
Tiểu Thịt Tươi
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
truyện ngôn tình sắc tiểu thịt tươi - Tình trạng : truyện full - Thể loại : H văn có nhiều miêu tả và ngôn từ không phù hợp với người nhỏ hơn 18 tuổi vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ tuổi Nội dung : bố cục truyện là cuộc đấu trí độc thoại nội tâm của nữ chính xong đến phần độc thoại nội tâm của nam chính trong cùng một khung cảnh theo dạng đoạn văn . Phụ nữ dù có mạnh mẽ tới đâu cũng cần một bờ vai cũng cần một người ...... vui buồn có nhau vì vậy khi có một chú cáo nhỏ tiểu thịt tươi đã vào hang hổ rồi thì đừng hồng thoát tay chị .....
Chương 28
Buổi chiều trong quán cà phê, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu xuống mặt bàn gỗ, không khí thoang thoảng mùi hương cà phê và trà sữa.
Tôi lười biếng khuấy ly đồ uống, giọng điệu nghe có vẻ tùy hứng: "Dạo này Minh Quân khá thân với cô bạn học kém 1 khóa đó, hôm qua còn đưa cô ấy về nhà."
Vừa nói xong, Minh Ngọc đối diện dừng lại một chút, rồi trực tiếp nhướng mày, ánh mắt mang theo một chút giễu cợt: "Cậu đang ghen đấy à?"
"Làm sao có thể?" Tôi lườm một cái, giọng điệu đương nhiên, "Bọn tôi chỉ là bạn tình thôi, cậu ấy thân với ai cũng chẳng sao."
Minh Ngọc không phản bác ngay, mà từ từ nhấp một ngụm trà sữa, rồi cười lạnh lùng: "Thật sao?"
"Tất nhiên." Tôi khẳng định, biểu cảm không có chút sơ hở.
Cô ấy đặt ly xuống, hai tay chắp trước bàn, giọng điệu sắc bén: "Yến Nhi, cậu nghĩ mình vẫn đang kiểm soát trò chơi này, nhưng thực tế là… cậu không muốn để người phụ nữ khác chạm vào cậu ấy."
"…"
Ngón tay tôi khẽ dừng lại, mặt nước trong ly gợn lên những gợn sóng nhỏ, nơi nào đó trong lòng như bị đâm trúng.
"Cậu không thấy kỳ lạ sao? Cậu vốn không phải người để ý chuyện này, nhưng lần này, cậu lại phản ứng thái quá, thậm chí cố tình khiêu khích cậu ấy…"
"Yến Nhi, cậu không phải không để ý, mà là… cậu đã động lòng rồi."
Giọng điệu của Minh Ngọc bình tĩnh, nhưng mang theo sự khẳng định không thể phớt lờ.
"…"
Tôi há miệng, muốn phản bác, nhưng lại phát hiện mình không tìm được lời nào.
Thật sự tôi không để ý sao?
Nếu thật sự không để ý, tại sao khi thấy cô học kém tỏ ra thân thiết với cậu ấy, tôi lại cảm thấy bực bội?
Nếu thật sự không để ý, tại sao khi cậu ấy bắt đầu phản kháng, bắt đầu cố ý lờ tôi, trong lòng tôi lại cảm thấy trống rỗng?
Nếu thật sự không để ý, tại sao… đêm đó, tôi lại buông thả đến vậy để "trả thù" cậu ấy, khao khát sự chú ý của cậu ấy?
"…Tôi chỉ là quen với mối quan hệ này thôi." Tôi nói nhỏ, cố gắng thuyết phục chính mình.
Minh Ngọc nhìn tôi, cười ý vị: "Đúng vậy, cậu chỉ là quen thôi."
"Quen với việc cậu ấy chỉ vì cậu mà rung động, quen với việc cậu ấy chỉ vì cậu mà nhẫn nhịn, quen với việc cậu ấy chỉ thuộc về cậu——vì vậy bây giờ, khi cậu ấy bắt đầu có khả năng khác, cậu mới bắt đầu bất an, đúng không?"
Tôi cắn chặt môi dưới, ngón tay siết chặt chiếc thìa, câu trả lời trong lòng đã rõ ràng, nhưng lại khiến tôi sợ hãi khi phải thừa nhận.
Đêm khuya trong căn hộ yên tĩnh, trong phòng chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ, không khí tràn ngập sự đè nén kỳ lạ.
Mấy ngày nay, Minh Quân trở nên lạnh lùng.
Cậu ấy không còn chủ động đến gần tôi, thậm chí không còn nghe tiếng thở dốc của tôi.
Trước đây, chỉ cần tôi thở dốc trong phòng tắm, cậu ấy sẽ mất kiểm soát, chỉ cần tôi đến gần một chút, cậu ấy sẽ căng cứng, như một con thú hoang sắp bùng nổ.
Nhưng bây giờ, cậu ấy… bắt đầu học cách lờ tôi.
Điều này khiến tôi cảm thấy bực bội khó tả, như mất đi quyền kiểm soát vốn đã quen thuộc, khiến tôi bất an, thậm chí… hơi hoang mang.
Cậu ấy cố ý sao? Đang đấu với tôi?
Cậu ấy đang trả thù tôi sao? Vì lời tôi nói đêm đó, vì tôi nói chúng tôi chỉ là bạn tình?
Cậu ấy không muốn chìm đắm vào tôi nữa?
…Không thể.
Cậu ấy sẽ luôn muốn tôi.
Tôi dựa vào cửa, trên người chỉ mặc đồ lót ren đen, đường cong ngực lờ mờ hiện ra, dây áo lỏng lẻo trượt xuống, cố tình tạo ra sự quyến rũ nguy hiểm.
"Dạo này sao vậy?"
Giọng điệu lười biếng, mang theo chút giễu cợt, như một câu nói nhẹ nhàng, nhưng trong không gian yên tĩnh này lại trở nên đầy khiêu khích.
Minh Quân ngồi trước bàn làm việc, ngón tay đặt trên bàn phím, ánh mắt lướt qua tôi, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi đang bận."
…Bận?
Trước đây cậu ấy sẽ phản ứng như vậy sao?
Trước đây, chỉ cần tôi đến gần, ánh mắt cậu ấy sẽ trở nên sâu thẳm, cơ thể sẽ thành thật khao khát tôi, thậm chí nghẹt thở vì kìm nén.
Nhưng bây giờ, cậu ấy lại có thể đối mặt với tôi, khi tôi mặc như vậy, chỉ nói một câu 'Tôi đang bận'?
Sự bực bội trong lòng bùng lên, đây không phải là phản ứng cậu ấy nên có.
Tôi tiến lại gần, ngón tay nhẹ nhàng móc vào cổ áo cậu ấy, giọng điệu nhẹ nhàng: "Cậu đang muốn dùng chiêu dụ dỗ sao?"
Minh Quân dừng tay, trong mắt lóe lên ngọn lửa kìm nén, nhưng cậu ấy vẫn lạnh lùng đến khó chịu, giọng điệu bình thản: "Cậu không nói chúng ta chỉ là bạn tình sao?"
Câu nói này vừa thốt ra, tim tôi đột nhiên co thắt.
Cậu ấy đang nhắc nhở tôi? Hay cậu ấy thật sự đã bắt đầu chấp nhận vai trò này?
Không được, cậu ấy không thể chấp nhận.
Cậu ấy chỉ có thể là của tôi.
"Được thôi, vậy bạn tình bắt đầu được chưa?"
Tôi không nói nhiều nữa, trực tiếp ngồi lên đùi cậu ấy, hai chân vòng qua eo cậu ấy, ngón tay lướt theo chiếc áo sơ mi, mở cúc trên cùng, rồi… bắt đầu từ từ kích thích cậu ấy.
Cơ thể Minh Quân lập tức căng cứng, sự nhẫn nhịn của cậu ấy cuối cùng cũng đến giới hạn.
Khớp ngón tay cậu ấy siết chặt, yết hầu lăn một cái, hơi thở trở nên gấp gáp, khoảnh khắc lý trí đứt đoạn, khiến cậu ấy không thể giả vờ bình tĩnh nữa.
"Cậu nói lại lần nữa xem?"
Cậu ấy hỏi khẽ, giọng điệu khàn đặc, ngay lập tức, cậu ấy đè chặt tôi xuống bàn, động tác thô bạo và trực tiếp, không cho tôi cơ hội phản kháng.
Không khí bị hút cạn, nhịp tim tôi đột nhiên loạn nhịp.
Lần này, tôi không thể giữ bình tĩnh nữa…
++++++
Đọc nhiều thể loại Truyện Full hay giúp bạn hiểu rõ hơn về cấu trúc câu, phong cách viết và cách xây dựng nhân vật. Khi bạn tiếp thu những kỹ thuật này, khả năng viết của bạn sẽ được cải thiện đáng kể, từ đó giúp bạn tự tin hơn trong việc diễn đạt ý tưởng của mình.
Những ngày gần đây, tôi cố ý giữ khoảng cách với cô ấy.
Không chủ động đến gần, không hưởng ứng sự khiêu khích của cô ấy, thậm chí những tiếng rên rỉ cố tình phóng đại của cô ấy, tôi cũng đeo tai nghe và không mảy may động tâm.
Cô ấy chắc chắn đã nhận ra.
Tôi có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của cô ấy, có thể thấy sự bực bội trong ánh mắt cô ấy——cô ấy bắt đầu ngồi không yên, chủ động tìm chủ đề, cố gắng khiến tôi lại chú ý đến cô ấy.
Nhưng tôi nhất quyết không cho cô ấy cơ hội đó.
Cô ấy không phải đã nói, chúng tôi chỉ là bạn tình sao?
Vậy thì bây giờ, tôi chỉ đang đóng tốt vai trò "bạn tình" của mình——giữ khoảng cách, chờ cô ấy chủ động xé tan lớp vỏ giả tạo này.
Trò chơi này, cô ấy vốn luôn là người dẫn dắt, nhưng bây giờ, tôi muốn cô ấy biết rằng, quyền kiểm soát thực sự, chưa bao giờ nằm trong tay cô ấy.
Tôi ngồi trước bàn làm việc, giả vờ chăm chú nhìn vào tài liệu trên máy tính, bề ngoài bình tĩnh, nhưng góc mắt lại nhanh nhạy bắt được bóng dáng mờ nhạt ở cửa phòng.
Cô ấy đến rồi.
Cô ấy dựa vào cửa, trên người chỉ mặc đồ lót ren đen, dây áo trượt xuống, đường cong ngực lờ mờ hiện ra, toàn thân tỏa ra sự quyến rũ mãnh liệt, nhưng ánh mắt lại mang theo chút khiêu khích.
"Dạo này sao vậy?"
Giọng điệu lười biếng, mang theo sự mơ hồ, cùng một sự mất kiên nhẫn rõ ràng.
Tôi nhìn lướt qua cô ấy, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi đang bận."
Tôi nghe thấy bước chân cô ấy tiến lại gần, rồi đầu ngón tay cô ấy móc vào cổ áo sơ mi của tôi, ngón tay lướt qua làn da, mang theo chút thăm dò: "Cậu đang muốn dùng chiêu dụ dỗ sao?"
Cơ thể cô ấy áp sát, mang theo hương thơm sau khi tắm, giọng nói mềm mại như đang ve vãn, nhưng tôi nhất quyết không động tâm.
"chị không phải đã nói, tôi chỉ là bạn tình sao?"
Giọng điệu của tôi bình thản, nhưng mang theo sự thăm dò rõ ràng.
Biểu cảm cô ấy đơ lại, dù khóe miệng vẫn nở nụ cười, nhưng đầu ngón tay lại siết chặt hơn, như cuối cùng cũng nhận ra trò chơi này đã không còn đi theo nhịp độ của cô ấy nữa.
Cô ấy không cam tâm cười khẽ: "Được thôi, vậy bạn tình bắt đầu được chưa?"
Vừa dứt lời, cô ấy trực tiếp ngồi lên đùi tôi, hai tay mở cúc áo sơ mi, lòng bàn tay từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể tôi.
Hừ…
Ngón tay tôi không tự chủ siết chặt, nhẫn nhịn đến mức khớp ngón tay trắng bệch, yết hầu lăn một cái, ép bản thân giữ lấy lý trí.
Nhưng cô ấy cố ý làm chậm động tác, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi, từng chút từng chút mài mòn sự tự chủ còn sót lại trong tôi.
Tôi nhắm mắt, kìm nén tiếng thở dốc từ cổ họng, nhưng vẫn khàn giọng lên tiếng: "Cậu nói lại lần nữa xem?"
Cô ấy vừa định mở miệng, nhưng ngay lập tức bị tôi đè chặt eo, trực tiếp ép cô ấy xuống bàn.
Không khí đóng băng, cô ấy mở to mắt, như cuối cùng cũng nhận ra——lần này, người thật sự mất kiểm soát, là cô ấy.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Sắc Giới mới hơn
