lúc này Đới Dương Trinh cuối cùng phát hiện mình bị chơi xỏ.

“Ồ… Thật xin lỗi…” Cô nói xin lỗi, nhưng nụ cười vẫn như cũ không nén được.

“Cô không biết vừa cười lớn tiếng như vậy, vừa nói xin lỗi, một chút thành ý cũng không có sao?” Anh hừ một tiếng, nhưng khóe miệng cũng có chút nhịn không được, thật ra anh cũng biết bộ dáng vừa rồi quả thật rất buồn cười.

Anh cũng không bởi vì cô trêu đùa mà tức giận, dù thế nào đi nữa anh không đói bụng, cũng ngủ đủ rồi, tâm tình tốt, hơn nữa nụ cười của cô…

Đới Dương Trinh đột nhiên híp mắt nghiêm túc nhìn cô, thật ra thì ngũ quan của cô không tầm thường, nam nữ đều thích hợp, nếu như mặc trang phục nam, sẽ là một thanh niên tuấn mỹ; nếu mặc trang phục nữ, đeo tóc giả lên, trang điểm một chút, chắc cũng sẽ là một mỹ nữ, nhưng anh lại cảm thấy giờ phút này bộ dáng cô trung tính như vậy, còn có bộ dáng cười to dần dần thu lại, chỉ còn dáng vẻ miệng nhếch lên mỉm cười, cả người còn có sức quyến rũ!

Tim Phó Nhã Thiến đập mạnh, tại sao đột nhiên anh nhìn cô như vậy? Cặp mắt kia giấu ở dưới lông tóc lộn xộn dường như muốn nhìn thấu linh hồn của cô, nhìn đến mức cánh tay cô tê dại một hồi, nổi da gà.

“Có vấn đề gì không?” Phó Nhã Thiến cố giữ vững bình tĩnh hỏi.

“Cái gì?” Đới Dương Trinh hồi phục tinh thần lại, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô, biết bản thân mình thất lễ, ngồi xuống lần nữa. “Không, không vấn đề gì, tôi họ Đới, gọi là Đới Dương Trinh, Dương trong mặt trời, Trinh trong Sùng Trinh (*).”

(*) Sùng Trinh: Minh Tư Tông. Ông là vị Hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Minh và cũng là vị hoàng đế người Hán cuối cùng cai trị Trung Quốc trước khi triều đình rơi vào tay nhà Thanh của người Mãn Châu. Các sử gia Trung Hoa còn dùng miếu hiệu Minh Nghị Tông để gọi ông. (Nguồn: Wiki)

“Tôi đã tới nhiều lần, chỉ là anh đều không có ở nhà.” Phó Nhã Thiến thu hồi thẻ căn cước, cười nói.

“Liên quan đến công việc, tôi thường không có ở đây.” Đới Dương Trinh nói, dọn dẹp hộp giữ nhiệt trên bàn ăn, đem đến phòng bếp rửa rạch.

Phó Nhã Thiến một tay chống cằm, nhìn bóng lưng cao lớn đứng trước kệ bếp.

“Công việc của anh sẽ không phải là kẻ lang thang chứ?” Cô nói giỡn hỏi, loại người giống như con gấu đen lớn như anh, nên không có khả năng là người đi làm mới đúng, hơn nữa cô vừa mới nhìn thấy da của anh còn có vết thương chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

“Lợi hại, vừa đoán liền trúng.” Đới Dương Trinh rửa hộp giữ nhiệt xong, lấy ra trả cho cô: “Cảm ơn.”

Phó Nhã Thiến mỉm cười, hiểu anh không có định trả lời vấn đề có liên quan đến công việc, rất thức thời không hỏi tiếp.

“Anh không ghét bỏ tôi là tốt rồi.” Cô cười.

“Nồi này đối với một người con gái mà nói thì hơi nhiều, chẳng lẽ cô định cầm loại đồ vật khó ăn này trải qua lễ tình nhân cùng với bạn trai sao? Sẽ bị bỏ rơi đấy.” Đới Dương Trinh ác độc nói.

