Muốn Gả Thì Gả

Muốn Gả Thì Gả

Chương 6

Một tiếng cười nhẹ truyền đến, Hựu An và Trần Lỗi cùng quay đầu, Trần Lỗi lập tức đứng nghiê ngắn: "Chào thủ trưởng." Hựu An không khỏi liếc Chu Tự Hoành một cái, người đàn ông này v 

ẫn núp ở bên tường phía sau, không chút kiêng kỵ mà nghe lén. Trên tường, Ba Sơn Hổ (một loại cây có họ với nho) dài um tùm, dưới trời chiều, cùng quân trang thường phục của anh trộn lẫn vào nhau, không nhìn kỹ, thật không phân biệt được. Người đàn ông này đã có thói quen nơi nào lúc nào cũng ẩn núp, đều là bệnh nghề nghiệp của anh. 

Trần Lỗi chậm rãi phát hiện, dường như quan hệ của Hựu An cùng vị thủ trưởng Thượng tá này không tầm thường. Trần Lỗi từng gặp Giang Đông, chỉ là vài lần thấy mặt, chưa bao giờ nói chuyện nhiều, trên căn bản mỗi lần Giang Đông thấy anh, cũng theo thói quen xem như không thấy. 

Trần Lỗi chỉ biết Giang Đông là anh kế của Hựu An. Đối với chuyện mẹ cô tái hôn, Hựu An vô cùng nhạy cảm, chưa bao giờ nhắc, nếu anh nhắc tới, cô có thể tức giận với anh mấy ngày. Sau đó, Trần Lỗi cũng không dám nói tới. Vì vậy, mặc dù biết Giang Đông, nhưng lại không biết gì về cha dượng của Hựu An cả. Vị Thượng tá trẻ tuổi này, anh càng thêm chưa từng gặp. 

Chu Tự Hoành không nhanh không chậm đi tới, đưa tay dắt tay Hựu An, Hựu An quẫy người một cái theo bản năng, lại phát hiện căn bản là uổng phí hơi sức. Không có cảm giác anh nắm chặt hơn, nhưng mà tránh thoát không ra. 

Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn cô một cái, tự nhiên khác thường đem tóc rơi trên bả vai cô vén ra sau lưng: "Có thể đi được chưa?!" Hựu An cứ như vậy bị anh dắt đến phía đường đối diện, ngồi lên xe. Xe chạy thật xa khỏi cửa hông bệnh viện, Hựu An mới tỉnh táo lại. Không phải là mình quá ngoan ngoãn nghe lời sao? Nghiêm túc mà nói, cô và Chu Tự Hoành vẫn coi như người xa lạ. 

Cô có chút tức giận nghiêng đầu nhìn anh, không khỏi sững sờ. Mới vừa rồi không chú ý, lúc này nhìn kỹ, mặt cùng khóe mắt cũng có một khối bầm đen lớn, nhìn qua có chút dọa người: "Chu, Chu Tự Hoành, mặt của anh sao vậy?" 

Chu Tự Hoành quẹo vào đường vòng, đè khóe mắt của mình, hời hợt nói: "Không có gì, chỉ là đánh nhau một trận với một kẻ điên mất trí. Em đừng nhìn tôi như vậy, anh ta cũng không tốt mấy đâu, hai chúng tôi kẻ tám lạng – người nửa cân." 

Hựu An cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Người kia là Giang Đông?!" Chu Tự Hoành chau chau mày, cũng không trả lời, mà mở miệng nói: "Buổi tối muốn ăn gì? Mì sốt tương được không?" 

Hựu An chu miệng: "Anh cũng đã quyết định rồi, còn hỏi tôi làm gì?" Chu Tự Hoành nói: "Đồng chí Hựu An nhỏ bé à, em còn chưa hiểu tôi, tôi rất tôn trọng phụ nữ, em không thích ăn mì, chúng ta sẽ đi ăn cái khác." Hựu An còn lâu mới mắc mưu: "Các anh là thủ trưởng cũng đã quen thói ra lệnh, còn bày đặt nói tôn trọng phụ nữ chó má gì đó." 

Chu Tự Hoành rất không ủng hộ mà nói: "Cô gái nhỏ à, nói thô tục cũng không hay đâu." Hựu An bĩu môi: "Tôi không tin các anh không nói, lúc diễn tập lần trước, rõ ràng anh mắng người cũng rất hung hăng, tôi nghe thấy." 

Chu Tự Hoành cười: "Tôi là nam, em là nữ, có thể giống nhau sao. Em là nam, em mắng, bảo đảm tôi sẽ bỏ qua." Hựu An nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh. Người này quả thực rất hay nha, nếu cô là nam, bây giờ có thể ngồi ở đây ư. Huống chi, lần trước còn cùng anh bàn chuyện cưới gả. 

Chu Tự Hoành quét ngang qua nét mặt của cô, không khỏi bật cười. Cũng không thể trách Giang Đông. Tính tình nha đầu này có chút buồn vui thất thường, hơn nữa còn bướng bỉnh đến chết, chỉ là thật sự rất đáng yêu. Nếu muốn quản cô, anh phải nghĩ ra biện pháp để nha đầu này có thể tiếp nhận. Nếu không, anh chỉ có thể trở thành Giang Đông thứ hai. 

Bản tính Hựu An là không thể để lời nói trong lòng, Chu Tự Hoành không để ý tới cô, chỉ chốc lát sau, cô liền bắt đầu không được tự nhiên, len lén nhìn anh một cái, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy? Chỉ ăn mì mà thôi, phải đi xa vậy ư, tôi thật sự rất đói bụng." 

Chu Tự Hoành giơ tay ngang qua, sờ đầu cô: "Ngoan một chút, đến ngay thôi, tôi bảo đảm em sẽ thích." Hựu An không nhịn được hỏi anh: "Chu Tự Hoành, sao anh có thể tự tin đến như vậy?" Chu Tự Hoành nở nụ cười: "Tự tin không tốt sao, chẳng lẽ em hi vọng tôi tự ti......" 

Xe vào một chung cư cũ kỹ, nhìn qua ước chừng là khu nhà đã tồn tại mấy thập niên. Chu Tự Hoành tìm một vòng quanh chung cư, không tìm được vị trí đậu xe, cũng bị xe hơi chen ngổn ngang chắn đường nên chỉ có thể lại chạy ra ngoài, dừng ở trên đường phía ngoài. 

Xuống xe, Chu Tự Hoành lịch sự khác thường dắt tay Hựu An vào chung cư. Giống như thói quen, Hựu An không phản kháng, dù sao phản kháng cũng không có tác dụng. 

Hựu An cảm thấy nơi này rất thân thiết, rất giống nhà cô. Là ngôi nhà tập thể dành cho giáo viên kia, tất cả đều lộn xộn. Chỉ là, nơi này dường như không nên là nơi Chu Tự Hoành đến. Huống chi, nơi này đều là hộ gia đình, làm gì có quán bán mì mà ăn. 

Hựu An đi vài bước, chợt đứng lại, nói: "Đây là đâu vậy?" Chu Tự Hoành cũng dừng bước, cúi đầu nhìn cô, ánh nắng chiều đã sớm biến mất ở cuối chân trời, ánh sáng đèn đường mờ mờ, rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô, nhìn qua mượt mà lại hoạt bát. Gió đêm phất qua tóc cô, có một sợi tóc nghịch ngợm nhảy đến bên môi cô. Chu Tự Hoành giơ tay lên nhẹ nhàng kéo ra, ngón tay chạm vào gương mặt của cô, cái loại cảm xúc ấm áp trắng nõn đó, khiến anh có chút khoái chí. 

Chu Tự Hoành không khỏi lắc đầu bật cười. Hựu An bị động tác đột nhiên của anh, bất động mấy giây ngắn ngủi. Sau đó phục hồi tinh thần lại, mới phát giác được, động tác như thế thật sự rất mập mờ. Nhưng kỳ quái là, cô cũng không quá ghét. Bởi vì động tác của Chu Tự Hoành quá mức tự nhiên, tự nhiên giống như vốn nên như thế, chỉ là mặt Hựu An nhịn không được mà đỏ một chút. 

Chu Tự Hoành chỉ chỉ cửa sổ lầu hai phía trước: "Đến rồi, chính là chỗ đó." Sau đó trực tiếp dắt cô đến lối vào. Đèn ngoài hiên bị hư, rất tối, vả lại trến đất vứt lẫn lộn nhiều thứ. Không biết chân Hựu An vấp phải cái gì, lảo đảo suýt ngã quỵ, may mà bên cạnh có một đại đội trưởng đặc biệt, tay mắt lanh lẹ đem cô lôi dậy. 

Trong bóng tối, Chu Tự Hoành chuẩn xác chọc chọc gương mặt của cô, nói một câu: "Nha đầu ngốc." Hựu An còn chưa kịp phản bác anh, liền bị anh ôm ngang, Hựu An kinh hãi ‘a’ một tiếng, chỉ kịp ôm cổ của anh. 

Chu Tự Hoành nhanh nhẹn lên lầu hai, đến bên ngoài một cánh cửa, mới cúi đầu nói bên tai cô: "Còn không buông ra, là muốn tôi ôm em đi vào sao?" 

Mặt Hựu An như lửa đốt, vội vàng buông cổ của anh ra, trượt chân xuống, Chu Tự Hoành hạ giọng tiếng, giơ tay lên ấn chuông cửa. Rất nhanh, cửa mở ra, bên trong là một phụ nữ khoảng năm, sáu mươi tuổi. Nhìn thấy Chu Tự Hoành, liền nhiệt tình chào hỏi: "Tự Hoành tới rồi sao, mau vào, mau vào, đã nổ tương rồi (hình như là phương pháp dùng giấy bịt kín miệng lọ đựng tương rồi đốt, làm cho tương rất thơm ngon) chờ các con tới nấu thôi." 

Chu Tự Hoành nói: "Mẹ Phùng, mẹ nghỉ một lát đi, con nấu mì cho!." 

Thật ra thì đây chính là loại hộ gia đình bình thường nhất, tương tự như ngôi nhà cũ của Hựu An. Nhưng nơi này chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Trong phòng đặt một cái bàn vuông, trên bàn có một chén tương mới nổ thơm nứt mũi, một mâm dưa chuột, cà rốt xắt sợi, còn có một mâm cần cắt khúc và đậu hũ. Trong nhà chỉ có một mình bà, không thấy thêm ai khác. 

Hựu An đứng lên đi tới cửa phòng bếp, thấy Chu Tự Hoành vừa thuần thục nấu mì, vừa cùng bà cụ bên cạnh nói chuyện phiếm, phòng bếp nhỏ bé đơn sơ, cao như Chu Tự Hoành đứng bên trong có chút chật chội. 

Vừa vào nhà, anh đem anh áo khoác quân trang cởi ra, nhét vào trong tay cô. Lúc này, nhìn anh không có chút vẻ thủ trưởng Thượng tá nào, không có một chút kiêu ngạo, rất đời thường, rất hiền hoà, rất hấp dẫn...... Đúng vậy, hấp dẫn, lần đầu Hựu An thấy hai chữ này trên người một người đàn ông, chính là Chu Tự Hoành lúc này. 

Nút cổ áo sơ mi quân trang của anh đã cởi ra, tay áo cũng vén lên, tay trái bưng chén nước lạnh, tay phải cầm đũa, mở nồi ra, thêm nước, dùng đũa khuấy khuấy, động tác vô cùng thuần thục. Chu Tự Hoành như vậy có một phần lười biếng như ở nhà, phần lười biếng này khiến cho chỉ số hấp dẫn của người đàn ông này nhanh chóng tăng vọt. "Ngơ ngốc đứng đó làm gì? Không phải đói bụng sao? Khách sáo gì......" Nói xong, đưa đến trước mặt cô một bát mì nóng hổi. 

Mỗi người một bên, ngồi ở hai bên bàn cơm ăn mì, tương nổ rất thơm, rau dưa trong vắt, ăn thật ngon. Trừ bà cụ cười híp mắt dùng ánh mắt mập mờ quan sát cô, Hựu An cảm thấy, bữa cơm này ăn rất thoải mái. Ăn mì xong, Chu Tự Hoành nhanh nhẹn thu thập bát đũa đi vào, rửa xong, bước ra ngoài, nói với Hựu An: "Em là bác sĩ ngoại khoa, đã đến rồi thì xem chân cho mẹ Phùng một chút đi!" 

