Định Mệnh Sau Một Đêm
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Định Mệnh Sau Một Đêm là Cô ấy muốn tôi chạm vào trái tim cô ấy nhưng khi đến ngực đã ăn tát??? truyện có chi tiết miêu tả không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ tuổi
Chương 58
Bởi vì Ngôn tiên sinh nhất thời động kinh, Cố Duy Nhất cũng trở thành Ngôn phu nhân sớm hơn dự định, vậy nên hôn lễ tất nhiên cũng phải tổ chức sớm.
Vì chuyện này, Cố Duy Nhất phát hiện ra một vấn đề vô cùng lớn, đó chính là cô không hề có địa vị trong nhà, tất cả mọi người đều thương lượng chuyện hôn lễ, không ai quan tâm việc cô trở thành Ngôn phu nhân như thế nào, Cố Duy Nhất cảm thấy vô cùng đau thương.
Bởi vì Cố Duy Nhất và Ngôn Mộc đều không muốn gióng trống khua chiêng, nhưng Ngôn Mộc lại không muốn Cố Duy Nhất có chút tiếc nuối gì, cho nên quyết định tổ chức một hôn lễ nhỏ chỉ có bạn bè thân thiết.
Những ngày bận rộn mau chóng qua đi, nháy mắt đã tới ngày tổ chức hôn lễ.
Trong phòng nghỉ khách sạn, Cố Duy Nhất cố gắng điều hòa hô hấp, Hề Tuyết ở sau lưng giúp cô kéo khóa áo, “Lại thở một cái, nốt lần này là được rồi…”
Cố Duy Nhất lại hít một hơi thật sau, cảm thấy mình như sắp thiếu dưỡng khí, không thể thở nổi sắp ngất đi.
‘Rẹt’ một cái, Hề Tuyết thở phào một hơi đứng thẳng lên, “Được rồi, Nhất Nhất, có phải gần đây cậu béo lên không, mầy hôm trước còn vừa vặn cơ mà?”
Cố Duy Nhất thở dài một hơi, “Tớ có thể nói dạo gần đây một ngày ăn bốn bữa cơm không?” Ngôn Mộc vì tuần trăng mật sau hôn lễ, hai tháng gần đây đều cố gắng làm thêm giờ, hôm nào cũng nửa đêm mới về tới nhà, là một hiền thê lương mẫu thời đại mới, cô tất nhiên muốn hiền lành ngồi chờ nam chủ nhân về nhà, cho nên, mười hai giờ đêm hôm nào Ngôn tiên sinh cũng muốn ăn một bữa ăn khuya, còn kéo cô ăn cùng, nếu cô không ăn anh sẽ uy hiếp cô muốn ân ái…
Cho nên, cô biến thành dạng này, mà đầu sỏ gây nên hôm nào tinh thần cũng tỏa sáng, thần thái tung bay, tám khối cơ bụng ngày càng rõ ràng, loại đãi ngộ khác nhau này, Cố Duy Nhất nghĩ tới là muốn rơi nước mắt.
"Nhất Nhất, Nhất Nhất..." Cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra, Tô Lương Tần vọt vào, trên mặt cười tủm tỉm, nói ra một câu kinh người, "Nhất Nhất, không bằng anh đưa em đi đào hôn đi?”
Cố Duy Nhất nhìn hắn một cái, liếc nhìn Hề Tuyết đang cười đến nguy hiểm bên cạnh, chau mày, “Anh Lương Tần, anh xác định muốn bỏ trốn cùng em?”
Tô Lương Tần nhìn Hề Tuyết ánh mắt không tốt, vội ôm eo cô ấy, tiếp tục hỏi Cố Duy Nhất, “Nhất Nhất, em muốn cứ như vậy, gả cho Ngôn Mộc, cái tên ngốc không biết lãng mạn là gì, ngay cả cầu hôn cũng không biết, còn ngay dưới tình huống em chưa đồng ý đã cưỡng bách em tới cục dân chính đăng kí kết hôn, em cam tâm sao?”
Vẻ mặt Tô Lương Tần dụ dỗ, hướng dẫn từng bước, “Với tính cách của em chắc chắn là không cam lòng, cho nên chi bằng thừa dịp hôn lễ trực tiếp đào hôn đi, ra oai phủ đầu trước với cậu ta, khẳng định địa vị hôn nhân của mình, em thấy có đúng không? Cho nên, Nhất Nhất, nghe anh, anh đứng về phía em, anh đều an bài ổn thỏa cả rồi, anh giúp em đào hôn, thế nào?” Ngôn Mộc à Ngôn Mộc, thế nhưng dám đặt bẫy hắn, thật vất vả mới có được cơ hội tốt để trả thù, sao hắn có thể bỏ qua.
Hề Tuyết vuốt trán, đưa tay đẩy Tô Lương Tần ra, quay sang chỗ khác, một bộ dáng không quen biết với hắn.
Tô Lương Tần trừng mắt nhìn cô, “Em trốn cái gì?” Nói xong lại quay đầu nhìn Cố Duy Nhất, “Thế nào, Nhất Nhất, không đi nữa là không kịp đâu.”
Cố Duy Nhất miễn cưỡng cười với hắn, “Anh Lương Tần, có khi em thực sự hoài nghi chỉ số thông minh của anh, giống như bây giờ em tự hoài nghi chỉ số thông minh của em vậy.”
“Hả?” Tô Lương Tần nhíu mày, “Em có ý gì, anh nghe không hiểu?”
“Ý là tuần trăng mật của bọn tớ kéo dài đến hai tháng.” Một giọng nói trầm thấp ưu nhã vang lên sau lưng Tô Lương Tần.
Tô Lương Tần cảm giác sau lưng nổi gió lạnh, da gà nổi hết lên, gian nan xoay người, trên mặt cứng ngắc, “Cậu đang nói đùa sao?”
Ngôn Mộc cười, “Vì tuần trăng mật, gần đây tớ đã bỏ qua cho cậu nhiều việc, đáng tiếc, rất cảm ơn đã tặng cho tớ phần quà lớn như vậy, không hổ là bạn cũ, vô cùng cảm ơn.”
Tô Lương Tần, "..."
Hề Tuyết, "Vì cái gì mà em lại yêu một người không bao giờ mang đầu óc ra ngoài như anh chứ?”
"A..."
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thất thanh, cả phòng kinh hãi, vội đi ra ngoài, chỉ thấy Thai Tử Vũ cầm quần áo nhắm mắt đứng một chỗ, bộ dáng khuất nhục phóng túng.
"Làm sao vậy?" Cố Duy Nhất hỏi.
Vẻ mặt Thai Tử Vũ bi phẫn, ôm y phục lã chã chực khóc, "Ta, ta, hu hu..."
Đúng lúc này cửa phòng sau lưng Thai Tử Vũ mở ra, An Khả Thiến mặc một thân váy dài màu làm, trên mặt trước sau như một, vô cùng lạnh nhạt, “Không có gì đâu, tôi đang thay đồ, đột nhiên anh ta bước vào.”
Cố Duy Nhất và Hề Tuyết há miệng to, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Cho nên?”
“Cho nên, ánh mắt tôi bị ủy khuất, An Khả Thiến, cô phải chịu trách nhiệm với tôi.” Thai Tử Vũ ôm cánh tay An Khả Thiến, vẻ mặt ủy khuất.
Cố Duy Nhất và Hề Tuyết ghét bỏ quay đi, “Đáng xấu hổ.”
