Chương 10
Hựu An gắp một viên sủi cảo lớn nhét hết vào trong miệng, quai hàm phập phồng hỏi Chu Tự Hoành: "Ưm...... Em nói cho anh biết ...... Em thích ăn sủi cảo nhân tôm lúc nào?"
Chu Tự Hoành lấy bình thuỷ đổ ra nửa chén canh sủi cảo đưa cho cô: "Lúc ăn đừng nói chuyện." Sau đó cười nói: "Hôm em dẫn anh đi thăm trường học, em cứ một đường thao thao bất tuyệt, sao lại mau quên thế!"
Hựu An nuốt sủi cảo trong miệng xuống, nhấp một hớp canh rồi mới nói: "Em nhớ hôm đó nói với anh rất nhiều, giống như kẻ ba hoa, anh nhớ hết toàn bộ sao?"
Chu Tự Hoành cầm kh
ăn giấy lau khóe miệng cô, cười như không cười nói: "Có tấm gương hai mươi bốn năm của cha vợ, anh là ông xã mà không cố gắng, lỡ như vợ anh tìm cha vợ khóc nhè thì phải làm sao?"
Mặt Hựu An đỏ hồng: "Ai, ai khóc nhè chứ?" Chu Tự Hoành cười: "Được, được, không khóc nhè, vợ anh kiên cường nhất, chưa bao giờ khóc nhè."
Hựu An hì hì cười một tiếng, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm ấm áp áp. Loại cảm giác bị một người thả vào trong lòng mà thương yêu cưng chiều, từ sau khi ba cô qua đời cũng chưa từng có. Nghĩ tới những thứ này, tròng mắt không khỏi đỏ lên.
Chu Tự Hoành cẩn thận chăm chút cô hồi lâu, nói: "Lại bị chồng em làm cảm động? Vợ à, thế này mãi không được đâu, sau này em phải quen mới được! Chỉ là em cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý, bây giờ là lúc anh đang nghỉ phép, về sau trở về bộ đội, mười ngày nửa tháng không ở nhà cũng là chuyện thường, anh cũng nói với mẹ rồi, chờ khi anh về bộ đội, em hãy về nhà mà ở."
Hựu An trừng mắt thật to ngó anh: "Chú Chu, không có anh ở đây, em cũng đã sống hai mươi bốn năm rồi." Chu Tự Hoành không nhịn được cười, có thể bởi vì chính anh lớn hơn nha đầu này mười hai tuổi nên anh luôn có thói quen coi cô như đứa bé mà chăm sóc. Nha đầu này gọi anh là chú Chu, anh cũng cảm thấy tiếng gọi ‘chú’ này tuyệt không sai lắm. Một năm trước, anh không nghĩ đến đời này sẽ có một ngày mình sẽ thành vú em, gặp nha đầu này, anh thật sự đã trở thành vú em.
Ăn sủi cảo đoàn viên hầm cách thủy xong, Cục Dân chính ở đối diện cũng đến giờ làm việc. Hình như hôm nay là ngày tốt, lúc hai người đi qua người ta đã xếp thành một hàng dài, Chu Tự Hoành dắt tay cô đứng ở cuối hàng, cũng không cảm thấy phiền hà gì.
Hựu An khẽ ngẩng đầu nhìn anh một chút, đột nhiên phát hiện đôi giày cao gót dưới chân cũng hữu dụng. Bình thường cô luôn ngước nhìn Chu Tự Hoành, lúc này khẽ ngẩng đầu là có thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Hựu An nhìn trước nhìn sau một chút, hư vinh trong lòng tăng vọt. Cho dù Chu Tự Hoành là người đàn ông đứng tuổi 36 xuân xanh, nhưng tư thế anh đứng nghiêm, gương mặt a tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, cùng với loại khí thế hơn người, vẫn như cũ giết cả đám cô dâu trong nháy mắt. Ánh mắt nhiều chú rễ nhìn Chu Tự Hoành không thiện ý, mà ánh mắt các cô dâu nhìn vào cô, lại mang đầy ghen tỵ cùng hâm mộ. Điều này khiến chút hư vinh trong lòng Hựu An thỏa mãn vô cùng.
Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn cô: "Sao vậy, mệt mỏi?" Anh vừa hỏi, Hựu An mới cảm giác chân cô xác thực không thoải mái, đôi giày của Giai Kỳ dưới chân còn chưa quen, mang một chút cô còn miễn cưỡng chịu được. Vừa rồi vì không muốn Chu Tự Hoành cười cô, cố gắng làm cho bước đi của mình được tự nhiên, đi tới đây đã là cực hạn, lại đứng mãi ở nơi này, lúc này mũi chân cùng gót chân vừa căng vừa đau, rất khổ sở.
Bị Chu Tự Hoành hỏi, cô cũng ngượng ngùng nói giày không quen chân, nhếch miệng lắc đầu một cái, Chu Tự Hoành thở dài: "Tiểu nha đầu, nói dối thật không ngoan nha!" Nói xong khẽ cúi người xuống dưới chân Hựu An, nâng một chân cô lên, cởi giày, chân mày cau lại: "Trầy da rồi, còn nói không sao!" Anh đứng lên ôm lấy lưng cô ra lệnh: "Đạp lên chân anh......"
Hựu An nhìn trước nhìn sau một chút, nhiều ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An đỏ đến tận cổ, nhăn nhó cúi đầu, Chu Tự Hoành cười nhẹ một tiếng, kề sát bên tai cô nói: "Nếu không tự anh sẽ ôm em, em chọn đi......" Hựu An vội vàng đạp lên bàn chân anh.
Việc nhỏ này càng khiến mọi người nhìn chăm chú, hai người bọn cô trở thành tiêu điểm. Hơn nữa Chu Tự Hoành lại một thân quân trang, cầu vai ba sao hai vạch cấp bậc Thượng tá, dưới ánh đèn toát ra vầng sáng trang nghiêm, nhưng trong ngực anh lại ôm một tiểu nha đầu mặt đỏ hồng.
Hựu An phát hiện, da mặt người đàn ông Chu Tự Hoành này rất dày, hình như da mặt đàn ông lớn tuổi đều dày hay sao ấy. Ban ngày ban mặt, anh lại là quân nhân cấp bậc thủ trưởng, cứ như vậy đem cô ôm vào trong ngực, hàng dài phía trước bước một bước, anh liền ôm cô bước một bước, tư thái nhàn nhã đương nhiên như đang đi bộ trong khoảng sân vắng vẻ, không chút nào đem ánh mắt của người khác coi là quan trọng. Hơn nữa một cái tay khác của người đàn ông này còn cầm giày cao gót của cô, cứ mập mờ thế nào ấy.
Hựu An cúi đầu, cả dũng khí ngẩng đầu cũng đánh mất. Cô cảm thấy, ánh mắt vèo vèo bắn vào người không ngừng gia tăng. Khó khăn lắm mới đến lượt mình, cả đồng chí ghi danh cũng không khỏi nhìn thêm vài lần. Trên giấy chứng hôn cần dán ảnh, phông nền long phượng tầm thường, Chu Tự Hoành ôm ngang cô mà chụp ảnh. Ước chừng hai người bọn họ là đôi có tư thế cổ quái nhất, lúc bọn họ đi ra ngoài, ông thợ chụp hình còn không ngừng nhìn theo bọn họ.
Cạch cạch hai tiếng, dấu nổi đóng lên, Chu Tự Hoành đem tờ giấy đỏ đưa cho Hựu An, ôm cô đi ra ngoài. Hựu An cầm giấy hôn thú mới đăng ký xong trong tay, còn có cảm giác không phải thật.
Chu Tự Hoành nhét cô vào trong xe, nhìn cô mang một bộ dáng tâm hồn lơ lửng, không khỏi bấm gương mặt của cô một cái: "Bước kế tiếp, nên dọn nhà thôi!" "Dọn nhà?" Hựu An nghi hoặc nhìn anh: "Dọn đi đâu?"
Chu Tự Hoành buồn cười chỉ chỉ giấy hôn thú trong tay cô: "Hiện tại chúng ta đã là một đôi, em sẽ không nhẫn tâm để ông xã em phải sống một mình chứ?!"
Hựu An cứ như vậy nhìn Chu Tự Hoành lấy thân phận ông xã của cô, đường hoàng tuần tự từng bước, hành động rất có hiệu quả, đem đồ đạt của cô thu dọn thật tốt.
Hựu An phát hiện, cô ở chỗ này hai năm, chỉ một cái rương đã chứa toàn bộ hành lý. Một tay Chu Tự Hoành xách rương hành lý, một tay dắt tay cô xuống lầu, lên xe, khởi động. Xe lái ra khỏi chung cư thật xa, tiểu nha đầu còn không nhịn được rướn ra cửa sổ nhìn về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là mất mát nói không ra lời.
Chu Tự Hoành sờ sờ cái trán của cô, Hựu An mới quay đầu lại nhìn anh, Chu Tự Hoành không khỏi cười: "Nhìn chồng em như vậy làm gì? Vợ à, em phải chính thức nhận rõ một thực tế, từ nay trở đi, em sẽ do anh chăm sóc, biết chưa?"
Lúc Chu Tự Hoành nói câu này, khóe miệng khẽ nâng lên một độ cong đẹp mắt, trong mắt lại vô cùng nghiêm túc. Nghiêm túc trong mắt anh khiến chút bàng hoàng trong lòng Hựu An chợt an tĩnh lại.
Chu Tự Hoành đem hành lý của cô vào phòng ngủ, Hựu An nhanh chóng xông lại đè lấy rương hành lý, đỏ mặt mà nói: "Tự em dọn dẹp......" Chu Tự Hoành không khỏi bật cười. Điện thoại di động đổ chuông, Chu Tự Hoành nhìn màn hình, buồn cười nhìn cô mấy giây, mới đi ra ngoài nghe điện thoại
ngôn tình hay giúp bạn vốn từ rộng lớn và vốn từ rộng lớn là một trong những chìa khóa dẫn đến thành công của các nhà lãnh đạo lớn - lời nói cho phép bạn nắm bắt sự quan tâm, và sau đó là sự trung thành, của người khác. Đây là kỳ vọng mà haha truyen mong muốn đen đến cho bạn.
Hựu An mở rương hành lý ra, bắt đầu thu dọn quần áo của mình. Tay chạm vào mấy thứ đồ lót được gấp chỉnh tề, mặt không khỏi nóng lên, da mặt của người đàn ông này thật sự rất dày.
Cô kéo tủ treo quần áo âm tường trong phòng ngủ ra, tủ treo quần áo rất lớn, quần áo bên trong lại không nhiều, cơ hồ đều là quân trang. Cô đem quần áo của mình treo vào, toàn bộ quân trang trong tủ xen lẫn với quần áo của cô, lớn, nhỏ, đơn điệu, phức tạp, nghiêm túc, thoải mái...... Quần áo của hai người sắp chung một chỗ, liền giống như lúc ghi danh ban ngày, cảm giác cô bị anh ôm vào trong ngực, vừa mâu thuẫn lại thích hợp.
Cửa phòng ngủ chợt bị đẩy ra, Hựu An không khỏi nghiêng đầu, Chu Tự Hoành nói: "Vợ à, anh đi ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ trở lại, trong nhà liền giao cho em." Nói xong, xoay người đi ra.
Hựu An sửng sốt thật lâu mới thích ứng việc trong nhà chỉ còn sót lại mình cô. Nhà...... Chín năm rồi, kể từ khi ba qua đời, hôm nay cô lại có nhà, nhà của Hứa Hựu An, cái nhà này là Chu Tự Hoành cho cô.
Cô đứng lên đi tới bên cửa sổ, phía nam phòng ngủ toàn là cửa sổ sát đất thủy tinh. Từ tầng mười lăm nhìn xuống, dòng xe biển người cũng trở nên nhỏ như đàn kiến. Trời chiều nhiễm đỏ phía chân trời, lần đầu Hựu An phát hiện, nơi đô thị tràn ngập khói xe cùng huyên náo này, thì ra cũng có thời khắc xinh đẹp, sáng lạng như thế.
Cô ngẩn người nhìn trời chiều chậm rãi rơi xuống nơi xa, chợt nhớ tới một câu nói kinh điển: "Hôm nay đã quá khứ, ngày mai mặt trời còn có thể dâng lên...... Tựa như cuộc đời của cô......
Không biết bao lâu, cho đến khi trời chiều hoàn toàn biến mất, sau lưng chợt vang lên giọng nói ôn hòa mà quen thuộc, Chu Tự Hoành dán vào bên tai của cô, nhỏ giọng nói: "Vợ à, em nghĩ gì thế?"
Hứa Hựu An lắc đầu một cái, Chu Tự Hoành xoay người cô lại, cúi đầu nhìn kỹ cô hồi lâu, chợt ấn cô vào trong lòng mình, âm thanh trở nên có chút khàn khàn: "Tiểu nha đầu, đừng dùng thứ ánh mắt này nhìn anh. Dù gì chồng em cũng là người đàn ông đói bụng 36 năm, không nhịn được chút hấp dẫn nào
Mặt Hựu An đỏ lên, bị anh ôm chặt vào trong ngực như vậy, bị hơi thở ấm áp của anh bao lấy. Cái loại ấm áp cùng yên bình đó làm cô không tự chủ được mà quyến luyến. Cô hít sâu một hơi, giống như có một mùi thơm nhẹ nhàng mơ hồ xẹt qua chóp mũi, cẩn thận ngửi lần nữa, lại chỉ có hơi thở của anh, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi gỗ thông, có cảm giác đậm đà.
Hựu An đẩy anh ra vuốt vuốt mũi, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đi đâu?" Chu Tự Hoành cười: "Nhà một chiến hữu xảy ra chút chuyện, anh vội sang giúp một chút." Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn đồng hồ: "Đi thôi! Em còn chưa gặp em trai anh nhỉ?"
Hựu An chợt mở to hai mắt: "Anh có em trai?" Chu Tự Hoành bất giác buồn cười: "Chỉ là, hình như tiểu tử kia không thích gặp em lắm." Hựu An chợt có chút khẩn trương: "Tại sao?"
Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn chóp mũi ngước thẳng lên của cô: "Bởi vì anh trai cậu ta kết hôn, bia đỡ đạn sẽ không còn. Anh là đối tượng bị Thái hậu nhà anh bức hôn, có anh ở đằng trước làm lá chắn, tiểu tử này cũng thoải mái vài chục năm rồi." Hựu An chợt nhớ tới ánh mắt Chu phu nhân nhìn cô, bất giác nở nụ cười.
Đến khách sạn, Chu Tự Hoành đi đỗ xe, Hựu An đứng ở bậc thang khách sạn chờ. "Hựu An!" Giọng của Giang Đông từ phía sau truyền đến, Hựu An quay đầu lại, đã nhìn thấy Giang Đông đi ra từ cửa khách sạn, trong tay cầm túi xách của cô. Trong nháy mắt, Hựu An co quắp lại, cũng nhanh chóng cúi đầu, giống như cho tới hôm nay, cô cũng không biết nên đối mặt với Giang Đông thế nào.
Giang Đông đứng trước người cô hồi lâu, Hựu An dường như nghe anh thở dài khe khẽ. Giang Đông đem túi xách nhét vào lòng cô, chỉ cứng rắn nói: "Nếu là người do chính em lựa chọn, nhớ phải hạnh phúc cho anh! Nói với Tự Hoành một tiếng, trong doanh trại của anh có chuyện, anh đi trước."