Bà cụ vội vàng nói: "Không cần, không cần, tuần trước mới vừa đi bệnh viện kiểm tra rồi. Bảo là không có việc gì, bác nhất định uống thuốc đúng giờ, sẽ không bỏ cữ." 

Chu Tự Hoành lại nói: "Bác không cần ngượng ngùng, Hựu An là bác sĩ ngoại khoa của Quân tổng chúng con. Vết thương trên cánh tay con do chính cô ấy may, để cô ấy kiểm tra cho bác một chút, con cũng có thể an tâm." 

Vừa rồi Hựu An cũng thấy trên bệ cửa sổ bên kia có để thuốc, là bệnh tiểu đường! Nghĩ là mới bị đầu năm nay, là biến chứng phát ở chân của bệnh tiểu đường. Hựu An ngồi xổm xuống, cởi vớ cho bà cụ. Quả nhiên, ngón chân cái bởi vì hoại tử đã đứt mất một nửa, chả trách bà đi đứng có chút không ổn. 

Hựu An nhìn kỹ mức độ vết thương khép miệng, đưa tay đè lên, hỏi: "Nơi này đau không, còn nơi này, nơi này nữa ......" Nhấn mấy chỗ đều không có việc gì, giúp bà mang lại vớ xong, nói: "Không phát hiện bệnh tạo ra đốt cứng, tình trạng khôi phục tốt, vẫn cần uống thuốc đúng hạn, khống chế ăn uống, nếu như trên chân có khó chịu, nên kịp thời chạy chữa." 

Bà cụ gật đầu đồng ý : "Bác biết rồi, bây giờ bác cũng có bảo hiểm y tế, Tự Hoành đã làm giúp bác, khám bệnh cũng không tốn kém......" 

Hựu An cùng Chu Tự Hoành ra khỏi chung cư, đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt kỳ quái mới mẻ nhìn anh, Chu Tự Hoành cười vỗ vỗ cái trán của cô: "Có phải cảm thấy chồng tương lai của em đặc biệt đẹp trai hay không, cho nên mới nhìn tôi như vậy." 

Hựu An không khỏi trợn mắt một cái: "Tôi thật sự thấy kỳ quái, cái người này chơi đùa thế nào mà được làm Thượng tá." Chu Tự Hoành nói: "Chơi đùa gì chứ, thật sự phải đổ máu chảy mồ hôi mới đổi lấy được đó. Lên xe, tôi đưa em về, ngày mai em còn phải đi làm mà." 

Về đến trước nhà, Hựu An cũng không lập tức xuống xe, mà hỏi anh: "Bà cụ lúc nãy là ai?" Chu Tự Hoành tắt máy, theo thói quen rút ra một điếu thuốc, nhìn Hựu An một chút, lại trả trở về: "Là mẹ một chiến hữu của tôi, trong một lần tham gia nhiệm vụ khẩn cấp năm năm trước đã hi sinh vì nhiệm vụ. Lúc tôi đến nhà anh thì mới biết nhà anh khó khăn 

"Cho nên, anh liền bắt đầu thay thế chiến hữu chăm sóc mẹ anh ấy, đã kéo dài năm năm." Chu Tự Hoành nhìn cô một lúc lâu. Không khỏi cười: "Chớ nghĩ chồng tương lai của em quá vĩ đại, nhiệm vụ lúc ấy vốn nên là tôi đi, ai ngờ trước lúc làm nhiệm vụ, tôi bị Viêm ruột thừa cấp - Acute appendicitis. Bệnh ruột thừa giữ cho tôi một mạng, chiến hữu của tôi lại hy sinh. Tiểu nha đầu, tôi không vĩ đại, tôi chỉ vì đền bù cùng có chút áy náy......" 

Hựu An lớn đến bấy giờ chưa từng gặp người đàn ông như Chu Tự Hoành, mạnh mẽ, tự tin, lạc quan, hài hước, rồi lại lý trí như thế. Nhớ trước kia có xem qua trong một quyển sách, người có thể phân tích người khác, sẽ không thể nhìn rõ chính mìn 

h, bởi vì mọi người đều chủ quan. Nhưng Chu Tự Hoành lại có thể phân tích nội tâm áy náy và đền bù của anh rõ ràng như thế. Điều này có thể làm được một chút đã là rất khó, Chu Tự Hoành như vậy thật quá mức mị lực. 

 

ngôn tình hay giúp bạn vốn từ rộng lớn và  vốn từ rộng lớn là một trong những chìa khóa dẫn đến thành công của các nhà lãnh đạo lớn - lời nói cho phép bạn nắm bắt sự quan tâm, và sau đó là sự trung thành, của người khác. Đây là kỳ vọng mà haha truyen mong muốn đen đến cho bạn.


 

Chu Tự Hoành với tay qua nhè nhẹ chạm một cái vào tóc cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu nha đầu đừng nhìn anh như vậy, em cứ nhìn anh, anh sẽ nhịn không nổi nữa......" "Nhịn cái gì?" Hựu An hỏi ngược lại theo bản năng. 

Chu Tự Hoành khẽ cười một tiếng: "Không nhịn được muốn hôn em......" Anh nghiêng người cúi gần, Hựu An mới phát hiện, giữa hai người thật ra không có khoảng cách. Thậm chí, cô có thể cảm thấy khí nóng anh thở ra, mang theo cảm giác chỉ duy nhất thuộc về Chu Tự Hoành, khiến cô có chút hôn mê cùng mơ hồ. 

Cô nhanh chóng đẩy cửa xe ra, gió đêm thổi vào, trong nháy mắt xua tan mập mờ bên trong xe cơ hồ đã đạt đến điểm giới hạn. Hựu An nhanh chóng nhảy xuống xe, quay đầu lại nhìn Chu Tự Hoành, nói: "Dù gì anh đã nói không diễn trò cùng tôi, tôi cũng chưa quyết định có muốn gả cho anh hay không. Hơn nữa, tính cả hôm nay, chúng ta mới gặp nhau bốn lần mà thôi." 

Chu Tự Hoành cười ha ha: "Tin tưởng anh, em sẽ gả cho anh, diễn tập hôm đó, lúc ở trong lều, anh đã xác định, em nhất định là bà xã của Chu Tự Hoành anh." 

"Tự đại!" Hựu An không chút khách khí châm chọc, Chu Tự Hoành khoát khoát tay: "Không phải tự đại, là tự tin." Hứa Hựu An làm mặt quỷ, quay người chạy lên lầu, chợt nghe Chu Tự Hoành gọi: "Tiểu nha đầu......" 

Dừng lại trên bậc thang, xoay người, Chu Tự Hoành đã xuống xe, tựa vào nắp động cơ xe. Dáng người dưới ánh đèn đường càng thêm cao ngất, trên mặt hàm chứa nụ cười thản nhiên, nhưng không lỗ mãng, nhìn qua vô cùng nghiêm túc, anh nói: "Tiểu nha đầu, anh sẽ đối tốt với em, cả đời!" Kiên định lại hữu lực, buổi tối Hựu An nằm mơ đều là bộ dạng của anh lúc nói những lời này. 

"Hựu An, Hứa Hựu An, quan quân đẹp trai ở dưới lầu đó tới tìm bạn sao? Phải không? Phải hay không?" Tề Giai Kỳ có chút hưng phấn đẩy Hựu An ở trên giường một cái. Hựu An lấy điện thoại dưới gối đầu ra, nhìn một chút, lại nhắm mắt lại: "Giai Kỳ, mới bảy giờ, chớ quấy rầy, để cho mình ngủ thêm một lát." 

Tề Giai Kỳ lại nhào lên nâng đầu cô dùng sức quơ quơ: "Bạn là heo à! Chỉ biết ngủ, người sĩ quan dưới lầu kia rất đẹp trai nha! Bạn mau nhìn xem, mau nhìn xem, so với anh trai Giang Đông của chúng ta khó phân cao thấp. Là thật, không lừa bạn......" "Giang Đông...... Quan quân......" Hựu An hoàn toàn tỉnh táo lại, chợt nhớ tới dường như ngày hôm qua Chu Tự Hoành bảo ngày mai sẽ gặp, chẳng lẽ là anh. 

Hựu An nhanh chóng xuống giường, dép cũng không thèm mang, chạy đến vén rèm cửa sổ lên, nhìn xuống dưới. Không phải Chu Tự Hoành thì là ai. Chu Tự Hoành ngẩng đầu nhìn cô cười cười, giơ tay ra hiệu, ý là bảo cô đi xuống. 

Hựu An nhanh chóng để rèm cửa sổ xuống, chui vào toilet rửa mặt, đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, nhìn thấy mình trong gương, chợt hét thảm một tiếng. 

Tề Giai Kỳ sợ hết hồn: "Gì vậy? Gì vậy? Có phải lại có con gián hay không......" Tề Giai Kỳ nhặt dép lên liền chạy tới: "Ở đâu? Ở đâu? Xem xép lê đánh gián vô địch của ta đây......" .Chạy vào nhà vệ sinh tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Tiểu Cường, lại thấy Hựu An một bộ bị đả kích nhìn gương ngẩn người. 

Hựu An là bị hình tượng của mình dọa sợ. Lăn lộn một đêm trên giường, tóc rối tung chồng chất trên đầu, bởi vì ngủ không ngon, sắc mặt cũng không đẹp mắt, quan trọng là, khóe mắt còn có hai cục ghèn lớn. Hình tượng này lại để Chu Tự Hoành nhìn đầy mắt. Cô không cảm thấy khoảng cách đến lầu hai có thể ngăn cản thị lực vượt xa người thường của lính đặc biệt. Khẳng định anh nhìn thấy rất rõ ràng bộ dáng chật vật dơ dáy của cô. A! Cô không muốn sống, không muốn sống. 

Tề Giai Kỳ chợt ở phía sau ôm lấy hông của cô uy hiếp: "Thành khẩn khai báo, có phải có ‘□’ rồi không? Khá nhanh đó, là cùng quan quân đẹp trai phía dưới? Sao mà quen biết? Nói cho mình nghe xem, có phải lần diễn tập này, hai người có tình duyên nơi Chiến Địa, tình yêu sét đánh, ‘□’ liền thuận nước đẩy thuyền mà phát triển hay không......" (cái ký tự đó rất là đen tối nha) 

Mặt Hựu An có chút hồng: "Bạn nói bậy bạ gì vậy, anh ấy, ừ, anh ấy là......" Hựu An chợt phát hiện, mình không biết phải giải thích sự tồn tại của Chu Tự Hoành thế nào. 

Tề Giai Kỳ giống như chộp được nhược điểm của cô: "Sao? Sao nào? Không thể nói gì phải không! Sáng sớm mình dậy vào toilet, vừa kéo rèm cửa sổ nhìn ra, cũng biết nhất định là người sĩ quan kia tìm bạn. Nha đầu chết tiệt hình dáng đáng yêu quật cường như bạn, có thể nhất là hấp dẫn khiến mấy anh lính ưa thích. Khẳng định hôm qua cũng là cùng anh ta đi ra ngoài, có phải không, Thượng tá nha, thủ trưởng lớn nha! Phát triển đến trình độ gì......" 

Cô nàng Tề Giai Kỳ này không hổ là paparazzi nhỏ, nhiều chuyện đến chết cũng không dừng. Hựu An tránh cô, rốt cuộc nghĩ ra một lý do: "Ặc, anh ấy là chiến hữu của Giang Đông." "Cái gì, cái gì?" Tề Giai Kỳ cho là mình nghe lầm: "Vậy không phải sẽ đánh nhau sao, anh kế của bạn có thể chịu được kẻ địch mạnh mẽ như vậy lắc lư phía dưới mí mắt mình sao?" 

Hựu An liếc cô một cái: "Kẻ địch gì? Giang Đông và anh ấy sao lại là kẻ địch......" Cô mặc quần jean áo thun, cầm túi xách nói một câu: "Mình đi trước." Liền chạy ra khỏi cửa. 

