Yêu Em  Không Giới Hạn

Yêu Em Không Giới Hạn

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Yêu Em Không Giới Hạn mang ý vị Tình yêu là sự đồng điệu lạ kỳ của hai trái tim, như hòa chung một nhịp, là chia sẻ, là gắn kết, là xem ai đó như cả thế giới, là muốn bên ai đó một đời.Anh là chàng trái sóng ẩn dật ít giao tiếp cô là một người trọng tình yêu không phân biệt sang hèn cao thấp .

Chương 10: Hồi Kết 1

Cô không biết vì sao khi tỉnh dậy, khẽ mở mắt, người bên cạnh không có ở đây.

Phó Nhã Thiến có chút nghi ngờ ngồi dậy, nhìn về phòng tắm, không có ánh đèn sáng.

Vào giờ này anh sẽ đi đâu?

Cầm áo ngủ lên mặc vào, cô đi từ từ ra phòng ngủ, lập tức nhìn thấy cửa phòng khách khép hờ lộ ra ánh đèn.

Cô đi tới, từ khe cửa nhìn vào; trông thấy Đới Dương Trinh đứng ở trước bàn, đôi tay buông lỏng đặt bên người, cúi thấp đầu, không nhúc nhích.

Bóng lưng cao lớn kia, chẳng biết tại sao cho cô cảm giác cô đơn lạnh lẽo.

Cô vẫn cảm thấy anh thoải mái tùy hứng, cảm thấy anh sống phóng khoáng hơn bất cứ ai, ngay cả tâm huyết bị cướp mất, bộ dáng anh vẫn như không sao cả, nhưng có phải cô bỏ sót điều gì không?

Tay níu lấy vạt áo bỗng chốc căng thẳng, cô. . . . . . Quá ngu ngốc, tâm huyết của mình bị người khác cướp đoạt chà đạp, làm sao có thể không quan tâm!

Trải qua mấy ngày nay, đều là anh giúp cô, chăm sóc cô, cô cũng có thể giúp anh chứ?

Cô biết có thể, nhưng. . . . . . Anh cũng không có ý là anh cần giúp đỡ, thậm chí không để cho cô biết anh cần giúp đỡ!

Tay khẽ run lên, anh vẫn luôn ở trước mặt cô giả vờ cứng cỏi, anh yếu ớt, sẽ chỉ biểu hiện ra vào lúc anh một mình, giống như. . . . . . Như bây giờ, tưởng nhớ những tấm hình kia, là nghi thức cá nhân của anh, cô không có cách nào nhúng tay vào.

Cô rũ mắt xuống, đau lòng không biết làm gì. . . . . .

“Nhã Thiến?” Một tiếng khẽ gọi: “Em đứng ở chỗ này làm gì?”

Cô phục hồi tinh thần lại, phát hiện chẳng biết lúc nào anh đã đi tới cửa phòng.

“Em tỉnh dậy, không nhìn thấy anh, liền đi ra xem.” Cô nhìn anh, phát hiện anh đã khôi phục dáng vẻ bình thường, bóng dáng cô đơn vắng lặng mới vừa nãy, giống như chỉ là tưởng tượng của cô thôi.

Đới Dương Trinh khẽ cúi người đối mặt với cô, nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng cô.

“Làm gì vậy?” Phó Nhã Thiến hỏi.

Anh không trả lời, nhìn cô chăm chú một lát, mới duỗi tay về phía cô: “Tới đây.”

“Hả?” Cô ngơ ngác nhìn anh đứng ở bên trong cửa vươn tay với cô.

“Ngẩn người cái gì hả, thoạt nhìn rất ngốc nghếch đấy!” Anh dứt khoát tự mình dắt tay của cô, lôi cô vào trong phòng.

“Đi vào, lần trước em chỉ nhìn thấy một tấm hình, anh cho em nhìn tấm khác.” Anh dẫn cô đến trước bàn đọc sách, kéo ghế ra để cho cô ngồi xuống.

Những tấm hình cỡ A4 lớn nhỏ này là những tấm anh đặc biệt giữ lại mãi mãi, khác với ảnh chụp lớn trong triển lãm.

Tất cả hình đều đặt trên bàn sách, liền bày ra trước mặt cô, đây là khoảnh khắc làm cho người ta hưng phấn kích động biết bao, vậy mà cô có thể nhìn thấy tất cả hình trước khi trưng bày.

Cô hưng phấn nhìn ảnh chụp trên bàn, một tấm trên cùng, là một con sư tử mẹ chăm sóc sư tử con.

“Tấm hình này anh mai phục gần một ngày ở trong bụi cỏ, mới chụp được tấm hình này, sư tử con này vô cùng nghịch ngợm, lúc đó nó được sư tử mẹ chăm sóc nó, em xem, sư tử mẹ cắn cái đuôi của nó, là đang ngăn nó đi quấy rối khắp nơi.”

Phó Nhã Thiến cảm động khẽ vuốt ve tấm hình.

“Tấm hình này là một trong thành quả lần này, anh thích nhất.” Anh cũng đưa tay vuốt ve sư tử con trong hình.

Đới Dương Trinh giới thiệu từng hình từng hình, giải thích tình huống và tình cảnh chụp hình lúc đó, mãi đến khi đều đã xem xong tất cả ảnh chụp.

“Không nên. . . . . .” Cô thì thầm.

“Cái gì?” Anh nghiêng đầu nhìn cô.

“Như vậy không được!” Phó Nhã Thiến giơ tay lên níu lấy cánh tay của anh, ngửa đầu nghiêm túc nhìn anh.

“Anh ta không có tư cách lấy được những tấm hình này, không nên cho anh ta!”

“Nhã Thiến, anh căn bản không quan tâm. . . . . .”

“Anh đương nhiên quan tâm!” Cô lắc đầu nguầy nguậy, không bị bản lĩnh giả dối bề ngoài lừa nữa.“Những tấm hình này đến ngày mai, sẽ trở thành của Đồ Diệu Định, nếu như anh không quan tâm, cũng sẽ không nửa đêm canh ba ra ngoài này!”

“Anh chỉ là không ngủ được, xem một chút mà thôi.” Đới Dương Trinh giơ tay lên xoa xoa đầu của cô.

“Anh không phải vậy, anh đang tưởng nhớ phần linh hồn mất đi!” Cô đau lòng nhìn anh.“Anh yêu tụi nó, anh không bỏ được tụi nó, thậm chỉ bởi vì anh biến chúng trở thành công cụ của Đồ Diệu Định mà căm ghét bản thân mình, anh rõ ràng…”

“Đừng nói nữa.” Đới Dương Trinh cắt lời cô: “Không cần nói nữa, Nhã Thiến.” Anh bắt đầu dọn dẹp hình, bỏ từng tấm vào bên trong hộp giấy cứng,

“Tại sao?” Phó Nhã Thiến đột nhiên cúi đầu, lẩm bẩm hỏi.

“Nhã Thiến, đừng như vậy, đừng làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, được không?”

“Không được.” Cô quả quyết nói: “Nếu như anh thật sư không quan tâm, như vậy em cũng sẽ có thể không quan tâm đến việc làm của Đồ Diệu Định, nhưng anh không phải như vậy!”

“Anh không quan tâm.” Anh cau mày.

“Anh nói dối!” Phó Nhã Thiến bác bỏ, lấy hình ra từ trong hộp giấy cứng đưa tới trước mặt anh: “Anh nhìn tụi nó, nói cho em nghe, anh không quan tâm tụi nó bị Đồ Diệu Định lợi dụng, chà đạp!”

“Nhã Thiến!” Anh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt có sự đè nén tức giận, đoạt lấy tấm hình trên tay cô trở về, đậy hộp giấy lại.

“Em không hy vọng nhìn thấy anh cứ tự tổn thương mình, anh cảm thấy thiếu nợ mẹ anh, muốn bồi thường. Em có thể hiểu, nhưng mà tự tổn thương mình tuyệt đối không phải là ý nguyện mà mẹ anh muốn thấy, anh có hiểu hay không?”

“Anh không có tự tổn thương mình, anh chỉ làm tất cả đều được vui vẻ.”

Phó Nhã Thiến lắc đầu: “Nếu như anh thật sự cho rằng đây là muốn tất cả đều vui vẻ, vậy anh dám nói sự thật cho mẹ anh biết không? Anh dám để cho dì ấy biết không?”

Đới Dương Trinh cắn răng nhìn cô chằm chằm.

“Anh không dám, đúng không, bởi vì anh biết như vậy là sai, anh làm như vậy chỉ là đang lặp lại bi kịch trong quá khứ, chỉ có anh và người thương anh trả giá rất lớn, người vui mừng chỉ có Đồ Diệu Định, này gọi là kẻ thù vui vẻ, người thân đau lòng.” Phó Nhã Thiến níu lấy vạt áo của anh, ngửa đầu đau lòng nhìn anh.

“Đừng nói nữa.” Anh nặng nề nói.

“Anh rõ ràng quan tâm, rõ ràng mình đau lòng, đang kiềm chế, bảo em làm sao có thể không thấy? Mỗi tấm hình được “bán”, lòng của anh như thiếu đi một góc, anh cứ kiềm xuống như vậy, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện! Để em giúp anh, cha của Đồ Diệu Định là người trên thương trường, ông tuyệt đối sẽ không muốn đắc tội với Phó Thị, cho nên…”

“Đủ rồi! Anh nói đủ rồi! Phó Nhã Thiến!” Anh rống to.

Phó Nhã Thiến sợ hết hồn, im lặng, nhìn anh chằm chằm.

“Cái gì em cũng không hiểu!” Anh bắt lấy cánh tay của cô, cắn răng tức giận nói: “Cũng chỉ là đại tiểu thư chơi đồ hàng, lại thật sự cho là mình trải nghiệm nghèo khổ! Em biết cái gì gọi là tuyệt vọng sao? Coi như em tự lực cánh sinh, nhưng sau lưng của em vẫn có chỗ dựa mạnh mẽ như cũ, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng chuẩn bị đưa tay giúp đỡ, em có chỗ dựa nên không sợ hãi, mới dám chơi đùa như vậy phải không?” Cô cứng người lại, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.

Thì ra là. . . . . . Anh nghĩ như vậy? Việc làm của mình trong mắt anh, chỉ là chơi đồ hàng, một trò chơi buồn cười, không có chút ý nghĩa nào?

Nhưng. . . . . . Cho dù như thế, cô vẫn muốn khuyên tỉnh hắn. . . . . . Cô muốn mở miệng, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, gần như không có cách nào lên tiếng, cô hắng giọng, bắt buộc mình tỉnh táo lại: “Chuyện này và chuyện có phải em chơi đồ hàng hay không, em hiểu nghèo khổ hay không, không liên quan đến việc có hiểu sự tuyệt vọng thật sự hay không…”

“Nếu như em không hiểu được sự tuyệt vọng thật sự là vị gì, dựa vào cái gì mà ở chỗ này phát ngôn bừa bãi?!” Anh quát lên.

“Dựa vào cái gì…”

Cô vừa hoảng sợ vừa đau lòng nhìn anh chằm chằm, cô muốn giúp anh, muốn chia sẻ đau khổ và đau thương của anh, nhưng… Anh không cần cô.

“Em hiểu rồi, em đã hoàn toàn hiểu được. . . . . .” Phó Nhã Thiến thất vọng gật đầu một cái, lẩm bẩm nói nhỏ: “Thì ra là anh thấy em như vậy…”

Dáng vẻ đau thương và thất vọng của cô làm cho anh tỉnh táo lại, lập tức hối hận không thôi.

“Nhã Thiến. . . . . .”

Cô tránh tay của anh, lắc đầu một cái.

“Không sao, em chỉ là hiểu sự thật, trong lòng anh chỉ xem em là thiêm kim tiểu thư buồn cười đang chơi đồ hàng, không thể làm chỗ dựa cho anh, không thể bầu bạn chia sẻ nỗi đau khổ của anh, em. . . . . . đã hiểu. . . . . .” Cô hít một hơi thật sâu: “Rất xin lỗi, sự tình nguyện của em chỉ từ một phía, em nghĩ em lại làm chuyện ngu xuẩn rồi.”

“Nhã Thiến, không phải như thế!” Đới Dương Trinh nóng nảy.

“Đừng nói nữa... Em nghĩ chúng ta đều mệt mỏi.” Cô thật bình tĩnh mà nói, gật đầu với anh một cái: “Thật xin lỗi, tối nay. . . . . . Còn dư mấy tiếng nữa là trời sắp sáng, xin mời anh ngủ phòng khách đi!”

“Nhã Thiến. . . . . .” Anh vươn tay muốn nắm lấy tay của cô.

“Em đi ngủ.” Cô tránh tay của anh, nói thật nhỏ một tiếng, xoay người rời đi.

Đới Dương Trình nhìn tay mình trống rỗng, ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, đánh một quyền về phía vách tường.

*********

Phó Nhã Thiến nằm ở trên giường, mắt khô khốc mở to, ngắm nhìn phòng ngủ tối tăm.

Muốn khóc cũng khóc không được, cảm giác đau lòng muốn chết đi, loại lạnh lẽo đến thấu xương này, dù chăn bông rất dày cũng không làm ấm được cảm giác này, là cái gì?

Bọn họ yêu quá dễ dàng, tình cảm tới quá nhanh, lại thiếu hiểu nhau.

Cô cũng không trách anh, là lỗi của cô, cô quá mức nóng lòng chia sẻ tất cả của anh, lại quên anh còn chưa chuẩn bị bỏ lớp che giấu sâu nhất kia của anh, khi lần đầu tiên anh quát bảo cô dừng lại thì cô nên ngậm miệng, nhưng cô không có, còn tiến sát từng bước, tàn khốc mở vết thương của anh ra, không chút lưu tình; cô rất rõ ràng, là cô giẫm lên chỗ đau của anh, anh nhất thời nóng nảy, mới có thể không lựa lời nói, chỉ muốn nhờ vào đó mà nhấn mạnh là cô sai, là cô không hiểu nỗi đau của anh.

Người chưa từng trải qua đau khổ thì sẽ không hiểu cảm giác đau khổ sao? Có lẽ hiểu rõ, nhưng không cách nào trải nghiệm, giống như cô.

Có lẽ anh nói cũng không sai, cô có chỗ dựa nên không sợ hãi, coi như cuộc sống trước mắt trải qua dù kham khổ túng quẫn như thế nào, trong lòng cô cũng biết, mình có thể kết thúc loại cuộc sống nghèo khó này tùy lúc, cho nên, cuộc sống khốn khó trong thời gian này chỉ là để cô “hiểu rõ” cái gì gọi là bần khổ, nhưng không cách nào thật sự “trải nghiệm” loại tuyệt vọng cùng đường cùng lối đó.

Ngày mai đây? Cô nên đối mặt với anh như thế nào?

Sau khi biết mình đang làm một trò cười, cô nên đối mặt với anh như thế nào?

Tiếng chuông tin nhắn của điện thoại di động vang lên, cô chớp chớp đôi mắt khô khốc, từ từ ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên mở ra, cô do dự một chút, mới đè xuống nút khóa, mở tin nhắn ra: Thật xin lỗi.

Chỉ có ba chữ ngắn ngủi, một câu xin lỗi, mắt khô khốc bắt đầu ướt át, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống, đôi tay cô nắm chặt điện thoại di động ở trước ngực, khóc không có cách gì ngừng được.

Lại một thông báo tin nhắn gửi đến, cô lại mở ra: Đừng khóc.

Cô xem, lại khóc càng thêm lợi hại.

Sau đó cửa phòng được mở ra, cô không phát hiện, chỉ là khóc đến thật đau lòng.

Vẻ mặt Đới Dương Trinh đau lòng, lặng lẽ không tiếng động đi tới bên giường ngồi xuống, từ phía sau ôm cô. “Tránh ra. . . . . .” Cô nghẹn ngào đuổi người: “Em không cần . . . . . Không cần anh nữa, không cần anh nữa. . . . . .”

“Em nín khóc thì anh rời đi.” Anh không buông cô ra.

Thật là đau, không ngờ một câu “Không cần anh nữa” của cô, lại khiến anh đau như thế này.

“Hu hu. . . . . . Oa. . . . . .” Cô khóc càng thêm khổ sở: “Anh. . . . . . Không cần em nữa, đúng. . . . . . đúng không?”

Anh dở khóc dở cười, rõ ràng là cô nói không cần anh . . . . . .

Haizz!

“Anh cần! Anh cần em!Anh tất nhiên là cần em!” Anh ôm chặt cô: “Nhã Thiến. . . . . . Thật xin lỗi, anh nói xằng nói bậy, thật xin lỗi. . . . . .” Anh thì thầm bên tai cô, không ngừng lặp đi lặp lại.

Khi anh an ủi cô từng chút từng chút, cuối cùng cô ở trong lòng anh khóc đến ngủ thiếp đi.

Đới Dương Trinh nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, mình cũng nghiêng người nằm xuống, lẳng lặng nhìn nước mắt còn vương trên gương mặt của cô, bộ dáng đáng thương thỉnh thoảng còn nức nở một tiếng.

Giơ tay lên dịu dàng lau nước mắt cho cô, cô có một đôi mắt sáng ngời, nhìn vào   chỗ sâu trong linh hồn của anh.

Thật ra thì tất cả cô nói đều không sai, đúng là anh đang tưởng nhớ, cũng bởi vì không sai, cho nên anh luống cuống, nóng nảy, bị lời nói trúng tim đen đâm vào đến đau nhức, mới có thể giống như bàn tay của con gấu bị gai đâm giận dữ nhảy dựng lên.

Bây giờ, mặc kệ là anh thật sự không cảm thấy, hoặc là cố ý không thèm nghĩ nữa, dáng vẻ giả tạo kia đã bị cô cởi bỏ, kế tiếp như thế nào đây?

Anh nên làm như thế nào? Còn có thể tự dối gạt mình kiềm xuống sao?

Nhìn cô, mặc dù anh còn chưa biết bước kế tiếp làm như thế nào, nhưng anh lại biết, nếu tiếp tục dối gạt mình, rất có thể sẽ. . . . . . mất đi cô!

Ngón tay nhẹ nhàng, dịu dàng vuốt tóc mềm mại của cô, cuối cùng, một tiếng thở dài nhẹ nhàng bật ra.

*********