“Không có đâu, tôi không có bạn trai, mì cũng là tự tôi muốn ăn, sức ăn của tôi rất lớn.” Đúng rồi, hôm nay là ngày lễ tình nhân, nhưng mà đối với người độc thân như cô mà nói, chẳng qua chỉ là một ngày nghỉ bình thường thôi.

“Bữa trưa của cô đã bị tôi ăn hết rồi, đến lượt tôi mời cô ăn bữa trưa!” Đới Dương Trinh xem đồng hồ, mười một giờ rưỡi. “Thời gian vẫn còn sớm, tôi đến chợ lân cận mua đồ ăn, khoảng một tiếng sau cô hãy xuống.”

“Anh muốn nấu cơm sao?” Phó Nhã Thiến kinh ngạc hỏi.

“Để cho cô nếm thử mì Udon hải sản chân chính là mùi vị như thế nào.”

Hàng xóm gấu đen này không tệ! Mặc dù miệng có chút độc,… chỉ là người này bách độc bất xâm (*), cũng không sao! Huống chi lời anh nói cũng là sự thật.

(*) Bách độc bất xâm: trăm độc không thể xâm nhập.

“Được, đúng giờ tôi sẽ xuống.” Mặc dù trong phòng bếp của cô còn có mì Udon cô dự định để đến buổi tối ăn, nhưng mà nếu có người muốn mời khách, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm!

“Vậy một lát gặp.” Đới Dương Trinh đưa cô tới cửa.

“Ừ, đợi lát nữa gặp.” Phó Nhã Thiến phất tay một cái, quay người đi lên lầu.

Mới bước lên lầu hai bước, một người đàn ông đúng lúc từ dưới lầu đi tới, vốn cô không để ý, lại đột nhiên cảm nhận được cảm giác áp bức từ phía sau truyền tới.

Sống lưng Phó Nhã Thiến trong nháy mắt bị đánh thẳng, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng lười biếng vừa mới thay đổi của Đới Dương Trinh, toàn thân tản ra khí thế bức người, ánh mắt trở nên lạnh lùng, bắn về phía người đàn ông vừa mới lên lầu.

Hình như nhận thấy được cô nhìn chăm chú, Đới Dương Trinh nghiêng đầu nhìn cô.

“Đi lên lầu.” Anh nói.

Phản ứng của anh gợi lên lòng hiếu kỳ của cô, mặc dù rất không thích giọng điệu ra lệnh của anh, nhưng cô chỉ trầm mặc gật đầu một cái, xoay người liếc người đàn ông vừa mới xuất hiện.

Mặc dù bước chân của cô không ngừng, chỉ liếc mắt một cái, nhưng cô đã lập tức nhận ra người kia là ai!

Kinh ngạc không đủ để hình dung tâm tình của cô giờ khắc này, trở lại lên lầu, nghe Đới Dương Trinh dùng giọng nói cực kỳ lạnh lùng nói “Đi vào”, sau đó là tiếng đóng cửa.

Phó Nhã Thiến cực kỳ kiềm chế mà không để mình kích động lao xuống lầu, mở cửa sắt ra vào nhà, trong phòng trống trơn, chỉ có sàn nhà phòng khách để vài gối đệm.

Cô ngồi xếp bằng xuống, cầm laptop ở dưới đất lên, mở màn hình ra, nhìn vải bàn máy tính của mình.

Đó là hình hai người trẻ cực Bắc thuần phục tuần lộc chạy băng băng trên tuyết, người chụp ảnh là sư phụ Will chụp hình động vật hoang dã vang danh quốc tế, là người cô sùng bái kính ngưỡng.

Cô yêu hình của Will, cô bội phục anh vì chụp ảnh mà kiên trì và cố chấp, vì để chụp hình động vật hoang dã trong nháy mắt, có thể không chối từ vất vả và hoàn cảnh khó khăn —— đợi chờ ẩn thân mấy ngày giữa vách đá, sông băng, sa mạc, rừng mưa, lưỡng cực băng nguyên, mấy tuần, thậm chí là lâu đến mấy tháng.

Cô cất giữ rất nhiều hình gốc của Will, hơn nữa ở trong biệt thự trên đảo còn có một gian phòng chuyên khống chế độ ẩm làm phòng triển lãm, cô cũng yêu chụp ảnh.

Có thể đi vào “Văn phòng Phẩm Luân” là một trùng hợp, bởi vì bọn họ vì buổi triển lãm ảnh động vật hoang dã vào tháng tư của Will mà đặc biệt đề ra trợ lý triển lãm, đây là một công việc ngắn hạn, nhưng cô không quan tâm, trực giác đây là một cơ hội trời ban, lập tức tiến vào đáp ứng lệnh triệu tập.

Cô vô cùng yêu thích và thấu hiểu tác phẩm của Will, hình như khiến ông chủ Lý Phẩm Luân cảm thấy rất hứng thú, biết cô cũng yêu chụp ảnh còn hỏi cô một vấn đề kỳ quái.

“Cô nói cô sùng bái Will, vậy tôi hỏi cô, cô thích người tên Will này, hay là hình của Will?” Cô nhớ Lý Phẩm Luân hỏi cô như thế này, hơn nữa vẻ mặt của anh ta, sau khi vừa bắt đầu phỏng vấn vẫn duy trì mỉm cười, trở nên nghiêm túc.

Lúc đầu cô bị hỏi đến có chút hồ đồ, người cô cũng thích, hình cũng thích! Nhưng khi nhìn ánh mắt nghiêm túc khác thường của Lý Phẩm Luân, cô biết đáp án như vậy tuyệt đối không như anh ta muốn.

Cô thận trọng suy nghĩ một hồi lâu, mới trả lời:“Tôi cũng không hiểu rõ Will, tôi nghĩ tôi sùng bái, là những tấm hình Will chụp.”

Lý Phẩm Luân hình như rất hài lòng với đáp án của cô, sau đó cô liền thuận lợi đạt được công việc trợ lý, thực ra là công việc làm việc vặt ngắn hạn.

Sau đó, Lý Phẩm Luân biết cô còn chưa tìm được chỗ ở liền cho cô thuê phòng trọ này, nói là của bạn anh ta.

Cô cảm thấy phòng trọ này không tệ, gần văn phòng, hộ gia đình lại đơn giản, quan trọng nhất là, tiền mướn rẻ, việc này đối với chuyện tự lực cánh sinh của cô rất quan trọng.

Mở kẹp tài liệu ghi rõ “Will” ra, nhìn báo viết thu thập mấy năm nay của cô bên trong, mở một tấm hình bên trong đó, người phía trên, thế nhưng lại là người khi nãy dưới lầu!

Kể từ Will nổi tiếng trong giới chụp ảnh, hai năm đầu đều chưa từng công khai lộ diện, chỉ nghe nói người đại diện của Will kiêm người phụ trách Lý Phẩm Luân đại diện xử lý tất cả công việc của anh, cho đến năm thứ ba, Will mới bắt đầu công khai lộ diện, cũng tích cực tham dự rất nhiều hoạt động, cũng tương tác nhiều với giới truyền thông.

Mấy ngày trước mới nghe ông chủ nói Will vẫn còn ở sa mạc Sahara, không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại gặp anh ở chỗ này!

Chỉ là… Rốt cuộc Will và Đới Dương Trinh có quan hệ gì?

Thấy bộ dáng không hòa khí của bọn họ, không giống như là bạn bè, giống như là có thù oán.

Muốn làm rõ chuyện là tò mò hay là quan tâm, cuối cùng cô không kiềm chế được, đứng dậy đi xuống lầu.

Will chắc còn ở đó chứ? Cô rất mong chờ có thể gặp được anh.

======= tiểu thuyết hay ======

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====

“Người không phải nam không phải nữ vừa mới nãy là ai vậy?” Lời nói của Đồ Diệu Định mang theo sự trào phúng, tự mình đi tới ghế sofa, hào phóng ngồi xuống, hai chân đặt trên bàn trà, bụi bặm trên giày rơi xuống bàn trà.

Đới Dương Trinh không trả lời, ở bên cạnh cửa đứng dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn anh ta.

“Bỏ đi, loại người như cậu dù kết bạn với mặt hàng gì, cũng sẽ là người không có chuẩn mực, tôi cũng không muốn biết.” Đồ Diệu Định khinh bỉ nói: “Chỉ là cầu xin cậu, tự mình xử lý tốt một chút được không? Nếu để cho người ta biết cậu là em trai tôi, sẽ mất mặt tôi!”

“Anh họ Đồ, tôi họ Đới, tôi và anh không có quan hệ.” Đới Dương Trinh lành lạnh nói.

“Dù gì tôi và cha tôi vẫn luôn tận tâm tận lực nuôi dưỡng mẹ của cậu, cậu thật đúng là vong ân bội nghĩa đấy.” Đồ Diệu Định cười nhạo nói.

“Rốt cuộc anh tới nơi này muốn làm gì?” Đới Dương Trinh lạnh lùng nhìn anh ta.

“Nhắc nhở nếu cậu trở về rồi, hãy mau giao đồ ra đây, đừng chậm trễ việc lớn của tôi.”

Đồ Diệu Định ngạo mạn nói.

“Sợ làm chậm trễ, sẽ không tự mình tới sao?” Anh cố ý nói.

“Tôi cần gì? Thay vì nói sợ làm chậm trễ, không bằng nói tôi tới nhắc nhở cậu, làm chậm trễ đến cuộc họp có kết quả gì mà thôi.” Đồ Diệu Định giễu cợt cười: “Tôi tin tưởng vì người quan trọng của cậu, cậu tuyệt đối không dám làm việc ngốc, cậu đã từng thiếu chút nữa hại chết bà ấy một lần, là chúng tôi cứu bà ấy trở về, cậu sẽ không muốn hại chết bà ấy lần thứ hai chứ!”

Đới Dương Trinh cắn răng nắm quyền.

“Đồ tôi sẽ chuẩn bị tốt, anh có thể đi được rồi.” Đới Dương Trinh lạnh nhạt nói.

“Ngay cả ly nước cũng không được uống sao?”

“Nước của tôi anh dám uống sao?” Đới Dương Trinh giễu cợt hỏi ngược lại, sẽ độc chết anh ta!

Mắt Đồ Diệu Định nhíu lại, oán hận trừng mắt nhìn anh.

“Đồ Diệu Định, về sau tốt nhất đừng đến chỗ tôi, anh cũng biết nơi tôi ra vào rất có thể mang theo một vài bệnh tật hoặc côn trùng có hại, chắc anh không muốn ngày nào đó bị lây nhiễm chứ?”

“Chờ ngày nào đó cậu mang đồ trở về rồi hãy nói!” Đồ Diệu Định hừ lạnh, nhưng mà vẫn đứng lên.

Đới Dương Trinh mở cửa chính ra, tiễn khách.

Đi ra cửa chính, Đồ Diệu Định đứng ở đầu bậc thang xoay người lại.

“Cậu tốt nhất an phận một chút cho tôi, ngoan ngoãn chuẩn bị đồ cho tốt, nếu như dám cố ý làm càn, đừng quên át chủ bài trong tay tôi, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí!” Anh ta lưu lại lời cảnh cáo, xoay người bước xuống cầu thang rời đi.

Đới Dương Trinh đứng ở đằng kia, vẻ mặt nguội lạnh, chợt xoay người, quả đấm nặng nề đấm trên tường.

“Đáng ghét…” Anh cắn răng thì thầm, đáy mắt tràn đầy tức giận: “Đáng ghét!” Anh một quyền lại một quyền, giống như là không có cảm giác đau, tay rách da, ra máu cũng không còn cảm giác.

