Mô tả hình ảnh

Lạc Thú

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Lạc Thú - Tráng thái : truyện Full - Thể Loại : Truyện H văn cực mạnh - viễn tưởng nhẹ Truyện có nhiều cảnh không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi - vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ tuổi. Nội Dung: Truyện xoay quanh một số bộ tộc viễn tưởng và một cuộc tình của Người và Thú . Đây là truyện để giải trí những chi tiết trong truyện là viễn tưởng - ai không thích dòng văn ân ái thì không nên đọc.

Chương 35 :

Lặp lại động tác không biết bao nhiêu lần, Thiên Yến nhìn mà còn thấy mệt, vậy mà hắn lại chưa muốn ngừng, hình như muốn bắt hết cá mới chịu hay sao ấy.

Thiên Yến chịu không nổi, ngồi trên chạc cây nhìn xuống nói với Rbăm: “Đủ rồi Rbăm, nhiều quá chúng ta ăn không hết đâu.” Xác cá trên bờ nằm thành lớp, bao nhiêu đây phải ăn chừng nào mới hết chứ, hơn nữa nhiều vậy làm sao đem về thôn được.

Nghe cô nói thế, Rbăm nghe theo không bắt nữa, nhảy hai ba bước đến chạc cây ngồi bên cạnh cô, thở phào một hơi nói: “Nhiều quá hả?” Nói rồi nhìn lướt lên bờ, rồi gật đầu: “Hình như không ít ha, nhiêu đây em muốn ăn canh cá cỡ nào cũng không sao cả.”

Thiên Yến đen mặt: “Cá này để không quá mấy ngày là hư rồi. May mà là mùa đông, có thể ướp lạnh, nhưng đến mùa xuân thì không để lâu được.” Ở đây không có tủ lạnh, trời nóng nực mà dự trữ thực phẩm thì thiệt đau đầu.

“Nói cũng phải.” Cô vừa nói thế Rbăm cũng nghĩ đến vấn đề đó, trước kia bọn họ đi săn về chỉ ăn những phần còn dư để khỏi bị hư, phần còn lại thì ướp để dành, có điều mùi vị hơi tệ tí, còn mấy con cá này muốn trữ thì hơi khó, chẳng lẽ cũng đem đi ướp.

“Đúng rồi, em nghĩ ra rồi Rbăm, chúng ta làm một cái kho lạnh lớn đi, như vậy sau này ăn không hết thọt thì đem bỏ vô đó.” Thiên Yến chợt nghĩ ra cách này, dù ở đây không có tủ lạnh nhưng sông có nhiều băng thế này thì làm kho chứa đá được mà.

truyện ngôn tình luôn biết cách khiến trái tim người đọc rung động bởi sự chân thật và sâu sắc trong từng câu chữ. Tình yêu nam nữ trong đó không chỉ là sự lãng mạn mà còn là sự đồng hành, chia sẻ và thấu hiểu. Đó là khi hai con người hoàn toàn xa lạ tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông, để rồi cùng nhau viết nên câu chuyện của riêng mình. đọc truyện Full cùng ha ha truyện

Rbăm nghe ý kiến Thiên Yến xong thấy khả thi, liền bắt tay làm ngay, trước tiên hoá thành hình thú cõng Thiên Yến chạy về thôn, rồi triệu tập mọi người, chia ra ba đường, đào hầm, vận chuyển băng, bắt cá.

Thiên Yến thấy mình không có gì làm, thì đến nhà Ivey tán gẫu. Sẵn đó thăm luôn đứa bé còn trong bụng.

Đến khi trời tối mịt, Rbăm với Sander mới về, vừa thấy hai người đi vào, Thiên Yến bèn chạy tới ôm cánh tay Rbăm lắc lắc: “Anh làm xong hầm lạnh chưa?”

Rbăm nhéo mũi cô đáp: “Ừ, xong cả rồi. Muốn đến xem không?”

“Muốn, đợi lát nữa đã, ăn cơm trước đi, em nấu xong rồi, đợi ăn xong anh dẫn em đi coi.” Thiên Yến thấy hắn có vẻ mệt mỏi biết hắn đói lắm rồi, đau lòng kéo hắn ngồi xuống bàn, rồi bưng cơm lên.

Bên kia, Sander cũng bưng chén ngồi lên giường, dịu dàng đút từng miếng cho Ivey.

Thiên Yến không khỏi cảm thán, thú nhân giống đực đúng là đối xử với giống cái không chỗ nào chê, mới mang thai mấy tháng mà đã bảo vệ chặt chẽ, ngay cả ăn cơm cũng đút, đúng là săn sóc thiệt nha.

