Mô tả hình ảnh

Lạc Thú

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Lạc Thú - Tráng thái : truyện Full - Thể Loại : Truyện H văn cực mạnh - viễn tưởng nhẹ Truyện có nhiều cảnh không phù hợp với người chưa đủ 18 tuổi - vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ tuổi. Nội Dung: Truyện xoay quanh một số bộ tộc viễn tưởng và một cuộc tình của Người và Thú . Đây là truyện để giải trí những chi tiết trong truyện là viễn tưởng - ai không thích dòng văn ân ái thì không nên đọc.

Chương 27 :

Sau cơn kích tình, Rbăm hối hận rút ra, ôm Thiên Yến, tay để trên eo xoa bóp cho cô, chần chừ hồi lâu, cuối cùng mở miệng gọi: “Thiên Yến…”

Thiên Yến buồn ngủ đang làm ổ trong ngực hắn, bất chợt nghe hắn kêu, mơ mơ màng màng đáp: “Ửm?”

Lại lâu thật lâu không có tiếng nói, Thiên Yến tò mò ngước lên nhìn hắn, thấy hắn đang cau mày không biết nghĩ gì, cô thật sự kinh ngạc, hắn nhịn đói lâu như thế, vậy mà chỉ cần một lần lại thôi, còn đang suy nghĩ gì đó, chẳng lẽ là chuyện quan trọng sao?

Thiên Yến kinh hoàng, ân cần hỏi han: “Rbăm, có chuyện gì sao?”

Mắt Rbăm loé lên, hơi hơi nén nhịn ngoảnh mặt đi, ngập ngừng nói: “Anh hình như thật sự không có cách nào giống… ờ… hắn… dịu dàng tử tế, em có… ờ… ghét anh không?”

Thiên Yến vừa nghe không kiềm được bật cười khì khì, không ngờ hắn để tâm chuyện này, cố ý chọc hắn: “Có.”

Rbăm nghe vậy, nghiêng đầu sang hung tợn trợn cô, hổn hển quát: “Em ghét anh cũng muộn rồi, em nhất định chỉ có thể là bạn đời của anh.”

Thiên Yến thấy hắn thở phì phì, chẳng những không thấy sợ ngược lại còn cảm thấy thật đáng yêu, câu cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái, khẽ cười nói: “Được rồi, ông xã đừng giận nữa, hôm đó em giận nên nói vậy thôi, tuy rằng anh không dịu dàng như Kbuôr, nhưng anh có ưu điểm riêng của mình mà, anh đẹp trai hơn nè, mạnh khoẻ hơn nè, còn… ờm…”

Thiên Yến ngừng lại, được rồi, tha lỗi cho cô, cô vắt hết óc cũng không thấy thú nhân thô lỗ này rốt cuộc còn gì hơn Kbuôr ngoài tính cố chấp, nếu cô nói đáng yêu, cô dám bảo đảm, Rbăm sẽ trở mặt với cô liền, tính tình đáng ghét đó cô từng nhận lãnh rồi, nhìn hắn, nếu nói khuyết điểm thì cô có thể nói tràng giang đại hải.

“Còn gì?” Rbăm nghe cô bơm hắn, vốn đang đắc chí, nhưng cô nói chưa được hai câu đã không nói nữa, chẳng lẽ hắn có hai ưu điểm thôi sao, Rbăm không hài lòng thúc giục.

“Ôi chao, tóm lại, anh trong lòng em, cái gì cũng hơn anh ta hết.” Thiên Yến khen dối, sợ hắn hỏi tiếp nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Cho dù anh có không bằng đi nữa, anh là chồng em, em cũng sẽ không ghét anh, giống như em không cao bằng Ivey, không mạnh như Ivey, càng không biết hái trái cây như cậu ta, anh có ghét em không?”

“Ừ.” Rbăm gật gù, vẻ mặt quả thật đúng như thế. Thiên Yến thấy hắn hiểu ra, nghĩ đã thành công lại quay về làm tổ trong ngực hắn.

truyện ngôn tình nữ cường là nguồn động lực để người đọc phấn đấu trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Những câu chuyện về sự vươn lên của các nhân vật nữ chính sẽ tiếp thêm năng lượng và niềm tin để chúng ta đối mặt với mọi khó khăn trong cuộc sống. đọc truyện Full cùng ha ha truyện

Vừa gục xuống, thì nghe Rbăm nói thật tiếc hận: “Em không nói anh không nhận ra, em không cao như Ivey, không mạnh như Ivey, càng không biết hái trái cây, em nói anh là tộc trưởng, nhận em làm bạn đời có phải là lỗ nặng rồi không?” Dám nói hắn mọi thứ không bằng Kbuôr, quả là chọc hắn tức chết mà, có điều ý của cô, hắn hiểu, chút bất an cuối cùng cũng tan biến.