Tề Giai Kỳ thở dài, nha đầu này thật hồ đồ! Thật hồ đồ! Anh Đông thật đáng thương, ai bảo tay chân anh chậm, không thổ lộ tình cảm, rơi vào tình trạng hôm nay là đáng đời, tôi mặc niệm thay anh. 

Hựu An đi xuống lầu, Chu Tự Hoành cúiìn nhìn đồng hồ: "Chậm hơn 1 giây." Hựu An nhìn chằm chằm anh: "Xin đồng chí thủ trưởng hiểu rõ, tôi không phải lính của anh, tôi là phụ nữ, cho nên chậm là phải, anh phải chuẩn bị tư tưởng, lần sau không chừng anh phải chờ một tiếng đồng hồ." 

Chu Tự Hoành cười như không cười nhìn cô: "Có thể, chỉ cần em cho anh cơ hội chờ đợi." Hựu An nhịn không được mà đỏ mặt, mỗi lời nói của người đàn ông này đều mang vẻ mập mờ, khiến Hựu An hơi không tự nhiên. 

Hựu An mở cửa chỗ ghế phụ, ngồi vào, Chu Tự Hoành từ phía sau đã cầm một cặp lồng đẩy vào ngực cô: "Bữa ăn sáng của em." Hựu An sửng sốt một chút, mở ra, ấy là cặp lồng hai tầng giữ ấm, phía trên là hai ‘cuốn hoa nhỏ’ (ko biết là gì, có phải là giò chéo quảy ko ta?) cùng một ít dưa chuột muối, trong ngăn phía dưới là cháo thịt nạc thơm nức. 

"Cho em, đồ ăn, nhìn có thể no bụng ư, ăn đi!" Chu Tự Hoành đưa cho cô một bộ đồ ăn tiện lợi, Hựu An lấy ra cái muỗng múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng, chép chép miệng: "Ừ, ăn thật ngon, mua ở đâu?" 

Chu Tự Hoành nói: "Mua gì chứ, anh làm. Sao? Chồng tương lai của em thật lợi hại phải không!" "Anh làm sao? Không thể nào." Hựu An khẳng định, lắc đầu một cái. Thế nào cũng không tin tưởng, cháo thịt nạc này vượt qua tiêu chuẩn tốt nhất mà cô đã ăn. Còn có cuốn hoa này, cô không thể tưởng tượng tình cảnh người đàn ông cao lớn như Chu Tự Hoành đứng trong phòng bếp, nhồi bột mì, trộn dưa chuột, thật là quỷ dị. 

Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe: "Không tin, không tin thì buổi tối đến chỗ anh, anh sẽ làm cho em xem." Những lời này rất có nghĩa khác, mặt Hứa Hựu An vọt một cái đỏ ửng. 

Chu Tự Hoành buồn cười quan sát cô một hồi lâu, đưa tay rút giấy lau ra cho cô lau khóe miệng: "Anh cũng không phải là sắc lang, em sợ cái gì?" Nói xong, đưa ngón tay chỉ quân hàm trên vai của mình: "Anh là Giải Phóng Quân nhân dân, sẽ không phạm sai lầm đùa giỡn phụ nữ." 

Hứa Hựu An chu mỏ: "Cũng không nhất định, không chừng anh là bại hoại xâm nhập vào Quân Đội Giải Phóng của chúng ta!" "Tiểu nha đầu không có lương tâm, anh vất vất vả vả làm bữa ăn sáng cho em, có loại bại hoại 

Hựu An liếc anh một cái. Nói thật, trong lòng có chút cảm động, bao nhiêu năm không ai làm bữa ăn sáng cho cô. Lúc ba chưa ngã bệnh, luôn nói thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, sợ cô ăn đau bụng. Mỗi ngày đều dậy thật sớm làm bữa ăn sáng cho cô, làm xong mới gọi cô rời giường. 

Ba rất thương cô, ấy là loại thương hận không gói vào trong túi mà giữ kỹ. Ba cô sắp bốn mươi mới có cô, bà nội luôn nói: "Sanh được con, ba con hận không thể ngày ngày ôm con, một lát cũng không muốn buông ra, cũng không có ý định đi làm, cả ngày đều nghĩ đến con gái của ông." 

