
Cảnh Xuân Vô Hạn
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình sắc Cảnh Xuân Vô Hạn - Tác giả: Y Sắc - Tình trạng : Truyện full - Thể loại : Truyện H cao văn có nhiêu miêu tả cảnh người lớn rất nhiều vui lòng không đọc nếu bạn không đủ 18 tuổi Nội Dung : đây là một câu truyện đơn giản nhưng có rất nhiều cảnh giường chiếu nếu bạn không thích dòng văn ân ai nhiều thì chắc sẽ không phù hợp - câu truyện chỉ dùng để giải trí sau ngày dài mệt mói.
Chương 7: H Văn
Ninh Tiểu Thuần mang tiền chạy về quê, thấy ba cô được đưa vào phòng phẫu thuật mà rớt nước mắt. Ba cô gầy gò yếu ớt, dấu vết năm tháng in đầy trên mặt, 2 mắt không còn thần thái, bệnh tật giày vò ông khiến ông đau đớn không kể xiết.
Cô lặng lẽ ngồi ngoài hành lang, 2 tay siết chặt. Mẹ cô ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai cô nhẹ nói: “Con đừng lo lắng, không có gì đâu.” Cô quay lại nhìn khuôn mặt mẹ tiều tuỵ, nhào vào lòng bà, bật khóc nức nở. Cô vô dụng, bây giờ không có khả năng để cha mẹ nghỉ ngơi an hưởng tuổi già. Cô thề, cô nhất định không để cho họ chịu khổ nữa.
Mẹ cô đột nhiên hỏi: “Tiền ở đâu con có vậy?” Ninh Tiểu Thuần giật mình, cố tươi cười: “1 phần con mượn của bạn, 1 phần do con trúng số.” Cô nghịch ngợm nháy mắt, “Con may mắn lắm đúng không, không ngờ vừa mua đã trúng.”
Mẹ cô cười vui vẻ, vỗ vỗ tay cô, “Thật là trời phật phù hộ.”
Đợi mấy tiếng ngoài phòng phẫu thuật, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra. Ninh Tiểu Thuần chạy tới hỏi thăm tình hình, bác sĩ bảo, ca phẫu thuật của ba cô rất thành công, nhưng 1 thời gian nữa phải tiến hành ca mổ lần 2, sau này phải nghỉ ngơi mới khôi phục sức khoẻ, chi phí chắc hẳn rất mắc.
Ninh Tiểu Thuần cứ nhăn rồi giãn mày, bất kể thế nào, ba cô giờ đã vượt qua cửa ải khó khăn nhất, sau này chắc chắn sẽ khá hơn. “Fighting!!! Ninh Tiểu Thuần mày nhất định phải cố lên!!” Cô thầm khích lệ bản thân.
Ba ngủ say trong phòng bệnh, cô bèn về nhà chuẩn bị thức ăn và quần áo. Lúc này Tống Mi Mi gọi điện tới: “Tiểu Thuần à, ca mổ của ba con thế nào rồi?”
“Cám ơn má Mi Mi quan tâm, ba con đã ổn rồi. Má có thể xếp cho con lên hát nhiều hơn không, ba con còn 1 ca mổ nữa với sau này phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng cần rất nhiều tiền…” Ninh Tiểu Thuần thành khẩn nói.
“Tiểu Thuần, lên hát không giải quyết được chuyện chi phí đâu con. Hiện giờ có 1 cơ hội, con có thể nắm bắt nó thì không cần lo lắng vấn đề tiền bạc nữa.” Tống Mi Mi thăm dò.
Trong lòng Ninh Tiểu Thuần có cảm giác bất an, cô chần chờ nói: “Đó là gì?”
“Tình nhân.” Tống Mi Mi buông ra 2 chữ làm Ninh Tiểu Thuần sợ đến mức suýt ném luôn điện thoại. Cô không thể tưởng tượng nổi nói: “Má, chuyện này vượt quá giới hạn của con.”
Tống Mi Mi ở đầu kia khinh thường nói: “Tiểu Thuần, má cho con biết, trên đời này có tiền có thể sai ma khiến quỷ, không tiền nửa bước cũng khó mà đi. Con không nghĩ đến con, cũng phải nghĩ đến ba con chứ, phẫu thuật làm 1 nửa chẳng lẽ còn lại không làm? Ba con lớn tuổi rồi không chịu đựng được lâu đâu. Con đã vì phí phẫu thuật mà bán đi đêm đầu, như thế còn có giới hạn nào đáng nói nữa?”
Ninh Tiểu Thuần nghe xong, không nói 1 lời. Tống Mi Mi tiếp tục thuyết phục cô: “Con phải biết rằng, không phải ai cũng được làm tình nhân của nhà giàu đâu. Khách vừa ý đêm đầu của con, thân con còn trong trắng. Kẻ lắm tiền đều thích nuôi người tình để giải quyết vấn đề sinh lý, không nói tình cảm chỉ nói tiền, lại rất thuận tiện đối với họ, con cũng có thể giải quyết chuyện của con…”
Phần sau Tống Mi Mi nói gì đó Ninh Tiểu Thuần đã không còn nghe vào. Trong đầu cô chỉ nhộn nhạo 1 cái tên: Cung Triệt!
Sao gã lại mua đêm đầu của phụ nữ, sao phải tìm tình nhân? Sao lại tìm đến cô? Cô không phải quốc sắc thiên hương, không phải khuynh quốc khuynh thành, gã anh tuấn phóng khoáng, chắc chắn là có tiền có thế, sao gã phải làm việc này?
Ninh Tiểu Thuần ở nhà vài ngày, thấy ba cô dần dần hồng hào khoẻ mạnh mới yên tâm mà đi. Trở về thành phố, chuyện đầu tiên cô làm là đến câu lạc bộ Crown gặp người bao cô.
Ha, bao cô. Trước kia cô tuyệt đối không nghĩ đến sau này cô cũng sẽ được bao nuôi. Ninh Tiểu Thuần cô sắp trở thành người bị bao nuôi, giống như chùm gởi bám vào cây to, bất kể dùng phương pháp nào cũng phải quấn chặt lấy nó. Bởi vì nếu không dựa vào thân cây đó, chỉ e chùm gởi không thể sống sót.
Ai ngờ người bao cô không đến, mà là Cố Minh Vũ đến. Cố Minh Vũ nói Cung Triệt đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng, anh ta chính là cấp dưới của Cung Triệt, có trách nhiệm đến kí hợp đồng với cô.
Quả nhiên, thương nhân có phẩm chất của thương nhân. Được thôi, kí hợp đồng thì kí hợp đồng, sau khi 2 bên thoả thuận tiền bạc xong, cô liền thấy thoải mái. Vì vậy cứ thế, Ninh Tiểu Thuần cô trở thành người tình của Cung Triệt, bắt đầu 1 cuộc sống khác.
truyện ngôn tình nữ cường giúp người đọc hình dung rõ hơn về hình mẫu của các cô nàng giỏi giang, độc lập. Họ là những người không chỉ thông minh, tài năng mà còn biết cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân. Qua đó, chúng ta có thể nhận ra rằng sự mạnh mẽ không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn ở cách tư duy và hành động. đọc truyện Full cùng ha ha truyện
Mặt trời chói chang, ánh nắng gay gắt. Ninh Tiểu Thuần cảm thấy có hơi choáng váng, mới nhận ra mình đang đứng trước cửa Đế Đô nhớ lại chuyện cũ. Cô lau mồ hôi, đẩy cửa đi vào Đế Đô.
Trong đây thật im lặng, không có cảnh truỵ lạc của buổi tối, chỉ có vài người đang lau dọn. Ninh Tiểu Thuần băng qua đại sảnh quen thuộc, đi vào phía sau. Tống Mi Mi đầu tóc rối bù nằm trên ghế hút thuốc. Ninh Tiểu Thuần lễ phép đứng cạnh cửa gọi: “Má Mi Mi.”
Tống Mi Mi dụi tàn thuốc, vẫy cô vào, “Vào đây ngồi đi, lâu không gặp con, đẹp ra nhỉ?”
“Má cứ chọc con…” Ninh Tiểu Thuần nói.
Tống Mi Mi lấy từ trong ngăn kéo ra 1 phong bì, đưa đến trước mặt Ninh Tiểu Thuần: “Lúc trước con chưa kịp lấy tiền lương, cũng không nhiều nhặn gì, nhưng là tiền mồ hôi nước mắt của con, cầm lấy đi.” Ninh Tiểu Thuần gật đầu, nhận lấy.
“Còn nữa, con còn đồ đạc gì đó ở đây.” Tống Mi Mi đưa cho cô chìa khoá.
Nói chuyện một hồi, Ninh Tiểu Thuần cảm thấy hết hào hứng, bèn cám ơn Tống Mi Mi rồi đi lấy đồ, lúc ở hành lang, thấy 1 kẻ đang nghênh ngang đi tới phía này, cả người đầy mùi rượu. Ninh Tiểu Thuần nép sát 1 bên, tránh hắn. Kẻ đó đi vài bước chợt xoay người lại, chặn đường Ninh Tiểu Thuần, oang oang nói với cô: “Cô em là Tiểu Thuần gì đó trước kia từng hát ở đây đúng không?”
Ninh Tiểu Thuần bực mình gạt tay hắn ra, “Anh lầm người rồi.” nói rồi đi tiếp. Kẻ đó mượn rượu làm càn, lảo đảo chạy tới, cậy sức mạnh ép Ninh Tiểu Thuần vào tường, “Cô em nhất định là Tiểu Thuần đó mà, anh đây chưa nếm qua mùi vị của em mà em đã bỏ đi, thật là đáng tiếc.” Hắn cười ngây dại, ngón tay lướt nhẹ qua môi cô.
Ninh Tiểu Thuần tởm lợm hết sức, để tay lên ngực hắn cố gắng giữ khoảng cách giữa 2 người. Cô cả giận nói: “Anh bỏ ra, bằng không tôi la lên đó.”
“Hêhê, không ai để ý đến em đâu, mọi người đều đang ngủ. Để anh nếm thử em 1 chút rồi bỏ ra, hôn cái nào.” Hắn chu miệng để sát mặt cô.
Dạ dày cô quặn lên, thật là 1 kẻ khiến người khác thấy tởm. Cô nhớ ra hắn, hắn là phục vụ rượu ở Đế Đô, trước đây luôn dùng ánh mắt mê đắm nhìn cô, còn động tay động chân nhưng luôn bị cô tránh được.
Mắt thấy miệng thối của hắn sắp đến gần miệng cô, cô ra đòn sát thủ! Lên gối thật mạnh ngay đũng quần hắn, rồi dùng sức đẩy hắn ra. Thấy hắn ngồi chồm hổm đau đớn rú lên, Ninh Tiểu Thuần trong lòng thích thú. Cô không còn là cô gái dễ bị ức hiếp, có thù tất báo, ăn miếng trả miếng là phương thức xử sự của cô.
Cô vòng qua hắn đi về hướng giữ đồ, trong tủ còn vài món quần áo rẻ tiền và 1 quyển sổ. Cô mở quyển sổ, nhìn nhật kí trước đây cô viết, mím môi cười cười. Những ngày thấp thỏm lo sợ ở Đế Đô sẽ không còn diễn ra nữa, cô thoát khỏi lồng sắt này, lại nhảy vào lao tù của người kia.
Cô lấy bao gói mấy bộ đồ lại, ra khỏi Đế Đô, đến 1 thùng rác ở ngã tư đường, thuận tay ném bao đồ vào đó. Đồ vật này không cần thiết phải giữ lại, chiếm chỗ, chướng mắt.
Bỏ đi gánh nặng, nhẹ nhàng bước đi là tình trạng cô cần hiện nay.
Cô bước nhanh về phía trạm xe bus.
Trong những câu truyện ngôn tình, tình yêu luôn hiện lên như một bản nhạc dịu dàng, hòa quyện giữa hai tâm hồn. Đó là những khoảnh khắc ngọt ngào khi ánh mắt chạm nhau, khi lời nói giản đơn cũng trở thành niềm hạnh phúc. đọc truyện full cùng ha ha truyện
Đây là 1 văn phòng lộng lẫy đầy phong cách, 4 bức tường treo đầy tranh chữ của văn nhân từ cổ chí kim. Cạnh cửa, là 1 bộ ghế salon Italy bằng da thật màu vàng nhạt rộng lớn, bên trái là 1 tủ sách ngăn nắp, trong tủ bày rất nhiều sách chuyên ngành, đồ trang trí thủ công mỹ nghệ đơn giản, cùng vài cúp thưởng.
Sau bàn làm việc xa hoa là 1 cửa sổ sát đất cao rộng, đứng đấy có thể quan sát toàn bộ thành phố, ngắm hết cảnh đẹp. Ánh mặt trời xuyên qua thuỷ tinh chiếu vào trong phòng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người Cung Triệt đang say sưa làm việc. Tiếng gõ cửa truyền đến, Cung Triệt không quay lại, chỉ lên tiếng “Vào đi.”
Cánh cửa kính đen có những ô hình thoi thật dày bị đẩy nhẹ ra rồi khép lại, Lạc Hi Hi nhẹ nhàng đi vào, cô mặc 1 chiếc váy Bohemian dài, dung mạo xinh đẹp, cô ngồi vào ghế salon.
“Có chuyện gì à?” Cung Triệt ngẩng đầu lên hỏi.
Lạc Hi Hi căng thẳng kéo kéo chiếc váy, lấy hết can đảm nói: “Em, em muốn nói chuyện kết hôn của chúng ta với anh.”
“Hử?” Tròng mắt gã loé lên, khó hiểu nói.
“Em không muốn kết hôn với anh!” Cô kêu lớn, rồi cụp mắt nhìn xuống đất.
Không khí im lặng lạ lùng lan tràn trong phòng, mấy mươi giây sau, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Đến đây!”