Ngôn Mộc lạnh lẽo liếc mắt nhìn mấy người đang nhốn nháo, đưa tay kéo Cố Duy Nhất vào phòng, đóng cửa lại. Trong lòng Tô Lương Tần ghi hận, đập cửa hô to, “Còn mấy phút nữa là hôn lễ bắt đầu rồi, cậu đừng làm chuyện gì xấu, làm không xong dễ bị bất lực lắm, nhưng mà, tớ đoán cậu làm ba phút chắc xong rồi, đừng nghẹn quá, cẩn thận sau này…”
“Cút!” Trong phòng truyền ra giọng nói tức giận.
Hề Tuyết vuốt trán kéo tay Tô Lương Tần ra ngoài, trên thế giới sao lại có người ngốc như tên này không biết.
Trong phòng, Ngôn Mộc ôm Cố Duy Nhất vào trong ngực, cô vội đẩy anh ra, nói, “Đừng, em không thở nổi đâu, nếu không áo cưới tuột ra mất.”
Ngôn Mộc nghe vậy không nhịn được ý cười, cố gắng mút tai cô một cái, chỉ nghe một tiếng hừ nhẹ mềm mại của Cố Duy Nhất, con mắt sáng long lanh oán hận trừng anh, “Nếu áo cưới tuột ra, khiến em mất mặt, em sẽ ly hôn với anh.”
Bàn tay xoa lưng cô, thuận theo sống lưng đi xuống, đặt trên mông cô, “Gần đây đúng là có béo lên, nhưng anh thích.”
“Anh là đồ lưu manh.” Cố Duy Nhất đẩy tay anh ra, trừng mắt, “Anh không ra chào hỏi khách khứa, vào đây làm gì?”
Ngôn Mộc tựa trên cổ cô, thoải mái than thở, “Bên ngoài ồn áo quá, muốn vào nhìn em một chút.”
Cố Duy Nhất ôm lấy eo anh, vỗ lưng, “Ngoan…”
Khóe miệng Ngôn Mộc giật giật, bàn tay lại hướng lên trên nơi nào đầy đặn của cô, nắm lại, “Chỗ này giống như cũng lớn hơn, em nói xem có phải vì đêm nào anh cũng cho ăn cơm no đủ, cày cấy có tác dụng đúng không?”
Cô phát hiện dạo gần đây Ngôn tiên sinh hay nói mấy câu như vậy, không biết còn tưởng anh tu luyện kĩ năng gì, Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi, “Em chính là ăn được nhiều cơm, không có liên quan gì đến anh.”
Ngôn Mộc không thèm để ý nhíu mày, cầm lấy tay cô đặt trên bụng mình, “Phải không? Vì cái gì mà đều ăn như nhau, anh lại không béo?”
Bàn tay nhỏ bé của Cố Duy Nhất đặt trên cơ bụng cứng rắn cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, giờ phút này cô chỉ muốn vỗ vào mặt anh vài cái, nhưng vài giây sau cô lập tức đổi ý tưởng, bàn tay nhỏ bé sờ bụng ay, thuận theo khe hở áo sơ mi chui vào, ái muội vẽ vòng tròn, không ngoài ý muốn, người đang ôm lấy cô bỗng chốc cứng ngắc lại.
Cố Duy Nhất đắc ý, thổi khí bên lỗ tai anh, giọng nói mềm mại đáng yêu, “Ngôn tiên sinh, anh vốn bị nghẹn, còn có, ba phút là xong chuyện nhỉ?”
Lần này đến Ngôn Mộc nghiến răng nghiến lợi, “Cố Duy Nhất, buổi tối tính sổ với em sau.”
*
Tô Lương Tần với Hề Tuyết, Thai Tử Vũ với An Khả Thiến hôm nay đều là phù rể dâu phụ, Tô Lương Tần bị Hề Tuyết túm ra sửa lại chỉ số thông minh, An Khả Thiến đi xem mọi việc chuẩn bị như thế nào, Thai Tử Vũ hấp tấp ở sau lưng cô, “An quản lý, có gì cần giúp đỡ, cứ việc phân phó.”
An Khả Thiến liếc hắn một cái, trên mặt nhàn nhạt, “Anh muốn hạng mục lần này sao? Chúng ta từng hợp tác, phong cách của anh tôi cũng biết, tuyệt sẽ không vì anh xum xoe mà lau mắt nhìn.”
Thai Tử Vũ cười, “Tôi đương nhiên biết rõ, nhưng cô có nhận hay không là chuyện có cô, tôi có thành ý hay không là chuyện của tôi, hai việc này không có liên quan.”
An Khả Thiến nhìn hắn một cái thật sau, xoay người tiếp tục đi, bãi cỏ sau khách sạn phủ kín mọi loại hoa, dùng cánh hoa làm thành cổng vòm xa hoa, mỗi góc nhỏ, mỗi chỗ đều tràn đầy thơ mộng, mọi người Cố gia ai cũng mang theo khuôn mặt vui vẻ, các tân khách tốp năm tốp ba ngồi một chỗ, hình ảnh tràn đầy ấm áp, tràn đầy tình yêu. Trên mặt An Khả Thiến hiện lên nụ cười ôn hòa vô cùng hiếm thấy.
Thai Tử Vũ nhìn cô, nhíu mày, “Rõ ràng cười lên rất đẹp, hết lần này đến lần khác lại cứ thích nghiêm mặt.”
An Khả Thiến trừng mắt nhìn hắn, Thai Tử Vũ vội làm động tiếc kéo khóa miệng, cô cười khẽ một tiếng, quay đầu không nhìn hắn nữa, Thai Tử Vũ cũng cười, nhìn người đằng xa sung sướng, khẽ mở miệng, “Hai chúng ta thử một lần xem thế nào được không?”
Nội tâm An Khả Thiến đột nhiên nhảy dựng lên, theo bản năng, hai tay nắm chặt.
“Trước kia anh yêu một người, chỉ cần cô ấy cười, cô ấy hạnh phúc là được rồi, anh cho rằng đấy là tình yêu, nhưng từ khi gặp em, anh đột nhiên cảm thấy ở cùng một chỗ với người không thú vị như em lại rất vui vẻ. Em rất đơn giản, vô cùng đơn thuần, mặc dù thích ngụy trang bản thân nhưng vô cùng đáng yêu. Ở cùng em, anh rất thoải mái, rất bình tĩnh, anh không biết thế có phải là yêu hay không, nhưng anh muốn chúng ta có thể thử một lần, sau đó có một gia đình ấm áp, em nói xem có được không?”
Trong lời nói nhu hòa của hắn, mặt An Khả Thiến nóng lên, tim đập càng lúc càng nhanh, Thai Tử Vũ quay đầu nhìn cô, “Em nguyện ý không? Anh không thể cho em lời hứa hoa lệ nào ngay lúc này, anh chỉ muốn nói cho em biết anh rất nghiêm túc.”
An Khả Thiến nghiêng đầu nhìn hôn lễ đằng xa đang sắp bắt đầu, lại quay lại nhìn Thai Tử Vũ, “Nếu anh có thể bắt được hoa của cô dâu, em đồng ý với anh.”
Nói xong, nhấc mép váy nhanh chóng đi qua chỗ Cố Duy Nhất.
der
go
yo
andiloveyouso… (tui tìm nhưng không biết bài gì)
Nhạc hôn lễ vang lên, cả người Cố Duy Nhất mặc áo cười màu trắng tuyết, khoác tay cha Cố, chậm rãi, từng bước từng bước tiến đến phía bên kia, Ngôn Mộc thẳng tắp đứng đó, không chớp mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo thâm tình.
Đến cạnh Ngôn Mộc, một tay cha Cố cầm tay Cố Duy Nhất, tay kia nắm lấy tay Ngôn Mộc, đặt hai tay chồng lên nhau, cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, nhưng giọng nói vẫn mang theo chút nghẹn ngào, “Tiểu Mộc, hôm nay cha đem đứa con gái mình yêu nhất giao cho con, hy vọng con có thể yêu nó, bảo vệ nó như sinh mạng của mình.”
Ngôn Mộc nhìn vào mắt cha Cố, nhanh chóng gật đầu, “Cha, con nhất định sẽ làm được.”
Cha Cố nhìn về phía Cố Duy Nhất, “Nhất Nhất, cha cũng giao Tiểu Mộc cho con, mặc kệ tương lai có thay đổi như thế nào, cha hy vọng con sẽ không bao giờ rời xa nó.”
Cố Duy Nhất nhìn Ngôn Mộc, Ngôn Mộc cũng nhìn cô, Cố Duy Nhất gật đầu, “Con sẽ, mãi mãi không thay đổi.”
Cha Cố vỗ vỗ lên tay hai người, xoay người xuống dưới, nhẹ nhàng lau khóe mắt, mẹ Cố bên dưới sớm đã nghẹn ngào nói không ra lời, cha Cố ôm bà vào ngực, nhẹ giọng trấn an, “Hai đứa nó sẽ hạnh phúc.”
Tôi, Ngôn Mộc, mong Cố Duy Nhất trở thành vợ mình, trong cuộc đời này sẽ bầu bạn cùng tôi, yêu tôi.
Anh sẽ đem hết tình cảm, yêu em, bất luận hiện tại, tương lai và cả vĩnh viễn.
Anh sẽ tín nhiệm em, tôn trọng em.
Anh và em cùng nhau cười, cùng nhau khóc.
Anh sẽ vĩnh viễn yêu em
Dù cho tương lai xấu hay tốt, gian nan hay yên bình, anh sẽ cùng em vượt qua tất cả
Dù cho cuộc sống mới ra sao, anh sẽ luôn luôn bảo vệ em
Giống như anh đang nắm tay em
Anh sẽ giao phó tính mạng mình cho em.
Tôi, Cố Duy Nhất, mong Ngôn Mộc trở thành chồng mình, trong cuộc đời này sẽ bầu bạn cùng tôi, yêu tôi.
Em sẽ đem hết tình cảm, yêu anh, bất luận hiện tại, tương lai và cả vĩnh viễn.
Em sẽ tín nhiệm anh, tôn trọng anh.
Em và anh cùng nhau cười, cùng nhau khóc.
Em sẽ vĩnh viễn yêu anh
Dù cho tương lai xấu hay tốt, gian nan hay yên bình, em sẽ cùng anh vượt qua tất cả
Dù cho cuộc sống mới ra sao, em sẽ luôn luôn bảo vệ anh
Giống như em đang nắm tay anh
Em sẽ giao phó tính mạng mình cho anh.
Chú rể hiện tại có thể hôn cô dâu.
Ngôn Mộc đưa tay ra, có chút run run lật mạng che mặt Cố Duy Nhất lên, hai ánh mắt đan xen cùng một chỗ, trong mắt cô mang theo ý cười ôn nhu, trong mắt anh mang theo thâm tình lưu luyến, môi chạm môi, mang theo hạnh phúc đơn giản nhất thế gian.
“Anh Ngôn, ông nội thường nói sau này lớn lên sẽ không ai thèm lấy em, nếu là thật, anh lấy em đi, dù sao cũng là cuộc sống hai người, em có thể bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm, có được không?”
“Không thể, em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Thôi đi, nói không chừng có một ngày anh lại cầu xin em gả cho anh.”
“Hừ, cho dù mặt trời mọc hướng tây cũng không thể.”
“Này, em không còn lạ gì anh đâu.”
“Ừm, ngàn vạn lần nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Ngôn phu nhân, anh yêu em! Vô cùng yêu, cực kì yêu!”
“Ngôn tiên sinh, em cũng yêu anh! Vô cùng yêu, cực kì yêu!”
HOÀN CHÍNH VĂN