Chương 2
Mạnh Hoài An là lão bản đầu tư giới giải trí, khó nhìn thấy người thật, Tần Lộ hừng hực ý chí bát quái, nhìn không được cùng Lâm Táo nói: "Em họ, Mạnh gia có tổng cộng 3 người thừa kế, Mạnh Hoài An đứng thứ 2, vẫn luôn học tập ở nước ngoài..."
Đối với Lâm Táo, cô chỉ có bằng cấp 3, trừ bỏ làm mì hoành thánh, mì trộn tương với vài ba đồ ăn sáng, những kỹ năng khác hoàn toàn không biết, thật vất vả nhờ chị họ dẫn dắt làm công việc diễn viên có tiền lương cao, Lâm Táo chỉ nghĩ sẽ chăm chỉ đóng phim, giữ được chén cơm này là tốt rồi.
Lâm Táo biết chính mình không có kinh nghiệm diễn xuất, bản thân phải chăm chỉ học tập kinh nghiệm, cho nên khi chị họ dạy cô kỹ xảo diễn thì cô đặc biệt dụng tâm nghe giảng, mỗi lần đi đóng phim, Lâm Táo đều lợi dụng cơ hội đó mà quan sát các diễn viên khác, học tập cách đi đứng, như thế nào đối mặt với máy quay, hai tháng qua, Lâm Táo cũng thu được không ít kinh nghiệm.
Ví dụ khi đạo diễn yêu cầu nữ phụ dùng ánh mắt hoa si nhìn nam chủ, Lâm Táo liền tưởng tượng kia không phải nam chủ mà là thù lao đóng phim của cô, ánh mắt lập tức liền đạt chuẩn, đến khi đạo diễn yêu cầu cô dùng ánh mắt ghen ghét nhìn nữ chủ, Lâm Táo liền tưởng tưởng nữ chủ là học bá hồi cấp 3 thường xuyên ngủ nướng trong tiết học lại vẫn như cũ thi cử đứng thứ nhất được giáo viên khích lệ các loại.
Tần Lộ nhìn Lâm Táo tựa như nghiêm túc nghe giảng, trong lòng vạn lần cảm khái.
Em họ của cô xác thật không quá thông minh, một đoạn kịch bản cô học trong 4 phút, em họ lại cần đến 1 giờ, lại không thể đảm bảo hoàn toàn chính xác. Nhưng em họ cũng có 2 cái ưu điểm, một là quá xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi người ta rõ ràng biết kỹ thuật diễn kém nhưng vẫn cảm thấy thật đáng yêu, hai là thái độn nghiêm túc, cô luôn dùng trăm phần trăm nhiệt tình vào công việc, nhất định cô sẽ ngày càng nổi tiếng.
"Cố lên!"
Lâm Táo vào phông cảnh, Tần Lộ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai em họ.
Lâm Táo không đủ tự tin cười cười.
Cảnh quay này chính là lần đầu Điêu Thuyền bộc lộ con người thật ở trước mặt Đổng Trác, Điêu Thuyền hiến vũ trước, Đổng Trác ôm một vị ca cơ, một bên uống rượu một bên thưởng thức màn múa của mấy vị ca cơ.
Người đóng vai Đổng Trác là Tôn Khánh Văn, đừng nhìn cái tên hào hoa phong nhã, kỳ thật người cao 1m9 lưng hùm vai gấu, bởi vì phải vào vai Đổng Trác, hắn tô đậm thêm lông mày, gắn thêm râu, mắt hổ hơi hơi nheo lại, không cần diễn đã rất giống một vị gian thần dã tâm bừng bừng.
Tôn Khánh Văn vừa ra ngoài giải lao, lúc trở về liền thấy một cô gái mặc váy đỏ dài giữa phim trường, giống một đóa hoa rực rỡ, mắt to khẩn trương nhìn hắn.
Tân Khánh Vân đã đọc kịch bản, lập tức đoán được nhân vật của diễn viên mới này, hắn cười cùng Lâm Táo chào hỏi: "Đừng khẩn trương, đợi lát nữa tôi bắt tay cô sẽ giả bộ dùng lực ném, tự cô hãy ngã trên mặt đất, diễn ra cảnh bị tôi ném trên mặt đất là được..."
Lâm Táo vốn dĩ có chút sợ hắn, vừa nghe lời này nàng đối với vị đại thúc hảo cảm lập tức cọ cọ mà tăng lên. Lúc trước cô đã từng diễn vai một nha hoàn xinh đẹp, nam thứ phong lưu khi đi ngang qua hoa viên phát hiện nàng, mạnh mẽ muốn ôm nàng âu yếm, kết quả nhìn thấy nữ thứ ác độc hắn lập tức đem nàng quăng ra ngoài.
Nam thứ lúc ném đặc biệt dùng sức, tay Lâm Táo bị ngã đến trầy da.
"Cảm ơn Đổng thúc thúc!" Lâm Táo cao hứng mà nói.
Tôn Khánh Vân:.... Hắn chỉ là diễn vai Đổng Trác thôi mà, cũng không phải họ Đổng a.
Xung quanh 2 người đều là nhân viên đoàn làm phim, diễn viên và trợ lý đều nghe được đối thoại của 2 người.
Đại đa số đều cười cho rằng Lâm Táo là nữ phụ quá ngốc, trợ lý Tôn Khánh Vân xác thật không cao hứng, diễn viên nhà hắn tuy rằng danh khí không cao, nhưng cũng là người lâu năm trong nghề, thường xuyên vào vai võ tướng, đại hiệp; cô gái không nhận ra liền tính, cư nhiên trước mặt mọi người còn kêu sai, đây không phải là cố ý làm lão Tôn khó chịu sao?
Tần Lộ nghe thấy Lâm Táo kêu sai thì trong lòng liền biết xong rồi.
ngôn tình hay giúp bạn vốn từ rộng lớn và vốn từ rộng lớn là một trong những chìa khóa dẫn đến thành công của các nhà lãnh đạo lớn - lời nói cho phép bạn nắm bắt sự quan tâm, và sau đó là sự trung thành, của người khác. Đây là kỳ vọng mà haha truyen mong muốn đen đến cho bạn.
Cô biết Tôn Khánh Vân, chỉ là vị diễn viên này quá điệu thấp, không có nhiều tin đồn như các tiểu thịt tươi, hơn nữa cô ngày trước đều diễn vai phụ, cơ hồ không có diễn viên nổi tiếng nào cùng họ trò chuyện, Tần Lộ liền quên mất phải giới thiệu thân phận lão Tôn cho Lâm Táo.
Chuyện đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng, Tần Lộ yên lặng nhớ kĩ lần giáo huấn này, về sau nhất định phải giúp Lâm Táo phổ cập giáo dục chuyện giao tiếp giữa các diễn viên, lo trước khỏi họa.
Bị Lâm Táo vô tình quét mặt mũi,Tôn Khánh Văn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy nữ diễn viên này còn quá trẻ, nhìn giống như học sinh cao trung, một đôi mắt hoa đào ngập nước, còn không có lây dính bất luận sự thông minh lõi đời nào của người trong giới.
Khi các diễn viên vào chỗ, Tôn Khánh Văn ngồi vào sau cái bàn gỗ nhỏ, lại hướng Lâm Táo đang đứng bên cạnh ông vỗ vỗ đùi, nói giỡn: " Đến đây đi, đại thúc làm đệm thịt cho cô"
Ngồi trên đùi người khác nhất định không quen, nhưng Tôn Khánh Văn cười đến hiền từ, Lâm Táo không có sinh ra bất luận ý sợ hãi gì.
Cô dẫn theo làn váy, chẫm rãi ngồi xuống, sợ chính mình quá nặng đè đến Tôn Khánh Văn, Lâm Táo theo bản năng dùng cánh tay chống đỡ trên mặt bàn.
Tôn Khánh Văn đem cô ôm vào trong ngực, một bên hướng Lâm Táo cười: " Chuyên tâm diễn, cô còn không nặng bằng hai bao gạo đâu, áp không được tôi."
Lâm Táo bị ông chọc cười.
Nhà tạo hình đi tới, trước giúp Lâm Táo để lại làn váy cho tạo hình tốt nhất, lại kéo xuống cổ áo cô, làm lộ ra nửa bên vai.
Lâm Táo vẫn không có thói quen lộ ra thân thể, bên tai cô nóng lên, trộm ngẩn đầu lên nhìn.
"Ha ha, tôi sẽ không nhìn cô, Điêu Thuyền so với cô còn đẹp hơn nhiều." Tôn Khánh Vân nhìn phía trước, thời điểm nói chuyện bộ râu cũng theo đó mà động động.
Lâm Táo:... Càng ngày càng thích ông chú này làm sao bây giờ?
Tôn Khánh Văn tiếp tục giảng giải cảnh diễn cho cô, tất cả đều là động tác của ca cơ.
Trước khi bắt đầu quay, đạo diễn đơn giản chỉ điểm vài cái, bởi vì Lâm Táo sẽ lộ mặt, đừng đến lúc đó lại diễn không được.
Hết thảy chuẩn bị xong, đạo diễn hô " Action"
Âm nhạc vang lên, Lâm Táo đóng vai ca cơ tư thái mềm mại nằm trong lòng Đổng Trác, vai ngọc nửa lộ. Nàng bưng lên chén rượu trên bàn giơ lên trước mặt Đổng Trác, ống tay áo to rộng chảy xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn. Đổng Trác tiếp nhận chén rượu, thất thần nhìn vũ cơ phía trước.
Bỗng nhiên, vũ cơ tản ra, một nữ tử váy trắng hai tay áo che mặt chậm rãi bước tới.
Mắt hổ của Đổng Trác nheo lại, đem chén rượu đã cầm thả lại trên bàn.
Ca cơ trong ngực hắn lộ vẻ kinh ngạc, theo tầm mắt của Đổng Trác nhìn qua, sau đó cũng ngây người theo.
Điêu Thuyền dáng múa yểu điệu, ca cơ đầu tiên là kinh diễm sau đó lập tức nhăn mày, thấy Đổng Trác quả nhiên bị Điêu Thuyền hấp dẫn, ca cơ cắn môi, ngay sau đó càng dán sát vào người Đổng Trác, tay nhỏ thuận thế hướng lên trên, ánh mắt mang theo tia quyến rũ cùng ủy khuất, mở miệng: "Tướng quốc..."
Đổng Trác không kiên nhẫn mà bóp chặt tay nàng, hướng bên cạnh vung ra.
Ca cơ chật vật ngã trên mặt đất, ánh đèn sáng tỏ, nàng tóc tai hỗn độn, nửa bên vai bị lộ, đầu vai điểm xuyết một nốt chu sa, đỏ rực chói mắt.
Lâm Táo không nhìn thấy bả vai của mình, nàng vửa cử động người, vừa u oán mà nhìn Đổng Trác, ngay sau đó kéo ống tay áo xuống, cúi đầu từ một bên lui xuống.
Đi ra khỏi máy quay, Lâm Táo lập tức thả lỏng, tay nhỏ nắm chặt cổ áo, cô ngẩng đầu định tìm Tần Lộ, lại ngoài ý muốn rơi vào một đôi mắt đen lạnh băng như nước hồ sâu, đúng là người làm chị họ vô cùng kích động kia- Mạnh Hoài An.
Nam nhân lạnh như băng, Lâm Táo có điểm sợ, nhanh chóng vòng qua đối phương.
"Diễn thật tốt!" Tần Lộ giữ chặt tay của em họ, rất là kích động, quả nhiên cô không nhìn lầm người, biểu hiện hôm nay của em họ có thể sánh gần bằng diễn viên chuyên nghiệp rồi.
Lâm Táo nhỏ giọng giải thích: "Đổng lão sư, đạo diễn cũng giảng giải cách diễn cho em."
Tần Lộ dở khóc dở cười: "Cái gì Đổng lão sư, đó là Tôn Khánh Văn, về sau gọi Tôn lão sư."
Thời điểm hai người nói chuyện, đạo diễn đã hô cắt.
Lâm Táo lập tức đến đó.
Chỉ cần đạo diễn xác nhận cô không phải quay lại, cô liền có thể ra về, một ngàn đồng cũng đến tài khoản.
Từ Tinh Tinh, Tôn Khánh Văn cũng đều đang chờ đạo diễn, chờ đạo diễn chỉ ra vấn đề.
Đạo diễn xem lại cảnh quay, cuối cùng dừng lại ở cảnh Lâm Táo quỳ rạp trên mặt đất.
Mạnh Hoài An đứng sau đạo diễn, lại lần nữa nhìn đến bộ dáng nhu nhược của cô gái nhỏ, ánh mắt hắn hơi sẫm lại.
Vừa muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy đạo diễn thấp giọng quở trách phó đạo diễn: "Tiểu Lý nữ phụ này cậu tìm ở đâu vậy, lớn lên so với Điêu Thuyền còn xinh đẹp hơn, nếu cậu là Đổng Trác cậu sẽ chọn ai? Nếu phim ra mắt, điểm này liền không đáng tin."
Trán Lý ca đổ mồ hôi, chỉ lo tìm người đẹp, liền quên luôn Điêu Thuyền.
"Tôi đây lại tìm nữ phụ khác?" Lý ca một bên hỏi.
Đạo diễn lắc đầu: " Không cần, cô gái nhỏ diễn không tồi, chỉ cần trang điểm xấu đi là được." Kỳ thật cũng trách hắn, trước khi quay không nhìn mặt nữ phụ.
Lý ca đã hiểu, gọi chuyên viên trang điểm đến trang điểm lại cho Lâm Táo.
Hắn cùng đạo diễn đều bận tâm đến mặt mũi của Từ Tinh Tinh.
Nhưng khi Lâm Táo trang điểm lại, mọi người liền biết rõ lý do.
Từ Tinh Tinh rũ mắt xem kịch bản, kịp thời che giấu lửa giận trong mắt.
Đáng chết, tự nhiên bị một nữ phụ không tên tuổi đoạt mất nổi bật, cô ta ở trong mắt Mạnh Hoài An nhất định bị bôi xấu đi!
"Hỏi thăm người nữ phụ kia đi." Đem kịch bản đưa cho trợ lý, Từ Tinh Tinh nhỏ giọng nói.
Trợ lý vâng một tiếng.
Từ Tinh Tinh ngẩng đầu, giả vờ vô tình nhìn về phương hướng Mạnh Hoài An, thấy hắn vẫn còn ở đây, lập tức bốc lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Không quan hệ, thực mau liền thấy Điêu Thuyền đẹp nhất màn ảnh!
Lâm Táo cho rằng chỉ là trang điểm bình thường, đạo diễn cho cô diễn lại chứng minh rằng lúc nãy cô diễn chưa đủ tốt.
Vì thế lần này cô diễn càng cố gắng, trong lúc câu dẫn Đổng Trác, cô phát huy toàn bộ công lực làm nũng: " Tướng quốc..."
"Đổng Trác" run rẩy.
Đạo diễn nhíu mày, kêu dùng lại, chô Tôn Khánh Văn một cái ánh mắt.
Tôn Khánh văn xấu hổ, sắp 50 tuổi tới nơi, cư nhiên bị một cô gái nhỏ ảnh hưởng.
Lại bắt đầu một lần quay mới, Đổng Trác trước tiên chuẩn bị tâm lý thật tốt rốt cuộc không bị ca cơ tác động.
Cuối cùng đạo diễn nói một tiếng "ok", Lâm Táo chính thức kết thúc công việc.
Cô vui vẻ đi tháo trang trức thay quần áo.
Bên kia Từ Tinh Tinh chỉnh trang tốt, lại lần nữa nhìn về phía Mạnh Hoài An, tìm một vòng cũng không thấy người đâu.
Lúc này, Mạnh Hoài An đã ngồi vào ghế sau của siêu xe.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu tất cả là bộ dáng nhu nhược đáng thương của cô gái nhỏ, cùng với nốt chu sa đỏ rực của cô.
" Điều tra người ca cơ vừa nãy."