“Hở?” Thiên Yến nghe vậy cắn phập lên ngực hắn, Rbăm xuýt xoa, cô ngẩng lên nghiến răng học theo giọng điệu của hắn: “Anh ghét em cũng đã muộn, anh nhất định chỉ có thể là bạn đời của em.” Rbăm thấy cô giương nanh múa vuốt, ngứa ngáy trong lòng, xoay người đè cô xuống, cúi hôn cô.

Thiên Yến há miệng cắn lên môi hắn, giận dỗi: “Ghét thì đừng có hôn em!”

Rbăm cười hì hì vui vẻ, lại hôn cô mấy cái, làm cô trợn mắt, lần này mới xuống nước dỗ dành: “Bảo bối, bà xã, anh sao ghét em được. Em là bảo bối thần rừng ban cho anh, anh thích còn không kịp, sao ghét được chứ.”

“Hừ…” Nghe hắn nói thế, Thiên Yến thấy lòng thật ngọt, nhưng ngoài miệng vẫn không tha: “Ai biết anh nói thật hay xạo, em nghe mùa đông năm ngoái, anh còn rất thân thiết với giống cái tên Philo mà, nếu không có sự xuất hiện của em, anh đã chọn y làm bạn đời rồi, có chuyện đó đúng không?”

“Cái này…” Rbăm há hốc, không ngờ cô hỏi chuyện này, hơi xấu hổ nói tiếp: “Khi đó không phải em chưa xuất hiện à, nếu em xuất hiện, anh cam đoan sẽ chọn em.”

“Em không tin, em nhớ lúc trước anh bị các trưởng lão ép buộc mới miễn cưỡng cho em thành bạn đời, mới đầu còn cả ngày ức hiếp em, mặt mũi chù ụ, em nhớ rõ lắm đó, anh đừng hòng chối.” Thiên Yến đột nhiên nhớ đến quãng thời gian trước đó, càng nhớ càng tủi thân, càng nhớ càng tức giận, nói xong thì mắt đỏ hoe.

Ôi chao, Rbăm không khỏi than thầm, sao lại nhắc đến chuyện này vậy, khi đó hắn quả là miễn cưỡng chấp nhận con người có vẻ ngoài yếu đuối là cô làm bạn đời, sớm biết có một ngày để ý cô thế này, hồi đó có cho vàng cũng không đối xử với cô như vậy.

Thấy Thiên Yến lại muốn khóc, Rbăm đau lòng dịu giọng dỗ dành: “Bảo bối, đều là lỗi của anh, tại anh không tốt, đừng giận mà, sau này nhất định sẽ không ăn hiếp em. Em ngoan đi, đừng khóc!”

Thiên Yến biết lôi chuyện cũ ra cũng vô nghĩa, có điều hiếm khi hắn ăn nói nhũn nhặn dỗ dành cô, thế là mượn dịp lên mặt: “Sau này không được ăn hiếp em.”

“Được, được, không ăn hiếp em.” Rbăm gật đầu hứa, lòng lại lén thòng thêm một câu, ở trên giường không tính.

“Sau này chuyện gì anh cũng phải nghe lời em.” Thiên Yến được voi đòi tiên yêu sách.

“Được, chuyện gì anh cũng nghe em.” Rbăm tốt tính hứa luôn, bất quá lại thòng thêm: ở trên giường em phải nghe anh.

Cuối cùng Thiên Yến hài lòng hít mũi, nước mắt ngân ngấn biến mất không còn tăm hơi.

“Vật nhỏ, em vừa lòng chưa?” Rbăm yêu thương hôn nhẹ lên mũi cô, trêu chọc hỏi.

Thiên Yến ngượng ngùng ngoảnh mặt không nhìn hắn, Rbăm lại hôn cô, cười khẽ: “Em vừa lòng rồi, có phải nên cho anh ăn không, anh hình như vẫn chưa no thì phải?” Nói rồi gậy thịt cứng như sắt phía dưới lại chọc vào giữa hai chân cô.

Thiên Yến thẹn thùng đấm hắn, ỡm ờ để hắn kéo hai chân ra, từ từ đút gậy thịt vào.

“Shh… Rbăm… anh nhẹ thôi… chậm chút… đau…” Hoa huyệt Thiên Yến vừa rồi bị Rbăm ra vào mãnh liệt nên sưng đỏ, dù hắn vào chậm đến mấy cô vẫn đau đến nhăn mặt.

“Ngoan… chịu một chút… sẽ sướng liền!” Thấy cô đau nhíu mày, Rbăm cũng đau lòng, nhưng vật dưới thân hắn thật sự không dừng lại được, đành ngậm vành tai cô dụ dỗ.

“Gì mà lát sẽ sướng, là anh sướng thì có.” Thiên Yến than thở, cắn lên vai hắn trút giận, muốn đau thì hai người cùng đau, không thể nào một mình cô chịu đau thôi còn hắn thì lại hưởng thụ.

“Shshh…” Thình lình bị cô cắn một cái, Rbăm hít một hơi, da hắn dày, cái đau đó chẳng ăn nhằm gì, ngược lại còn kích thích hắn thêm điên cuồng, rút gậy thịt đã vào hơn hai phần ba ra đến cửa vào, rồi hung ác cắm vào tận gốc.

“A…” Hoa huyệt bị chạm tận đáy, cảm giác vừa như khuây khoả vừa như đau đớn làm Thiên Yến há miệng, hét lớn.

“Siết quá, bảo bối, thả lỏng.” Rbăm thở ồ ồ, cố nén ham muốn tàn sát bừa bãi trong cơ thể cô, cúi đầu ngậm một bên vú, cẩn thận cắn mút, ra vào thật nhẹ nhàng đợi cô thích ứng.

“A…uh…a…” Thiên Yến toàn thân mềm nhũn, hắn hiếm khi dịu dàng làm hoa huyệt cô càng thêm ướt át, cả người như tan thành nước bên dưới hắn.

“Sướng chứ? Ừm, rên quyến rũ thế kia mà!” Rbăm cảm thấy nước trong hoa huyệt cô càng chảy càng nhiều, cảm thấy đã đến lúc liền thẳng lưng cắm thẳng vào, quy đầu cực đại đội đến cửa tử cung mới dừng lại.

“Á…” Cảm giác bị đâm thủng làm Thiên Yến hét lên. Tuyết trắng mềm mại trước ngực cũng nảy mạnh lên.

“Kêu lớn chút nữa đi, bảo bối, anh thích nghe em kêu.” Rbăm nắm chặt eo cô, không hề áp chế dục vọng của mình, động tác hung ác đẩy cô tới lui, gậy thịt thô dài không ngừng đâm sâu, mỗi lần ra vào đều mang theo lượng lớn chất lỏng gây ra tiếng động không ngớt.

Hoa huyệt của cô quá chặt, mỗi lần vào đều phải dùng sức rất nhiều, đẩy tầng tầng lớp lớp tường thịt mềm chặt, mỗi lần rút ra, lại giống như có vô số miệng nhỏ hút mạnh lên thân vật cứng, được hưởng thụ nhiều như vậy làm Rbăm thật sự không dịu dàng nổi, mỗi lần đều đẩy mạnh lối vào làm cô kêu gào liên tục.

“Cho em chết, bảo bối, cho em chết!” Dần dần Rbăm cảm thấy không đủ thoả mãn, thế là gác chân cô lên vai, điên cuồng tiến vào va chạm.

“Aaa…” Thiên Yến có cầu xin cũng không được, đầu quẫy liên hồi, tay nắm chặt da thú làm như không nắm chặt sẽ bị đẩy bay ra ngoài.

Cuối cùng, Thiên Yến bị hành hạ khó nấc: “Rbăm… tha cho em…hu hu… em chết mất…a…”

Khuôn mặt cô ửng đỏ, hai chân dang rộng, mắt mờ mịt bất lực đón nhận tốc độ ra vào kịch liệt không biết thoả mãn của Rbăm, hoa huyệt mẫn cảm bị quy đầu căng ra, đau rát, vừa đau vừa kích thích làm cô một lần run rẩy, hoa huyệt co lại, “Ahh…” Thiên Yến rên một tiếng thật dài, cong gập người lên đỉnh.

Rbăm cuối cùng không kiềm nén được nữa, hét lớn, rồi bắn ra.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn