Mô tả hình ảnh

Lạc Thú

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Lạc Thú - Tráng thái : truyện Full - Thể Loại : Truyện H văn cực mạnh - viễn tưởng nhẹ Truyện có nhiều cảnh không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi - vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ tuổi. Nội Dung: Truyện xoay quanh một số bộ tộc viễn tưởng và một cuộc tình của Người và Thú . Đây là truyện để giải trí những chi tiết trong truyện là viễn tưởng - ai không thích dòng văn ân ái thì không nên đọc.

Chương 6 :

Thiên Yến hôm nay tâm tình rất tốt, ngủ một giấc thật đã, ngân nga rời giường, tắm rửa, giặt quần áo, dọn phòng, tuy người vẫn đau dữ dội nhưng tâm trạng của cô lại vui.

Ăn vội hoa quả với miếng thịt Rbăm để lại cho cô, liền xách thùng nước nhỏ ra sau nhà tưới cây.

Đang tưới cây, ngước lên thì thấy Kbuôr từ xa đi tới.

Đợi hắn đến gần, Thiên Yến cười chào hắn: “Chào anh, Kbuôr.”

Kbuôr cười nói, nhấn giọng: “Còn sớm sao, đã gần giữa trưa rồi mà.”

Thiên Yến nghe vậy đỏ mặt, Rbăm sáng sớm nay lại chèn ép cô, hại cô dậy trễ.

Cũng may Kbuôr nhanh chóng lảng chuyện: “Hôm nay cô muốn ra ngoài hái quả với cây con không? Tôi vừa lúc rảnh rỗi đi cùng cô.”

“Tốt quá.” Thiên Yến vui vẻ gật đầu, về phòng lấy sọt rồi xuất phát cùng hắn.

Hai người vừa đi vừa nói vô cùng vui vẻ, Thiên Yến cũng thu hoạch rất nhiều, hái nhiều trái dại còn tìm được giống cây hình như là bắp ngô.

Tự nhiên sắc trời chuyển đen, hai người giật mình, nhanh chóng về thôn.

Cũng may Kbuôr không dám dẫn cô đi quá xa, hai người rất nhanh đã về đến thôn, từ xa thấy ở cửa thôn có một bóng người đi tới đi lui.

Đi tới gần, Thiên Yến nhận ra là Rbăm, chạy ào về phía hắn. Đến cạnh, vẻ mặt hưng phấn kéo tay hắn khoe: “Rbăm, anh xem em đào được bắp nha. Nếu em dưỡng được đến mùa thu, chúng ta có bắp ăn rồi, bắp nướng, bắp nấu đều ngon lắm nha.”

Rbăm về nhà không thấy cô thì vừa lo vừa giận, giờ thấy mặt cô hưng phấn đỏ bừng, mắt cũng sáng như sao, cơn giận với nỗi lo chợt biến mất không dấu vết.

Vỗ vỗ tay cô, cũng cười theo.

Có điều thấy Kbuôr từ sau chậm rãi đi tới, nụ cười của hắn lại xịu đi, mắt nhìn cánh tay còn treo của Kbuôr, như vô tình nói: “Kbuôr, cám ơn cậu bảo vệ bạn đời thay tôi, với lại vết thương trên tay cậu sao rồi.”

Kbuôr nhếch miệng cười: “Cũng sắp lành rồi.”

“Vậy à.” Rbăm gật đầu, nói tiếp: “Vậy ngày mai cậu đưa mọi người đi săn thú, tôi nghỉ ngơi vài ngày, đưa Thiên Yến đi loanh quanh làm quen.”

Mắt Kbuôr tối sầm, lập tức gật đầu.

Khi đọc Truyện Full, bạn sẽ tiếp xúc với nhiều từ ngữ mới và cách sử dụng chúng trong ngữ cảnh khác nhau. Việc này giúp bạn làm giàu vốn từ vựng, cải thiện khả năng giao tiếp và viết lách. Một từ vựng phong phú sẽ giúp bạn diễn đạt ý tưởng một cách rõ ràng và sinh động hơn

Rbăm thấy hắn nhận lời rồi, ném lại một câu: “Chúng tôi đi, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong kéo tay Thiên Yến đi về hướng nhà họ.

Sau khi về nhà, Thiên Yến mới phát hiện, Rbăm hình như đang giận, quan hệ của họ khó khăn lắm mới có chút thay đổi, cô mới vừa không sợ hắn nữa, không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Thế là lấy hết dũng khí, từ đằng sau ôm hông hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Rbăm, anh đang giận à?”

Thân hình Rbăm cứng lại, bàn tay to chụp lên bàn tay nhỏ cô ôm quanh eo hắn, quay người lại ôm cô vào ngực, cúi đầu hung ác hôn cô.

Mỗi một cái răng đều bị rửa sạch, rồi đến vòm miệng với biêm mạc nhạy cảm của lưỡi, hung hắng chiếm giữ dùng lưỡi chà đi chà lại.

Chà hết lại kéo lưỡi cô ra, ngậm hút mạnh mẽ, hút đến lưỡi cô phát đau.

Thiên Yến khó thở đấm tay lên ngực hắn, đẩy ra, Rbăm lại bất động ngậm lưỡi cô ra sức gặm, đến khi cảm thấy người ôm trong ngực mềm nhũn, Rbăm mới buông cô ra.

Dựa lên trán cô, giọng điệu khó chịu ra lệnh: “Sau này không được ra ngoài một mình, cũng không được một mình đi cùng giống đực khác.”

“Ừm.” Thiên Yến nhu thuận gật đầu, lòng âm thầm nghi hoặc: Hắn ta không phải đang ghen đấy chứ.

Rbăm thấy cô hứa rồi mới hả cơn tức, ôm cô ngồi lên cọc gỗ, nướng chín thịt cắt thành từng miếng đưa lên miệng đút cô ăn.

Đây là lần đầu tiên hắn đút cô ăn, Thiên Yến vừa mừng vừa lo, liền ăn hai miếng, cũng bắt chước hắn, cầm thịt trên bàn đút hắn, hơi ngượng ngùng nói: “Anh cũng ăn đi.”

Rbăm nhìn cô một cái, dường như rất vui, nhếch miệng, nuốt miếng thịt trên tay cô, rồi cầm một miếng đút cho Thiên Yến.

“Rbăm, em no rồi, anh ăn đi.” Thiên Yến ngoảnh đi từ chối.

“Ăn nhiều một chút, em gầy quá.” Rbăm xoay đầu cô lại, ép cô ăn một miếng.

“Rbăm, em thật sự ăn không vô, no lắm rồi.” Thấy hắn còn muốn đút cô, Thiên Yến không chịu há miệng.

Rbăm không vui nhíu mày, lầm bầm: “Em vì ăn ít quá, không có thể lực, mới làm một nửa đã hôn mê, ngoan, ăn nhiều một chút, một lát tôi làm lại không chịu được.”

“Anh…anh…” Thiên Yến lặng đi một hồi mới kịp hiểu hắn nói gì, mặt đỏ lên, hắn dám đem chuyện thế này nói ra, cô thật không biết phải nói gì nữa.

Rbăm lại thừa cô đút cho cô hai miếng lớn, thấy cô ăn đến muốn nhợn ra mới ngừng lại, nhanh chóng lấp đầy bụng mình.

Rồi ôm cô đi về phía giường, giờ phút này Thiên Yến mới kịp biết hắn muốn làm gì, trong ngực hắn vặn vẹo: “Rbăm, chờ một chút, lát nữa đi, em còn trồng cây bắp nữa.”

“Ngày mai trồng.” Rbăm bây giờ chỉ muốn đè cô xuống giày vò, làm gì còn để ý trồng cây gì nữa, hắn đợi cả một ngày nay rồi.

“Không được, ngày mai mới trồng sẽ chết hết.” Thiên Yến bị hắn thả lên giường, không chịu để hắn cởi quần áo.

Rbăm bị cô xoay tới xoay lui hết kiên nhẫn, soạt một tiếng xé quần áo cô vứt một bên, nhào lên đè xuống không cho cô động đậy.

“Rbăm…” Tiếng Thiên Yến đã hơi nức nở.

Thấy cô lại muốn khóc, Rbăm bất đắc dĩ thoả hiệp: “Để tôi ra một lần, rồi trồng giúp em, vậy được chưa.”

“Ừm.” Thiên Yến yên tâm, nhu thuận gật đầu.

Nhưng cô yên tâm hơi sớm, bởi vì cô quên muốn cho Rbăm ra một lần không phải chuyện dễ dàng.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn