Mô tả hình ảnh

Ở Lì Trong Tim Em

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình tổng tài full Ở Lì Trong Tim Em thể loại:Ngôn Tình, Sủng Thiếu gia của tập đoàn Viễn Thương, gia thế hiển hách, là kì tài trong giới kinh doanh, vừa mới trở về nước đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Không lâu sau, có người tiết lộ, Tần thiếu có biệt thự thì không ở, lại giả nghèo với một cô gái, ở lì trong nhà người ta không chịu đi. Lúc Sơ Nịnh nghe được tin đồn này từ trong miệng cô bạn thân của mình, bình tĩnh mở miệng: Ồ, anh ta hiện tại đang ở nhà mình.

Chương 14

Sơ Nịnh có chút sững sờ khi nghe Tần Hi nói vậy, phải một lúc sau mới kịp phản ứng lại: “Bây giờ?” 

Nửa đêm, tại sao Tần Hi lại chạy tới đây? 

“Ừ.” Tần Hi đáp lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi em. Điện thoại không nói được mấy câu, em xuống đi.” 

Cho đến khi cúp điện thoại, Sơ Nịnh còn cảm thấy như là mơ, rất không chân thật. 

Tại sao Tần Hi đột nhiên có số điện thoại di động của cô, nửa đêm chạy tới tìm cô? 

Hơn nữa ban ngày không phải anh vừa nói từ nay về sau hai người không còn liên quan gì với nhau sao? Vậy mà bây giờ lại đến tìm cô? 

Sơ Nịnh tràn đầy nghi hoặc, trầm tư khó hiểu. 

Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc áo khoác đi ra ngoài, xem xem Tần Hi sẽ làm gì. 

– 

Sơ Nịnh chạy tới cổng khu Tinh Lan, cô nhìn thấy Tần Hi đang dựa lưng vào xe Bugatti Veyron. 

Vào giờ này, hầu hết đèn cộng đồng đã tắt, một ít đèn chiếu sáng trên đường, thảm thực vật càng xanh tươi dưới ánh đèn, xanh mướt, ướt áp. 

Anh mặc một chiếc áo gió màu cà phê đen, hai tay đút túi quần, nửa người dựa vào thân xe, ánh sáng ấm áp của đèn đường chiếu xuống khuôn mặt nghiêm nghị, với đôi mày sâu và chiếc mũi xuyên thấu. 

Trong đêm vắng lặng, anh bước ra ngoài như một bức tranh. 

Ban đêm có chút lạnh, Sơ Nịnh chạy lại chỗ anh, áo khoác cuộn chặt lấy thân, thở hổn hển một chút, nâng đầu lên hỏi: “Làm sao anh biết số điện thoại của tôi, tìm tôi có chuyện gì không?” 

Tần Hi không đáp lại, anh đứng thẳng dậy, mơ hồ thấy một tia sáng yếu ớt ngưng tụ trên đôi lông mày sạch sẽ và ngọt ngào của cô. 

Lúc trước anh muốn gặp cô, có vô số câu hỏi muốn hỏi. 

Lúc này người đó đang ở ngay trước mặt, anh mấp máy đôi môi mỏng, nhưng đột nhiên tất cả từ ngữ đều tắc nghẽn trong cổ họng, không biết phải nói thế nào. 

Anh muốn nói gì đây? 

Nói rằng anh biết ngày 10 tháng 6 của 7 năm trước mẹ cô đã qua đời? 

Hay là hỏi chuyện quá khứ? Hỏi cô năm đó hai người chia tay có ẩn tình gì khác không? 

Nhưng nếu ký ức này là nỗi đau lớn đối với cô, không dễ dàng gì khép lại, liệu anh nhắc tới lúc này, có mang lại tổn thương cho cô không? 

Bảy năm qua đi, cô không hề nhắc tới một lời, lúc này anh lại đột nhiên hỏi quá khứ đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự sẽ nói cho anh biết mà không giữ im lặng sao? 

Nếu cô một mực phủ nhận, nói rằng mọi chuyện đều không liên quan đến anh, anh sẽ làm gì? 

“Anh có chuyện gì sao?” Sơ Nịnh nâng cằm nhìn Tần Hi đang ngẩn người, có chút khó hiểu. “Không phải nói anh có chuyện muốn hỏi sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?” 

Tần Hi tỉnh táo lại, ánh mắt âm trầm đen tối khóa chặt cô, thấp giọng nói: “Sao em lại nghe lời thế, đêm hôm khuya khoắt, gọi xuống liền xuống sao?” 

Sơ Nịnh bị câu hỏi của anh làm cho giật mình, có chút không giải thích được, đây đâu phải lỗi của cô? 

“Không phải anh nói có chuyện muốn hỏi sao? Bây giờ là nửa đêm, tôi tưởng là có chuyện gì lớn, đương nhiên xuống dưới rồi.” 

“Muộn vậy rồi tôi tới tìm em, em liền chạy xuống không chút do dự.” Tần Hi cẩn thận lý giải ý tứ trong lời nói của cô “Lo lắng cho tôi sao?” 

” …… ” Sơ Nịnh thấy anh dường như không có gì để nói với cô, nhất thời không biết nói gì: “Nếu anh không có việc gì, cũng chỉ vì hơn nửa đêm muốn dày vò tôi, vậy anh đạt được mục đính rồi đấy, mau về đi.” 

Cô vừa quay người, cổ tay liền bị Tần Hi nắm lại: “Đừng đi!” 

Bàn tay anh ấm áp, dùng sức giữ lấy cô, bên tai truyền đến âm thanh, không hề kiêu ngạo, ngạo mạn như trước. 

Sơ Nịnh kinh ngạc rũ mắt xuống, lông mi khẽ run, nhìn cổ tay bị hắn nắm giữ không thể tin được, có chút không quen, trong tiềm thức giãy dụa muốn rút ra. 

Không hiểu sao cô cảm thấy Tần Hi đêm nay có chút khác lạ, không biết có uống rượu không? 

Không phải là say rượu lái xe chứ? 

Nguy hiểm quá đi! 

Cô nhịn không được muốn xác định một chút, tiến lại gần anh mà không để lại dấu vết, ngửi ngửi hai lần bằng mũi. 

Tuy nhiên, không ngửi thấy mùi rượu mà có mùi thuốc lá thoang thoảng, không nồng không gay mũi. 

Cô đang xuất thần, không ngờ Tần Hi lại đột nhiên cúi đầu xuống, Sơ Nịnh vô tình đụng phải đôi mắt nóng bỏng quyến rũ của anh. 

Trong khoảnh khắc, hai khuôn mặt cách nhau rất gần, trong bóng đêm mơ hồ không nói nên lời. 

Sơ Nịnh bất lực trợn to hai mắt, trong con ngươi phản chiếu rõ ràng bóng dáng cương nghị tuấn tú của anh. 

Tần Hi đem cô ghé đến trước mặt, liền nghĩ đến hành động vừa rồi của cô, nhất thời bật cười, cà lơ phất phơ nói: “Này, em là chó sao?” 

Sơ Nịnh vội vàng lui lại, lúng túng sờ sờ mũi cô: “Gấu trúc, bảo bối quốc gia!” 

Tần Hi: “…” 

Sơ Nịnh không muốn ở cùng anh nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Nếu anh không nói, tôi đi ngủ tiếp đây?” 

“Có chuyện.” Anh mở miệng, ánh mắt vẫn luôn rơi vào trên khuôn mặt thanh tú kia, vẻ mặt phức tạp, nhưng cũng không có tiến lên. 

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Sơ Nịnh kiên nhẫn chờ đợi, muốn nghe anh sẽ nói gì. 

Một lát sau, Tần Hi thu hồi tầm mắt, dựa vào thân xe, đôi chân thon dài thẳng tắp, anh rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Không phải ban ngày em mời tôi phỏng vấn sao?” 

Thấy anh nhắc tới, cặp mắt Sơ Nịnh sáng lên ngay lập tức, hai con ngươi nhìn anh trong veo lung linh, suy nghĩ xong mới chậm rãi mở miệng: “Không phải ban ngày anh không đồng ý tiếp nhận phỏng vấn sao, bây giờ đổi ý rồi?” 

Cô mới chuyển đến tổ chuyên mục《 Khách mời không khoảng cách》, nếu cô thành công mời được Tần Hi thì quá tuyệt rồi! 

Quan sát được chút hưng phấn trong mắt cô, Tần Hi giật giật khóe môi, bất đắc dĩ thốt ra hai chữ: “Không có.” 

“…….” 

Thấy cô cười rất vui vẻ, anh không nhanh không chậm nói: “Nhưng tôi có thể cân nhắc.” 

Sơ Nịnh thở hổn hển, nhưng cô không quan tâm nhiều như vậy, không ngừng gật đầu: “Nên như vậy, anh có thể dành ra thời gian để cân nhắc, nhưng phỏng vấn là chuyện tốt cho anh, tuyệt đối không mất mát, phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.” 

“Như vậy đi, anh ở chỗ này chờ một chút, tôi quay về lấy thư mời đến cho anh.” Sơ Nịnh nói xong liền vội vàng trở về lấy. 

Tần Hi nắm cổ áo cô kéo lại, lông mày khẽ nhướng lên, ánh mắt vài phần bướng bỉnh: “Tôi vẫn chưa đồng ý đâu, em đây là ép người?” 

“……..” Bị anh nói như vậy, Sơ Nịnh đành phải buông tha cho anh, “Được rồi, anh trước tiên suy nghĩ một chút, sau khi cân nhẵc xong tôi sẽ gửi thư mời và thời gian phỏng vấn cho anh?” 

Tần Hi thản nhiên gật đầu: “Nói chuyện này sau.” 

Anh không đứng đắn hạ thấp đầu, tỏ ra bộ dáng không kiên nhẫn: “Được rồi, vào nhà đi.” 

Sơ Nịnh hài lòng định trở lại tiểu khu, tiến lên hai bước liền quay lại, có phần khó hiểu: “Không đúng, anh nửa đêm chạy tới đây chỉ để nói cái này?” 

Chuyện phỏng vấn nói khí nào cũng được, tai sao phải chạy đến giữa đêm khuya để nói với cô? 

Hơn nữa anh còn lấy được số điện thoại của cô, gửi tin nhắn là có thể giải quyết vấn đề, sao phải đích thân đến? 

“Làm sao?” Tần Hi dừng lại, lười biếng nâng mi mắt lên, nhìn đôi mắt nhỏ đầy dấu chấm hỏi kia “Có ý kiến à?” 

“Không có ý kiến!” Sơ Nịnh lắc đầu, lại nhìn anh, cố ý hỏi một câu. “Có phải anh gặp chuyện khó nói không?” 

Tần Hi nhìn cô, không nói gì. 

Sơ Nịnh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. 

Thái độ Tần Hi với cô thay đổi quá nhanh, buổi chiều cô còn mặc kệ cô, bây giờ nửa đêm lại tới tìm cô nói chuyện phỏng vấn, thái độ của anh tốt như vậy, quá không bình thường! 

Hay là có chuyện cần cô giúp đỡ, nhưng lại ngượng ngùng, nên cố ý cho cô thấy sao, chờ cô chủ động hỏi? 

Người đàn ông này là một kẻ kiêu ngạo, lại thường bày ra tư thế ngẩng cao đầu khi hỏi người khác, có lẽ đêm nay hành vi bất thường này thực sự là điều cô đoán được. 

Quên đi, nếu anh không thể hiện ra mặt, vậy cô sẽ là người tốt chủ động hỏi. 

Sau khi cân nhắc, Sơ Nịnh nói rất nghiêm túc: “Ban ngày anh nói chuyện quá khứ sẽ không so đo với tôi, hiện tại lại đồng ý cân nhắc chuyện phỏng vấn. Cho dù chúng ta đã chia tay, nhưng nếu anh có việc gì có thể nói cho tôi biết, nếu như giúp được anh, tôi nhất định sẽ giúp! “ 

Sợ anh mất mặt không chịu nói, cô dừng lại một chút rồi nói thêm: “Cho dù lúc trước chúng ta đã chia tay, nhưng nếu có việc gì cầm tìm đến tôi, nhất định tôi sẽ giúp trong khả năng của mình.” 

Đôi mắt đen của Tần Hi khoá chặt trên người cô, im lặng một lúc, anh tựa như không tin, hỏi lại: “Sẵn lòng giúp đỡ sao?” 

Sơ Nịnh gật đầu: “Chỉ cần tôi làm được, tất nhiên sẽ giúp!” 

Tần Hi nhướng mắt, hơi cúi xuống, thu hẹp khoảng cách, cẩn thận nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo kia: “Nếu là chuyện khó khăn, em làm không được?” 

“Nói như vậy —” Sơ Nịnh nghẹn ngào trước câu hỏi, cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ cố nghĩ biện pháp giúp anh?” 

Câu trả lời bất ngờ khiến trong lòng Tần Hi như bị vật gì đó va vào, cảm xúc khó tả lan ra. 

Ngay cả khi không thể làm được, em nguyện ý sẵn lòng nghĩ biện pháp giúp tôi? 

Trong lòng cô có phải anh rất quan trọng không? 

Sơ Nịnh nhìn vẻ mặt ngưng trọng của anh, trong lòng dấy lên: “Anh thật sự gặp phải chuyện rất khó khăn? Anh bị bệnh nặng, không thể chữa khỏi? WHOLE LIFE sắp phá sản? Hay là tập đoàn Viễn Thương gặp nạn, nằm ngoài tầm kiểm soát của anh? “ 

Cô nghi ngờ tối nay anh uống rượu, lập tức vỗ đùi: “Tối nay anh say rượu lái xe đã đụng phải người ta rồi bỏ chạy sao?” 

Nói xong cô vội che miệng lại, sợ bị người ta nghe thấy, lại băn khoăn không biết giúp anh thế nào nếu đó là sự thật. 

Cô ngập ngừng nhỏ giọng hỏi: “Bị thương có nghiêm trọng không, người ta còn sống không?” 

Cô nhìn anh chằm chằm nhìn từ trên xuống dưới, “Còn anh, anh có bị thương không, có khó chịu ở đâu không?” 

Tần Hi cho là cô quan tâm mình, vẫn đang rất xúc động. 

Nhưng nghĩ đến việc cô ấy coi mình như một tên say rượu lái xe đâm phải ai đó, thậm chí còn bỏ trốn, anh không khỏi bật cười. 

Anh đặt tay lên đầu cô, đẩy cô về phía sau, tức giận nói: “Có phải em rất mong tôi đâm trúng người ta lắm không? Tôi không có uống rượu!” 

Da đầu Sơ Nịnh bị anh làm đau, cô lùi lại hai bước, xoa xoa đầu, không tin được nhìn anh: “Không uống rượu còn đánh người?” 

“…” Tần Hi nghe cô nói thì tức giận không nhẹ “Nước trong đầu em đã tràn ra rồi? Tôi nói với em là tôi đánh người khi nào? Ông đây rất tốt, không có chuyện gì cả.” 

Vẻ mặt Sơ Nịnh hơi cứng lại khi bị hỏi, suy nghĩ về những gì anh nói, không quan tâm đến việc thiếu chút nữa bị anh đánh, cô lẩm bẩm than thở nói: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi……..” 

Mí mắt Tần Hi chuyển động, giương mắt nhìn cô: “Em nói cái gì?” 

Sơ Nịnh hoàn hồn, đột nhiên ngậm miệng lại. 

Tần Hi nói: “Vừa rồi em lẩm bẩm cái gì? Nói lại đi!” 

Sơ Nịnh cắn môi, hít sâu một hơi: “Tôi nói, anh không có việc gì là tốt rồi.” 

Tần Hi còn chưa kịp cao hứng đã nghe thấy cô lại bình tĩnh nói thêm, “Dù sao anh đã đồng ý cân nhắc phỏng vấn rồi.” 

Tần Hi cười một tiếng, nghiến răng tức giận: “Tôi gặp tai nạn rồi mà em vẫn muốn phỏng vấn, em không quan tâm tôi?” 

“Không phải anh nói không có chuyện gì sao?” 

” … “ 

Tần Hi cảm thấy nếu còn ở lại đây chắc chắn sẽ bị cô làm cho tức chết: “Quay về đi.” 

Sơ Nịnh đứng ngồi không yên, hỏi lại: “Đêm nay anh thật sự không sao chứ?” 

Tần Hi cười nhạo một tiếng: “Tôi có chuyện muốn tới tìm em, em liền có thể giúp tôi?” 

Sơ Nịnh khóe miệng giật giật, không phủ nhận. 

Được rồi, cô thực sự không thể giúp gì cho anh. 

Nhưng nửa đêm, anh gọi cô xuống chỉ nói về cuộc phỏng vấn, điều nay quá không bình thường. 

Không phải nửa đêm đến đùa giỡn cô, ngày mai liền đổi ý chứ? 

 Đọc truyên ngôn tình ngắn sẽ giúp chung ta có vốn từ đa dạng không chỉ giúp xây dựng mối quan hệ với nhiều loại người khác nhau, mà việc biết thêm từ lóng y học, luật, và các lĩnh vực kỹ thuật/chuyên môn khác có thể giúp bạn tránh bị lợi dụng, và cho phép bạn chủ động hơn khi tiếp cận với bác sĩ, luật sư, kỹ sư cơ khí, chăm sóc khách hàng, và những người tương tự vì truyện tại haha truyện luôn hướng đến những quyển truyện hiện đại

Sơ Nịnh cảm thấy cần phải đảm bảo: “Anh đã hứa sẽ cân nhắc cuộc phỏng vấn. Với tư cách là ông chủ của WHOLE LIFE và là người thừa kế của tập đoàn Viễn Thương, anh không thể đổi ý những gì mình đã nói.” 

Sau đó, cô lấy điện thoại ra mở chế độ ghi âm: “Anh nói thêm lần nữa đi, tôi sẽ ghi lại làm chứng cứ.” 

“……” 

Tần Hi liếc cô một cái: “Tôi không có hứa với em, nếu em nhờ người khác phỏng vấn, họ nói phải suy nghĩ, em cũng ghi âm làm bằng chứng?” 

Sơ Nịnh nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, yêu cầu này không hợp lý. 

Hẳn là do vừa rồi mơ thấy anh, vô tình thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hoặc là vì đêm nay anh không lạnh lùng nhìn cô, cô càng thêm tự phụ trong tiềm thức. 

Khi hoàn hồn, một tia xấu hổ vờn quanh trước mặt. 

Sơ Nịnh ngượng ngùng cất điện thoại đi: “Chuyện đó sẽ không ghi lại. Tôi tin Tần tổng luôn là người lương thiện, nhất định sẽ nghiêm túc suy xét. Tôi sẽ chờ tin tốt anh!” 

Nói xong lời này, cô sợ rằng anh sẽ đổi ý liền nhanh chóng chạy đi. 

Tần Hi nhìn cô đi rồi dần dần biến mất ở của tiểu khu, anh dựa vào thân xe lấy ra một điếu thuốc, chám lửa, rất lâu sau vẫn không rời đi. 

____ 

Tần Hi đã hứa sẽ cân nhắc vấn đề phỏng vấn, Sơ Nịnh cảm thấy cần phải cho anh đủ thời gian suy nghĩ, đơn giản là sẽ không đuổi theo quá chặt nữa, ngày hôm sau trở lại tổ chương trình báo cáo lại tiến trình cho chị Hồng. 

Người như Tần Hi không dễ dàng nhận lời phỏng vấn trực tiếp, bây giờ còn đồng ý xem xét, đã là một bước đột phá lớn rồi. 

Chị Hồng rất vui mừng, nói với Sơ Nịnh: “Xem ra bạn học cũ khác nhau thật đấy. Vất vả cho em rồi.” 

Tuần sau có một cuộc phỏng vấn cá nhân với một nam minh tinh. Chị Hồng gửi thông tin liên quan đến cho cô để chuẩn bị bản thảo phỏng vấn. 

Sơ Nịnh trở lại chỗ ngồi, Thiệu Lâm bên cạnh không nhịn được hