Yêu Chiều Vô Hạn

Yêu Chiều Vô Hạn

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Yêu Chiều Vô Hạn là Nhà Anh lấy chiếu làm giường Tuy hơi mục nát nhưng nhà cách âm, truyện có chi tiết miêu tả không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ tuổi

Chương 50: Cảm Giác Có Mẹ

Ba mẹ Trì Triệt ở đây nửa tháng mới lưu luyến từ biệt Trì Triệt và Thẩm Ngư khi hai người đưa bọn họ ra sân bay.

“Tiểu Ngư này, khi nào con có thời gian thì cùng với Trì Triệt qua Mỹ thăm hai bác đấy.” Bà đứng ngay cổng kiểm soát an ninh nắm lấy tay Thẩm Ngư: “Nếu như con sợ lạnh thì con đừng đến vào mùa đông. Nhưng mà San Francisco rất thoải mái, vào mùa đông cũng rất ấm áp nên con nhất định sẽ thích. Còn có đồ ăn ngon nữa, nếu như con đến, bác sẽ dẫn con đi chơi với ăn mấy món ngon.”

“Dạ con sẽ, con cảm ơn bác.” Thẩm Ngư gật đầu, cô không ngăn được sự nhiệt tình của bà nhưng lại cảm nhận được tấm lòng của bà dành cho mình. Nhất định bà biết việc cô sợ lạnh thông qua miệng Trì Triệt, dù cho anh chỉ nói thoáng qua nhưng bà ấy không chỉ chú ý mà thậm chí còn nhớ tới.

Mấy ngày ở chung này đã làm cho bà – người vừa khẩn trương lại chờ mong về Thẩm Ngư – rất vừa lòng. Cô vừa hào phóng lại lễ phép, mặc kệ là ngoại hình hay tính cách đều không thể nào tìm ra được chỗ nào sai sót.

Buổi tối bà thường nằm trên giường cảm thán ánh mắt con trai mình thật tốt với chồng.

“Giống như ông vậy.” Bà nói.

Ông Trì Chấn Võ dở khóc dở cười: “Nghệ thuật nói chuyện của bà thật đáng kinh nhạc. Khen tiểu Ngư sau đó lại khen con mình, hết con mình rồi lái đến tôi rồi rốt cuộc lại vòng lại tự khen mình.”

Bà cười duyên dáng: “Tất cả là do ông chỉ cho tôi mà.”

……….

Trì Triệt và ba mình đã ký gửi xong hành lý nên đi tới: “Con biết rồi mà mẹ, hai người nhớ chăm sóc sức khỏe mình cho tốt, có thời gian rảnh con sẽ đưa tiểu Ngư đi thăm hai người.”

Trước khi tiến vào cửa kiểm tra an ninh, Thẩm Ngư sinh ra vài phần ngoài ý muốn, cô không nhịn được mà ôm lấy bà, nhắc nhở bà nhớ giữ gìn sức khỏe.

Dư Hủy vỗ vào lưng cô rồi nói nhỏ bên tai cô: “Nếu như Trì Triệt không tốt với con thì cứ nói với bác, dù sao bác vẫn là phụ nữ sau đó mới là mẹ của Trì Triệt.”

Đây là không phải chính là cảm giác có mẹ sao?

Mắt Thẩm Ngư ươn ướt.

Cô thuật lại lời này cho Khúc Dạng nghe, cô nàng ngồi ăn ở trên ghế sô pha nhà cô, vừa nghe vừa gật đầu: “Không tệ đâu, xem ra nếu như mày kết hôn với Trì Triệt thì sẽ không cần lo lắng đến chuyện mẹ chồng – nàng dâu.”

Thẩm Ngư lật một trang sách, cô lặng người nói: “Mày đang tính tới chuyện gì nữa rồi.”

“Còn không phải sao?” Khúc Dạng không phục, cô nói lầu bầu: “Tụi bây quen nhau chưa tới một năm mà đã gặp mặt cha mẹ của cả hai bên hết rồi, bước kế tiếp không phải sẽ kết hôn sao?”

Cô nàng chầm chậm khóe mắt, lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại: “Mới năm trước thôi chúng ta còn là bạn bè cùng nhau xem phim còn năm nay, mày nhìn thử xem.” Khúc Dạng duỗi những ngón tay run rẩy về phía mấy hướng, đôi dép nam trong tủ giày, bật lửa trên bàn trà, đồ dùng nam trong phòng tắm, giọng nói nghẹn ngào, “Có chỗ cho tao trong nhà này hay không!?”

Cô diễn đến mức hăng say nhưng người xem duy nhất lại xoay lưng về phía mình, không hề chú ý.

“Mày xem phim ít thôi, đừng nói mấy câu này để người ta hiểu lầm.” Thẩm Ngư sửa lại, “Hiện tại mày ngồi ở vị trí này tao thấy cũng không tệ lắm.”

“Không có khác biệt!” Khúc Dạng nhào vào sô pha, dùng thảm bọc lấy mình. Cô nàng duỗi một chân đạp lên lưng Thẩm Ngư đang ngồi trên thảm: “Thẩm Ngư, mày là kẻ phụ bạc con gái nhà lành!”

Thẩm Ngư cười đến mức bả vai cũng run lên: “Dùng lực rất đúng chỗ, thật là thoải mái.”

“Đệt!”

Hai người thật lâu không có tụ lại với nhau nên có rất nhiều chuyện để nói. Tắm rửa xong xuôi, hai cô lại nhanh chóng lăn lên giường nói chuyện phiếm.

“Dạng Dạng, mày thấy việc tao kết hôn với anh ấy có phải là thực tế hay không?” Thẩm Ngư nằm ngửa, cô nhìn trần nhà sạch sẽ, hơi do dự.

Khúc Dạng cầm di động vừa lướt lướt trên màn hình vừa phân tâm nghe cô nói: “Nếu như “anh ấy” là bạn trai cũ của mày thì tao không cảm thấy thực tế, tên đó không tốt; nhưng nếu như “anh ấy” là Trì Triệt thì tao cảm thấy có thể mong chờ được.”

“Có quá nhanh không?”

“Làm sao mà nhanh.” Khúc Dạng nói: “Người khác chỉ cần quen biết một ngày là đã yêu, thậm chí còn có người mới quen biết một tuần là đã cưới, mày đâu có giống.”

Thẩm Ngư ngẫm lại đúng là như vậy. Huống chi người ta là người ta còn mình là mình, chuyện tình cảm làm gì có thể hạn chế trong một mốc thời gian nhất định.

………………..

Ngày 15 tháng 9 là sinh nhật Trì Triệt, Thẩm Ngư đã giải quyết xong sớm công việc của mình nên lái xe đến văn phòng tìm anh. Không nghĩ tới lúc này anh còn đang trong phòng họp; ngoài ra, hơn phân nửa luật sư ở đây cũng còn trong phòng hội nghị.

Cô gái ngồi bàn tiếp tân đã biết thân phận của cô nên nhanh chóng dẫn cô đến văn phòng của anh.

Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của anh một mình nên nhìn khắp nơi. Cô thấy trên giá sách để một chồng hồ sơ cùng với các loại sách luật, trên mặt bàn cũng để tài liệu làm việc và một cái khung cảnh bên cạnh máy tính. Thẩm Ngư vốn tưởng rằng sẽ là hình của gia đình anh nên bước tới xem, ai ngờ lại là hình của cô.

Không nhớ rõ anh ấy đã chụp bức ảnh trong bữa ăn nào. Có thể thấy cô có tâm trạng vui vẻ khi ăn món ngon, vừa lúc cô nghe thấy điều gì đó thú vị nên khóe miệng cong lên làm cho cô nhìn thấy cũng phải phì cười.

Cũng không biết anh chụp khi nào.

Nhưng thật không hổ là người đoạt giải nhiếp ảnh, dù chỉ là bức ảnh chụp vội nhưng nó đã có thể đem lại cảm xúc cho người khác.

Cô hơi ngượng ngùng nên lật khung hình xuống.

Trì Triệt mau chóng trở lại, anh đè lên cô ở trên ghế mà hôn.

“Anh họp xong rồi sao?”

“Còn chưa xong nhưng mà nghỉ ngơi một chút.” Anh vuốt tóc cô, “Xin lỗi, có thể mất một lúc. Em đói không? Anh gọi đồ ăn bên ngoài cho em nhé?”

Thẩm Ngư lắc đầu: “Nếu như có việc vội thì anh cứ làm đi, em chờ anh.”

Trì Triệt mở máy tính cho cô tùy ý sử dụng, nhìn thấy khung ảnh bị lật lại bên cạnh máy tính, anh liếc mắt nhìn người nào đó quay đầu đi vì xấu hổ. Anh mỉm cười đặt khung ảnh đứng lên lần nữa rồi đóng cửa tiếp tục cuộc họp.

Thẩm Ngư mở một trang web ra xem phim nhưng chưa hết một bộ thì anh đã quay lại.

“Đi thôi.” Trì Triệt sửa sang lại một chút văn kiện rồi cất vào trong túi. Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, đã là 9 giờ, anh cầm áo vest đang treo lên rồi dẫn cô đi.

“Thật là nhanh.” Thẩm Ngư đóng máy tính lại.

Trì Triệt mỉm cười, biết cô đang chờ mình trong phòng làm việc làm cho anh thất thần, ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của anh. Vốn dĩ hôm nay nên sắp xếp lại cho tốt bản quan điểm khởi tố và danh mục bằng chứng, nhưng sau khi tìm hiểu sơ bộ về mối quan hệ pháp lý và các quy định thì anh đã kết thúc cuộc họp.

Sắc đẹp làm hại con người, anh lắc đầu. Vậy mà anh cũng vì cô mà bỏ lỡ công việc, hóa ra hành động của nam chính trong bộ phim truyền hình mà anh xem chung với mẹ vì nữ chính mà ngừng cuộc họp hay dừng lại công việc không phải là trí tưởng tượng của biên kịch.

Phần công việc còn dư lại thì đem về nhà làm vậy.

“Hay là sau này em vẫn ở nhà chờ anh đi.” Trì Triệt nói

“Ủa vì sao?”

“Em mà ở văn phòng thì anh không có cách nào tập trung được.” Anh mỉm cười.

“…” Thẩm Ngư cảm thấy vô tội, nhưng niệm tình hôm nay là sinh nhật anh nên cô cũng sẽ không đi vạch trần. Cô trước tiên nắm lấy tay anh rồi ngẩng đầu in lại một nụ hôn trên khóe miệng anh: “Tuy rằng anh bôi nhọ em nhưng mà hôm nay đều nghe theo anh vậy.”

“Sinh nhật vui vẻ.”

………………..

Tác giả: Chúng ta hãy chúc mừng Trì Triệt lại già thêm một tuổi!

Trì Triệt: Vẫn đẹp như hoa như ngọc.