Hựu An sững sờ nhìn bóng dáng của Giang Đông biến mất khỏi tầm mắt cô. Không biết có phải vì gió đêm cùng ánh đèn hay không, mà Hựu An cảm thấy cái bóng lưng từ từ đi xa đó, nhìn qua có mấy phần cảm giác hiu quạnh.
"Vợ à, nhìn gì xuất thần như thế? Chồng em tới cũng không biết." Hựu An hồi hồn, Chu Tự Hoành sờ sờ mặt của cô, có lẽ do đứng ở đầu gió, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh.
Hựu An nói: "Giang Đông mới đi ra, nói trong doanh của anh ta có chuyện, bảo em nói với anh một tiếng." Ánh mắt Chu Tự Hoành hơi lóe lên, trong lòng lại vô cùng rõ ràng. Mặc dù đêm đó Giang Đông nói rất tự nhiên, hành động rất đáng mặt đàn ông, nhưng vẫn chưa chân chính buôn
g tay. Ở mọi phương diện hai người thật giống nhau, đều nhận thức đúng một con đường liền chạy tới mục tiêu đã định. Chấp nhất, kiên định là phẩm chất tốt của quân nhân, nhưng trên một số phương diện, lại không phải là chuyện tốt.
Suy bụng ta ra bụng người, một người đàn ông yên lặng quan tâm một cô gái nhỏ, từ mười lăm đến hai mươi bốn tuổi, suốt chín năm. Nếu một sớm một chiều có thể buông xuống, vậy thì không phải là người, huống chi đó là Giang Đông.
Bởi vì nhân tố gia đình, trong xương Giang Đông có loại cố chấp còn lớn hơn Chu Tự Hoành. Cũng chính vì tính cách này, khiến cuối cùng anh phải mất Hựu An, thậm chí cho tới bây giờ, Hựu An cũng không biết Giang Đông thích cô.
Chu Tự Hoành tự nhiên sẽ không làm gà mẹ nhắc nhở Hựu An. Hôm nay, nha đầu này là vợ anh! Giang Đông bỏ lỡ, lại có lợi cho anh, miễn cưỡng cũng coi như phù sa không chảy ra ruộng ngoài!
Chu Tự Hoành vuốt vuốt sợi tóc Hựu An bị gió phất loạn, cúi đầu nhìn kỹ cô hồi lâu mới nói: "Chuẩn bị xong chưa?" "Chuẩn bị cái gì?" Hựu An ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt Chu Tự Hoành lấp la lấp lánh, giống như hòa tan cùng ánh đèn, có cảm giác sáng chói.
Chu Tự Hoành nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Mẹ em!" Hựu An không được tự nhiên cắn cắn môi, quan hệ mẹ con cô đã hỏng bét chín năm nay, cũng không có chút dấu hiệu cải thiện nào. Mà trường hợp hôm nay, Hựu An rất rõ ràng, cô không thể tùy hứng giống như trước đây, dù sao cô phải nể mặt mũi cha mẹ chồng. Cha mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, mọi chuyện đều theo ý của cô, cô cũng không thể quá không hiểu
Hựu An nhẹ nhàng gật đầu, Chu Tự Hoành cúi đầu in một cái hôn lên trán cô: "Cô gái ngoan, chúng ta vào thôi!" Phì…, một tiếng cười nhẹ truyền đến, Hựu An cùng Chu Tự Hoành đồng thời nghiêng đầu, chỉ thấy ở hành lang khách sạn theo phong cách Châu u có một người đàn ông đứng thẳng, không biết đã đứng bao lâu, hình như không phải mới bước ra.
Mặc một áo thun caro trắng, bên dưới là quần âu màu sậm, trên vai khoát một cái áo lông mỏng màu đen, ngũ quan tương đối xuất sắc, vừa nhìn chính là loại đẹp trai giàu có điển hình. Trên ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, cười như không cười nhìn bọn họ, một chút ý tứ kiêng dè cũng không có. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An loáng một cái liền đỏ ửng.
Việc anh trai kết hôn đối với Chu Tự Hàn mà nói, là một tin tức sánh ngang với bom nổ. Đột nhiên chạm mặt chị dâu nhỏ, tin tức đó liền thăng cấp lên thành bom nguyên tử nổ.
Chu Tự Hoành đoán không sai, việc Chu Tự Hàn xác thực không muốn nhất chính là anh trai kết hôn. Một khi anh trai trở thành hoa thơm có chủ, thì sau này, mỗi khi Chu gia lâm vào nước sôi lửa bỏng liền đến phiên anh. Đúng như câu ‘ai chết cũng được chỉ cần ta không chết’, trước kia có anh cả Chu Tự Hoành độc thân chống trước mặt, Chu Tự Hàn có thể đường hoàng thoải mái.
Dạo này, loại phụ nữ nào mà nơi phồn hoa không có, sao phải nghĩ luẩn quẩn về hôn nhân, gắn bó với một người phụ nữ cả đời? Chu Tự Hàn nghĩ đến là cảm thấy nhàm chán. Nhưng mà anh và anh trai không giống nhau, anh trai anh ‘trong như nước’, 36 năm, chưa từng thấy bên cạnh có bóng dáng một phụ nữ nào. Trước kia chỉ có một nha đầu của Giang gia, nhưng sau khi thổ lộ bị anh trai anh cự tuyệt, chạy đến nước Mĩ lại xảy ra tai nạn xe cộ mà chết rồi.
Từ đó cứ nhìn anh trai từng bước từng bước đi tới hôm nay, người đàn ông do đánh trận và khói thuốc súng trui luyện ra, có ý chí cứng như sắt thép, không giống loại công tử nhàn nhã yếu nhược như anh. Mặc dù hai người là anh em ruột không thể giả.
Chu Tự Hàn đã từng giống như Thái hậu nhà bọn họ, hoài nghi có phải anh trai có tật xấu sinh lý gì hay không, không cưới vợ là bình thường, nhưng đến cả phụ nữ cũng không có thì hơi biế
Đề tài này, hai anh em từng cùng ngồi tán gẫu với nhau. Lời của anh trai anh lúc đó, bây giờ Chu Tự Hàn còn nhớ rõ, anh trai nói: "Chuyện như vậy chỉ là khoái cảm nhất thời, sau đó không biết sẽ có bao nhiêu phiền toái, phụ nữ là loài động vật phiền toái nhất trên thế giới."
Thật ra Chu Tự Hàn cũng rất hiểu lời của anh trai, nhưng mà đối phó phụ nữ cũng có phương thức không phiền toái. Chỉ là anh trai là quân nhân, không có nhiều thời gian cùng tinh lực để kết giao với phụ nữ. Trong cuộc sống của anh trai anh, huấn luyện và nhiệm vụ chiếm tỉ trọng vô cùng lớn, không có tinh lực gì dư thừa lãng phí ở trên người phụ nữ.
Thế nhưng những lời đó như vẫn còn ở bên tai, mà lúc này anh trai liền vội vàng xem kết hôn như moden thời thượng: đột nhiên cưới vợ. Khi Thái hậu nhà bọn họ nói với anh, Chu Tự Hàn còn tưởng rằng mình chưa già mà đã nghễnh ngãng rồi.
Hôm nay vừa ra hành lang hút thuốc, đã nhìn thấy anh trai ôm tiểu nha đầu. Cái kiểu dính dính dán dán nhẹ nhàng hết mực, nếu ánh đèn không sáng rỡ, nhìn vô cùng rõ ràng, anh thật cho là mình hoa mắt, đây là anh trai anh sao?
Ánh mắt Chu Tự Hàn lướt qua anh trai anh rơi vào người Hựu An trong ngực anh trai, Chu Tự Hàn càng cảm thấy thật không chân thực. Tiểu nha đầu mặc một bộ váy voan màu trắng kiểu trẻ con, nhìn thế nào cũng quá nhỏ! Mặc dù xinh đẹp, nhưng tuổi cũng quá nhỏ, nhìn giống như sinh viên Đại Học mới ra trường, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cúi xuống, cũng không có ý ngẩng đầu lên.
Chu Tự Hoành trợn mắt nhìn em trai một cái, ôm bả vai Hựu An giới thiệu: "Chu Tự Hàn, em chồng của em." Hứa Hựu An đỏ mặt ngẩng đầu lên, lí nhí nói: "Xin chào."
Chu Tự Hoành cười nhẹ một tiếng, nói: "Hai người cũng đừng bày đặt khách khí, đều là người một nhà, vào đi thôi! Chú Giang và dì Trương đã tới chưa?" Chu Tự Hàn nói: "Đã đến rồi, chờ hai người các anh, chỉ có Giang Đông mới vừa đi, nói là có chuyện gì đó."
Chu Tự Hoành gật đầu một cái, dắt tay Hựu An vào bên trong, lên thang máy trực đến nhà ăn ở tầng cao nhất. Khách sạn Vân Hải là khách sạn sáu sao mới khai trương, đương nhiên phong cách bất ph
Chu Tự Hoành cùng Hựu An vừa vào phòng ăn, Trương Tú Thanh liền đứng lên. Tâm tình Trương Tú Thanh rất phức tạp, không thể nói là chua xót hay là khó chịu. Hựu An phớt lờ bà, hoàn toàn bởi vì ba của con bé - Hứa An, con bé cảm thấy mình phản bội ba con bé.
Trương Tú Thanh biết Hứa An là một người đàn ông tốt, mặc dù ông là giáo viên nghèo, nhưng trên người ông có cốt khí văn nhân, tuyệt không có phẩm cách xấu. Nhưng bà không yêu ông, nhiều năm là vợ chồng vẫn không yêu.
Trước khi Trương Tú Thanh gả cho Hứa An đã quen biết Giang Thành. Lúc ấy Giang Thành đóng quân ở vùng ngoại thành gần nơi ở của họ, đã là đoàn trưởng. Bà là diễn viên nhỏ hát dân ca trong đoàn văn công của tỉnh, am hiểu nhất là dân ca Thiểm Bắc. Giang Thành có cha là người Thiểm Bắc, hun đúc từ nhỏ khiến ông có yêu thích đặc biệt với dân ca Thiểm Bắc.
Đoàn văn công của họ đến trại của Giang Thành biểu diễn. Trong hội trường to như vậy, Giang Thành ngồi ở dưới mặt cứ ngước nhìn bà. Dù thế nàoTrương Tú Thanh cũng không quên được ánh mắt ông lúc đó, chuyên chú mà thâm thúy.
Khi đó Giang Thành đã hơn ba mươi, trên người ông có loại mị lực mà đàn ông khác không có, bá đạo rồi lại thành thục, khiến Trương Tú Thanh rất khó bỏ qua. Sau đó ông lại nhiều lần tới tìm bà, trò chuyện rất mạch lạc về dân ca Thiểm Bắc, thậm chí ông còn có thể hát, hát ra rất có khí chất của dân ca Thiểm Bắc.
Trương Tú Thanh biết Giang Thành đã kết hôn, hơn nữa còn có một bé trai tám tuổi, nhưng vẫn như ‘làm việc nghĩa không chùn bước’ mà yêu Giang Thành. Đối với người trẻ tuổi, tình yêu luôn quan trọng nhất, vì tình yêu có thể vứt bỏ tất cả.
Bà cố ý xem nhẹ gia đình Giang Thành, cũng không lâu sau, bà mang thai đứa bé của Giang Thành. Chuyện tình giữa bà và Giang Thành cũng bị cha mẹ bà biết. Cha mẹ bà tương đối bảo thủ, vả lại lúc ấy, ‘chưa cưới đã mang thai’ quả thực là chuyện vô cùng xấu hổ. Cha bà nhốt bà trong phòng, không cho bà ra ngoài, thay bà xin nghỉ, nhưng bà vẫn nhảy cửa sổ chạy trốn.
Bà chạy đi tìm Giang Thành, lại đúng lúc nhìn thấy ông cùng người vợ xinh đẹp dẫn theo Giang Đông, bộ dạng một nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Trương Tú Thanh quay trở về nhà, buổi tối hôm đó liền sảy thai. Không bao lâu cha bà bệnh nặng, trước khi chết ép bà thề sẽ quên Giang Thành, kết hôn với người khác. Trương Tú Thanh gật đầu đồng ý.
Sau khi cha bà chết, đồng nghiệp của mẹ bà liền giới thiệu Hứa An. Từ khi quen biết đến khi kết hôn cũng chỉ hai tháng, trước khi kết hôn bà đã đem chuyện trước kia nói hết với Hứa An, Hứa An tỏ ý không ngại, hai người mới quyết định kết hôn. Trước lúc cưới, Giang Thành tìm bà, giải thích quan hệ vợ chồng bọn họ.
Lúc ấy Trương Tú Thanh hỏi ông: "Có thể ly hôn hay không?" Giang Thành trầm mặc. Cuối cùng Trương Tú Thanh gả cho Hứa An. Không bao lâu sau, Giang Thành được điều đến quân khu, rời khỏi thị trấn, vài năm sau, Trương Tú Thanh sinh con gái chính là Hựu An.
Mặc dù gả cho Hứa An, nhưng đoạn tình cảm đối với Giang Thành, Trương Tú Thanh thủy chung không thể quên được. Sau nhiều năm, Giang Thành trở lại tỉnh thành, hai người gặp lại lần nữa, lúc ấy bệnh tình của cha Hựu An đã nguy kịch, Giang Thành cũng đã ly hôn.
Sau khi Hứa An qua đời, Giang Thành nói với bà: "Anh đã từng nghĩ rất nhiều lần, nếu như đời này không còn được gặp lại em thì coi như xong, nếu như ông trời để cho chúng ta gặp lại, như vậy em chính là của anh."
Đoạn tình cảm trải qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội hạnh phúc, Trương Tú Thanh không muốn bỏ qua. Nhưng tình yêu quay về, Trương Tú Thanh lại mất đi tin tưởng của con gái.
Dù vậy, trong lòng bà cũng chỉ có một con gái là Hựu An. Lúc con bé còn rất nhỏ, trong lòng bà cũng đầy kỳ vọng nhìn con bé từng chút một lớn lên. Hứa An rất thương cô con gái này, cũng không có nghĩ là bà không thương. Bà cũng đã từng nghĩ tới, đến khi con gái trưởng thành, một ngày kia đưa bạn trai đến trước mặt bà, nói: "Mẹ, con yêu người đàn ông này, con muốn gả cho anh ấy!" Sau đó bà chính thức giao con gái vào trong tay con rể.
Nhưng bây giờ, con gái đã đăng ký kết hôn, bà mới biết. Điều này khiến Trương Tú Thanh khó chịu cả một ngày một đêm, Giang Thành khuyên bà: "Anh đã nhìn thấy Tự Hoành từ một đứa bé lớn lên. Bình tĩnh mà suy xét, cậu ta thích hợp với Hựu An hơn Giang Đông. Bởi vì quan hệ của anh và mẹ thàng bé mâu thuẫn bản năng với hôn nhân, lại có chuyện của chúng ta ở giữa, khả năng hai đứa trẻ đến với nhau là rất nhỏ."
Giang Đông thích Hựu An, chuyện này Giang Thành và Trương Tú Thanh đã biết từ rất sớm, cũng không quá ngăn trở. Chỉ là không biết làm sao hóa giải trở ngại vốn có giữa hai người, lại nói, ở giữa còn có một Trần Lỗi. Những chuyện này bây giờ nói tới cũng không có chút ý nghĩa nào, bởi vì Hựu An đã lập gia đình, người con bé gả cho không phải là Giang Đông mà là Chu Tự Hoành.