“Đủ rồi! Dừng tay!” Một tiếng hét quát bảo dừng lại vang lên, tay anh trong nháy mắt bị ôm lấy, chỉ là lực đạo mạnh mẽ đánh lên vách tường, ngay cả người ôm lấy cánh tay anh cũng bị vung mạnh.

“A” Phó Nhã Thiến kêu đau, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, vô lực buông tay của anh ra, cả người xụi lơ trượt ngồi dưới đất.

“Cô…” Đới Dương Trinh kinh ngạc, sau đó cả kinh, quỳ gối ngồi chồm hổm trước mặt cô, bàn tay xoa đầu cô.

“Cô có sao không? Bị thương à?”

“Không có… Không có việc gì…” Phó Nhã Thiến lắc đầu, chờ đợi cảm giác ngất xỉu giảm đi.

“Cô cho là cô đang làm cái gì? Cô có khả năng bị đánh chết, cô có biết hay không?” Xác định cô không có việc gì, anh nhịn không được phát hỏa.

“Đúng đúng, tôi rất không biết tự lượng sức mình muốn ngăn cản anh tự hủy tay mình, lần sau tôi sẽ làm như không thấy.”

Phó Nhã Thiến lẩm bẩm nói, nắm tay anh lên, nhìn thấy đốt ngón tay sưng đỏ rách da, không nhịn được lắc đầu: “Chậc, biểu hiện thành quả của thí nghiệm, quả đấm của anh không có cứng rắn bằng vách tường.”

“Cô lại xuống làm cái gì?” Anh rút tay mình về, giọng nói lạnh lùng trầm khàn, cứng nhắc chưa khôi phục được hỏi.

“Tôi quên lấy đồ, đặt trên tủ giày nhà anh, chỉ là may mà tôi xuống.” Phó Nhã Thiến nắm tay anh trở lại, cúi đầu xem kỹ, cũng kiểm tra xương của anh, phát hiện anh lại giãy giụa, khẽ quát một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”

Đới Dương Trinh sững sờ, giương mắt nhìn cô, cô hơi nhíu lông mày, bộ dáng nghiêm túc kiểm tra tay của anh.

Khiến vẻ mặt lạnh lùng của anh từ từ dao động, không giãy giụa nữa, mặc cho cô kiểm tra khớp xương ngón tay của anh.

“Cũng may, chắc là không có tổn thương đến xương.” Cô thở phào nhẹ nhõm, buông tay anh ra.

Cô không ngờ mình thấy được một màn kia, đối với sự kiềm chế phẫn nộ cực điểm của anh, và đau đớn giấu dưới sự phẫn nộ, khiến ngực cô căng đến phát đau, còn có… Thái độ và giọng nói của Will lúc mới vừa rời đi, khiến cô rất chán ghét.

Mặc dù cô không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng cô đối với Will đã có một loại cảm thụ tan thành mây khói, trong nháy mắt đó, hiện lên trong đầu cô, lại là câu hỏi của Lý Phẩm Luân hỏi cô lúc phỏng vấn— thích người tên Will hay là ảnh chụp của Will.

Không biết vì sao, cô giống như hiểu được nguyên nhân của câu hỏi rồi.

Chắc hẳn Lý Phẩm Luân hiểu rất rõ Will là người như thế nào, Đới Dương Trinh nhìn cô, chống lại đôi mắt tràn đầy quan tâm, anh khẽ cứng đờ quay đầu.

“Đứng lên được không?” Anh hỏi.

“Kéo tôi lên.” Phó Nhã Thiến vươn tay, anh đưa tay trái ra kéo cô lên, sau đó lập tức buông cô ra, xoay người đi vào trong nhà, trở tay liền muốn đóng cửa lại.

“Chờ một chút!” Cô lập tức đứng vững trước cửa: “Vết thương trên tay anh tốt nhất nên thoa thuốc.”

“Không cần, không chết được.” Anh nói.

“Không được, nhất định phải bôi thuốc.” Phó Nhã Thiến kiên trì: “Anh chờ một chút, tôi lên lầu lấy hộp thuốc, xuống nhanh thôi.”

“Tôi nói không cần!” Người này có phải bị lãng tai hay không, hay là nghe không hiểu tiếng người!

“Tôi lên lầu lấy thuốc, anh đợi một chút, nếu như không mở cửa, tôi sẽ nhấn chuông liên tục, nếu như anh không để ý tới, tôi liền gọi điện thoại báo cảnh sát, nói có người ở bên trong tự sát.” Cô uy hiếp.

“Cô cái người này!” Đới Dương Trinh quả thật không thể tin được, nhưng lại có cảm giác, cô nói được sẽ làm được, là bởi vì nét mặt của cô quá mức nghiêm túc sao?

“Tôi lập tức xuống.” Phó Nhã Thiến cười, xoay người chạy lên lầu.

Đưa mắt nhìn hai bước của cô cũng thành một bước chạy lên lầu, Đới Dương Trinh nhíu mày, giơ tay nhìn vết thương trên khớp xương, chẳng biết tại sao, bắt đầu cảm thấy đau đớn.

Trên lầu lại truyền tới tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Nhã Thiến ôm hòm thuốc chạy xuống.

Cô nhìn thấy anh vẫn còn đứng ở giữa thang lầu, hình như có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó tràn ra vẻ tươi cười.

Nét mặt của cô làm cho anh hồi phục tinh thần lại, đáng chết, anh làm gì mà nghe lời như vậy!

“Thật tốt quá, tôi còn lo lắng có phải nên báo cảnh sát hay không, anh xem, ngay cả điện thoại di động tôi cũng nhân tiện đem xuống rồi.” Phó Nhã Thiến nói đùa.

Đặt hộp cấp cứu ở cầu thang, vẫy tay với anh: “Tới bên này ngồi xuống, bôi thuốc vẫn tốt hơn.”

Anh liếc cô, nhìn cô bày ra vẻ mặt “Tôi là người tốt” chuẩn bị dụ dỗ đứa trẻ, âm thầm trợn trắng mắt.

Vì mau chóng thoát khỏi cô, anh tiến lên một bước, ngồi xuống cầu thang phía dưới cô, đưa tay cho cô.

Dung dịch oxy già thoa lên vết thương mang đến cho anh một hồi đau nhói, anh hơi nhíu mày, thật kỳ quái, tại sao ở cùng một chỗ với cô, cảm giác đau của anh giống như liền khôi phục?

Một hồi ấm áp thổi lất phất trên tay, dieenndannleequyydoonn anh nâng mắt, nhìn thấy cô thổi hơi lên vết thương của anh.

“Kiên nhẫn một chút, một lát sẽ không đau rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Cô cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?” Đới Dương Trinh giễu cợt nói.

Phó Nhã Thiến cười, không để bụng, sau khi thoa thuốc xong, đánh giá một chút, quyết định không cần băng bó.

“Tốt lắm.” Cô tuyên bố, thu dọn hòm thuốc.

Đới Dương Trinh lập tức đứng lên, trực tiếp đi vào cửa, cầm máy chụp hình và ba lô của cô đặt trên tủ giày đưa cho cô, liền muốn đóng cửa lại.

“Chờ một chút!” Phó Nhã Thiến ngăn cản.

“Còn có việc?” Anh không nhịn được trừng cô.

“Mới vừa nãy… Anh Will, anh ta…”

“Chuyện không liên quan đến cô.” Đới Dương Trinh cắt ngang cô, thì ra là cô cũng biết “Will”.

“Xin buông tay, tôi muốn đóng cửa.”

Lời nói của người ta đã rõ ràng như vậy rồi, Phó Nhã Thiến không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, lùi một bước.

Cửa đóng lại ầm một tiếng, một chút do dự cũng không có.

“Xem ra cơm trưa không trông cậy được rồi.” Cô nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt, nhún nhún vai, tự lẩm bẩm.