Lớn một chút, đi nhà trẻ, ba lại bắt đầu lo lắng cô bị bạn nhỏ khác khi dễ. Cứ như vậy vẫn nuông chiều cô, cho đến khi ba bị bệnh. Cho dù ngã bệnh, lúc còn đi lại được, vẫn kiên trì làm bữa ăn sáng cho cô. Vào lúc này, Hựu An chợt liền nhớ tới ba cô, hốc mắt không nhịn được hồng một chút. 

Trước mặt là một hàng xe thật dài, Chu Tự Hoành chợt phát hiện, cả nửa ngày tiểu nha đầu cũng không lên tiếng. Liếc nhìn cô một cái, tiểu nha đầu cúi đầu, khóe mắt giống như có chút vết nước mắt sáng trong lóe lên. 

Chu Tự Hoành nói: "Chỉ là bữa ăn sáng, không đến nỗi cảm động muốn khóc chứ!" Hựu An nhỏ giọng nói: "Tôi nhớ tới ba tôi." Chu Tự Hoành nhất thời cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ oác oác bay qua, hết cách, nói: "Cho dù anh lớn hơn em, cũng không cùng lứa với ba em được!" 

Hựu An chợt cười, nghịch ngợm nháy nháy mắt, nói: "Nghiêm túc mà nói, anh không bằng tuổi ba tôi, nhưng chú tôi cùng tuổi với anh, năm nay cũng 36, cho nên, tôi gọi anh một tiếng Chú Chu cũng không quá đáng." 

Chu Tự Hoành vươn tay bấm bấm mặt của cô: "Nha đầu hư, cố tình chọc tức anh phải không, anh không muốn làm chú của em, nếu phải anh sẽ không ** được." 

Hựu An cười ha ha, đến cửa bệnh viện, Hựu An nhảy xuống xe, phất phất tay với anh, nói một câu: "Chú Chu, hẹn gặp lại." Liền chạy nhanh vào. 

Chu Tự Hoành thật sựhiều đả kích, kỳ quái ngơ ngẩn chốc lát, lại không khỏi bật cười. Mình lớn hơn nha đầu rất nhiều, một giáp - mười hai năm, thật là một khoảng cách không nhỏ. Chỉ là nha đầu này cười lên thật đẹp mắt, tựa như lúc lần đầu tiên anh thấy cô. 

Chu Tự Hoành chợt nhớ tới, ngày đó Giang Đông đến tìm anh, vừa gặp, liền trực tiếp nói: "Hai ta đã nhiều năm không đơn độc thi đấu! Thử mấy chiêu được không?" Đối mặt với khiêu chiến, Chu Tự Hoành anh chưa từng né tránh ai, Giang Đông cũng vậy. 

Hai người ở trong sân huấn luyện hung hăng đánh một trận, ai cũng không lưu tình. Cho đến một hơi sức cuối cùng, hai người nằm trên mặt đất, Giang Đông nói một câu: "Tôi sẽ không giao cô ấy cho cậu, biết tại sao không? Bởi vì tôi hiểu cậu rất rõ, tôi không tin cậu sẽ thích một cô gái, hơn nữa lại là Hựu An. Hựu An rất yếu ớt, cô ấy không chịu được mảy may tổn thương nào." 

Chu Tự Hoành nhớ bản thân lúc đó đã cười: "Cho nên, nhiều năm như vậy cậu vẫn giẫm chân tại chỗ. Giang Đông, có lẽ cô ấy yếu ớt, nhưng cũng rất kiên cường. Chỉ là cậu quen bảo vệ, hoặc nói, tự cho mình là người bảo hộ cô ấy, không muốn cho những người đàn ông khác cơ hội." 

Cuối cùng Giang Đông quẳng xuống cho anh một câu: "Cô ấy là em gái tôi!" 

Chu Tự Hoành thật không biết anh ta lừa gạt mình hay là lừa gạt anh. Có chút vấn đề, Giang Đông lại vô cùng ngây thơ, điểm này cùng tiểu nha đầu cũng có thể xem là anh em ruột.