Lạc Hi Hi lén liếc gã 1 cái, không nhìn ra lòng dạ gã, cô nghe lời đi qua. Vừa đến gần bàn làm việc, eo cô bị 1 cánh tay vươn ra túm lại, ngã vào lòng gã. Ngay mũi có mùi hương mát mẻ nhàn nhạt, sạch sẽ mê người, cô có chút mê muội.
“Vì sao?” Giọng nói trầm thấp của Cung Triệt vang trên đỉnh đầu.
Lạc Hi Hi khiếp vía nói: “Em, em không yêu anh…”
“Hôn nhân thương mại vốn không liên quan đến tình cảm, ích lợi trên hết, không có lựa chọn nào khác.” Bàn tay Cung Triệt xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Huỷ bỏ hôn ước, nhà em sẽ không còn được nhà họ Cung cấp vốn nữa.”
“Nhưng…” Miệng Lạc Hi Hi bị miệng Cung Triệt che lại, lời chưa kịp nói ra đã bị gã nuốt vào miệng. Gã kềm chặt eo cô, môi đụng khẽ vào lưỡi cô, nhấm nháp hương vị của cô.
Cung Triệt lướt 1 hồi mới buông cô ra, giọng nói khàn khàn: “Anh không làm chuyện lỗ vốn, em huỷ bỏ hôn ước, thì mặt mũi nhà anh để ở đâu?” Gã lại che miệng cô, tay với vào trong váy, vuốt ve bắp đùi trắng nõn.
Lạc Hi Hi run rẩy cả người, hoảng hồn dùng sức lực yếu ớt đẩy Cung Triệt, lùi về sau mấy bước lại bị Cung Triệt tóm trở lại. Lúc cô bị nhốt giữa bàn làm việc và lồng ngực gã, cô kéo túi xách chắn trên ngực gã, định chắn bớt khoảng cách thân mật giữa 2 người.
Cung Triệt vuốt tóc cô: “Vợ sắp cưới yêu quý của anh ơi, có phải em yêu người khác rồi không? Nhà em cần nhà anh tài trợ, em nói chuyện nông nổi như vậy, làm sao ăn nói với bên em đây?”
Môi Lạc Hi Hi run rẩy, nói không ra lời. Cô không muốn vì lợi ích của dòng họ mà tự tay huỷ diệt hạnh phúc cả đời mình, nhưng mà, cô lại không thể vứt bỏ Lạc gia không chú ý đến, cô nên làm gì bây giờ?
Cung Triệt thừa dịp cô phân tâm, kéo túi xách cô ra, ôm chầm, bịt kín tiếng kêu sợ hãi của cô. Đầu lưỡi gã qua lại trong miệng cô, lưỡi và môi càng tăng thêm cảm giác thân mật của 2 bên. Khi thì gã dịu dàng, khi lại thô bạo, nụ hôn kiểu Pháp khiến toàn thân Lạc Hi Hi run bần bật. Tay Cung Triệt tấn công ngực cô, vuốt ve thoả thích. Cô thở hổn hển, âm thanh hết sức hấp dẫn.
Lạc Hi Hi ngồi trên đùi gã, toàn thân như nhũn ra. Đột nhiên cảm thấy phía dưới có cái gì đó đội trúng mông cô, nóng rực. Cô đưa bàn tay còn lại xuống đó, chạm phải 1 vật cứng ngắc. Cô đã trải qua việc ân ái, lập tức hiểu đó là cái gì vội vã bỏ tay ra, ai ngờ bị Cung Triệt nắm lại, bắt cô nắm lấy nó. Lạc Hi Hi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, hơi thở càng thêm dồn dập.
Môi Cung Triệt rời khỏi miệng cô, cô mới có thể hít vào từng hơi. Phía dưới gã càng lúc càng cứng, sức nóng toả ra lòng bàn tay cô. Cô muốn bỏ ra, bàn tay nhúc nhích.
“Không được cử động!!” Cung Triệt gầm nhẹ. Cô gái này chọc gã phát hoả, không đáng thương hại. Chẳng lẽ cô không biết cứ nhích tới nhích lui như vậy là càng giúp vật đó thức tỉnh hay sao? Hầu như đã gợi lên dục hoả của gã rồi.
Lạc Hi Hi giật mình, luống cuống. Cung Triệt cúi đầu, cách lớp áo hôn lên ngực cô. Cô lần nữa kêu lên, lấy tay đẩy gã ra, nhưng trái lại còn bị gã đè chặt, không thể động đậy.
Trong lúc cô bồn chồn lo sợ, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên không đúng lúc phá tan không khí mờ ám của căn phòng. Cung Triệt ngẩng đầu, không hài lòng hỏi: “Ai?”
“Tổng giám đốc, là tôi, Cố Minh Vũ.” Người ngoài cửa đáp.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Sắc Giới mới hơn