Hai người ăn cơm xong rời khỏi nhà Ivey, Rbăm đưa Thiên Yến ra sườn núi sau thôn, đi loanh quanh một hồi mới đến cái động bí mật, lăn cục đá chắn cửa ra, Thiên Yến cảm thấy hơi lạnh ùa ra, không nghĩ hắn lại chuyển băng vào đây, nếu muốn đến đây trước hết phải đi xuyên qua thôn, còn dùng tảng đá lớn che cửa lại, quá an toàn rồi.

Càng đi vào trong càng lạnh, Thiên Yến bất giác nép sát vào lòng Rbăm, hắn kéo áo da trùm kín cô.

Đi khoảng năm mươi thước sơn động chợt rộn rãi hẳn, ngẩng đầu lên nhìn thấy bốn phía dọc theo sơn động băng được xếp thật ngay ngắn, phía trước còn có rất nhiều rãnh băng chạy quanh, cá Rbăm ắt hồi sáng được ướp lạnh bên trong, sâu trong động cũng xếp thật nhiều băng dày, bốn phía không ngừng phả hơi lạnh, wow, hầm lạnh này đúng là lớn thiệt nha, còn đẹp cực kì nữa chứ, cảm giác y như Thuỷ Tinh cung vậy á.

Thiên Yến thích mê, kéo Rbăm dạo quanh một vòng, tuy mang giày da thú nhưng vẫn thấy lạnh lòng bàn chân, quay sang nhìn Rbăm hắn đi chân không mà không thấy lạnh, ghen tị quá chừng, thế là cô nổi tính xấu đứng lên chân hắn, hai tay vòng qua hông hắn, để hắn bước đi.

“Xấu xa.” Rbăm cười mắng, yêu chiều cúi hôn cô.

“Ưm…” Thiên Yến bỗng thấy lạnh phần ngực, hắn vươn tay vào trong quần áo xoa ngực cô.

“Bảo bối, anh muốn em, cho anh được không?” Rbăm nhả môi cô ra, liếm vùng da nhạy cảm bên dưới tai, khàn giọng dụ dỗ.

Thiên Yến khóc không ra nước mắt, ham muốn của hắn có phải là mạnh quá không vậy, sao chỉ cần nhìn cô là nghĩ đến chuyện này, không để ý đây là chỗ nào. Đành đấm nhẹ lên ngực hắn nói: “Về nhà đi! Về nhà hãy…”

“Không được, anh muốn ở đây, anh đã muốn cả ngày nay rồi.” Dứt lời Rbăm không chờ cô đồng ý, đè cô lên khối băng hôn cuồng nhiệt.

 

Rbăm vừa hôn vừa lột quần áo Thiên Yến, một bàn tay vòng qua eo nên cô không cử động được, một bàn tay lần xuống nhuỵ hoa nơi lối vào.

Thiên Yến tuy không muốn nhưng thân thể đã quen với đụng chạm của hắn, bị hắn sờ soạng vài cái là đã ướt đẫm, làm Rbăm cười khẽ chọc cô: “Bé con nhanh vậy đã ướt rồi, ở đây em cũng hưng phấn lắm mà phải không?”

Thiên Yến xấu hổ không thôi, lại không ngăn được hắn, thấy hắn đã quyết tâm không làm chỗ này là không được nên không từ chối nữa, nhắm mắt để mặc. Cô thật hận cơ thể nhạy cảm này chết đi được.

“Bảo bối, em mở mắt đi, nếu không mở anh làm đến khi em mở mới thôi.” Rbăm lật cô lại, để cô chống hai tay lên băng, hai chân giang rộng. Hắn ép sát từ phía sau, một tay quàng ra trước xoa nắn ngực cô, tay kia ra vào trong hoa huyệt.

“Ưm…” Thiên Yến nhũn cả người, biết hắn từ trước đến giờ là kẻ nói được làm được, đành phải mở mắt ra.

Rbăm thấy cô mở mắt thì rút ngón tay ra, nói như thông báo: “Xem anh ở trong em thế nào này bảo bối.” Rồi thẳng lưng đi mạnh vào.

“Á… đau quá…” Rbăm không hay kiên nhẫn dạo đầu, Thiên Yến chưa đủ ẩm ướt hắn đã đi vào, khiến cô đau kêu thành tiếng.

“Ngoan, ráng chịu đau một chút.” Nghe cô kêu đau Rbăm chậm lại, chậm rãi ấn sâu vào trong.

“Ưh… đáng ghét… lần nào… anh cũng kêu em chịu…ứm… sao anh không…không…agr…chịu đi…” Thiên Yến vừa thở dốc vừa trách móc.

“Bảo bối, ai bảo em mê người chứ, làm anh muốn nhịn cũng không được mà. Ngoan nha, nhìn anh đâm vào thế nào nè.” Rbăm cười khẽ, một tay giữ đầu Thiên Yến, bắt cô nhìn vào hình ảnh hai người trên vách băng.

Hình ảnh dâm đãng cùng cực, Thiên Yến thấy rõ hoa huyệt cô đang run nhè nhẹ từng chút nuốt vật của hắn vào trong.

“Uh…” Hình ảnh đó kích thích Thiên Yến không kìm được rên lên, hoa huyệt lại ướt hơn.

“Bảo bối, đẹp không? Em xem của em tham lam quá, nuốt hết cả rồi.” Rbăm vừa dùng từ ngữ kích thích cô, vừa bắt đầu ra vào mạnh mẽ.

Thiên Yến thấy hắn mỗi lần rút ra đều như kéo bên trong cô ra theo, như có vô số xúc tu cố giữ hắn lại, đến khi tiến vào thì lại rút vào. Cảnh tượng này thật sự rất kích thích, Thiên Yến không chịu nổi muốn quay chỗ khác, nhưng lại bị Rbăm giữ lại, không cho cô cử động, đành ngửa đầu xin hắn: “Đừng nói nữa… xin anh…đừng nói…”

“Được, bảo bối à, anh không nói, vậy em nhìn cho kĩ, nhìn anh đâm vào thế nào, hử?” Rbăm nói rồi lại ra vào thật nhanh.

“Aaaa…” Thiên Yến cảm giác như bên trong bị cọ xát đến phát hoả, khó chịu ưỡn ngực, hai tay chống trên băng cũng không còn sức lực, toàn thân như dán lên mặt băng.

“Shh…” Cảm giác lạnh lẽo làm Thiên Yến giật mình, hoa huyệt bất giác cũng co chặt lại.

“Thật sướng quá bảo bối.” Rbăm như nếm được món ngon, kéo cô lên, sau đó mạnh mẽ đâm vào làm cô ép lên băng, rồi lại kéo lại, cứ thế lặp lại, ngực cô không ngừng đụng vào băng, rồi tránh đi, rồi đụng vào.

Thiên Yến cứ giật mình liên hồi, ngực như bị đông cứng, ngực thì lạnh băng với thân dưới nóng bỏng cùng nhau tra tấn cô, làm cô khóc rên: “Aaa… đừng… Rbăm… em không chịu nổi…khó chịu quá…hiccc…”

“Khó chịu sao? Em khó chịu chỗ nào bảo bối?” Rbăm chậm lại, thoáng rút ra, đến lối vào chỉ chọc nhẹ.

“Huhu…ngực…lạnh quá…” Thiên Yến thút thít đáp.

Rbăm vươn tay sờ thử, quả là lạnh thật, đau lòng rút ra quay cô về phía mình, rồi ôm cô đặt lên áo da thú trải dưới đất, giang rộng hết mức đùi cô ra, một lần nữa vọt vào từ từ nghiền ép. Toàn thân đều đè người cô, ủ vùng ngực lạnh băng cho cô.

“Nặng…” Thiên Yến ngửa cổ thở dốc, phía dưới thật chậm, ngứa quá, nóng nữa, muốn xoay eo né tránh nhưng hắn lại nặng nè ép ở trên làm cô không thể động đậy, không khí trong phổi như bị ép ra hết.

“Vật nhỏ, em còn lạnh không?” Rbăm cũng chịu không nổi thở gấp hỏi.

“Không lạnh… ư…” Thiên Yến chưa nói xong đã bị hắn đâm thật sâu mà kêu lên.

“Chúng ta đổi tư thế.” Rbăm ngồi dậy, để hai chân Thiên Yến lên vai hắn, nắm eo cô hung mãnh ra vào.

Rbăm hung hăng đi vào xoay tròn, khiến Thiên Yến cảm thấy sâu trong hoa huyệt ê ẩm tê dại bắt đầu rộng mở, thân thể bắt đầu căng cứng, cao trào đánh úp thật mạnh, bên trong vặn thắt run rẩy bắn ra.

“Uhhh….aaa….” Thiên Yến đang lên đỉnh bị Rbăm không ngừng ra vào, ý thức tan rã.

Nơi gắn kết không ngừng rỉ nước toả mùi dịch riêng biệt, theo kẽ mông Thiên Yến rơi xuống áo da, nước càng lúc càng nhiều, tiếng rên của Thiên Yến ngày càng mị hoặc.

Rbăm hết sức mê mẩn, càng ép hai chân cô thấp xuống, Thiên Yến bị hắn ép thành hình chữ V. “Á…” Đột nhiên tư thế thay đổi làm Thiên Yến thoáng tỉnh, thắt lưng như bị bẻ cong, cô kêu to: “Không mà…aa…”

Rbăm mắt ngầu đỏ, không màng đến cô, không ngừng ép cô đụng khối băng, cả người Thiên Yến bị đè cuộn lại, hai chân thon dài trắng trẻo vùng vẫy loạn xạ, nhưng không làm gì được, thân hình cao lớn của hắn như một bức tường, nặng nề, hung hãn từ trên cao đè cô xuống.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn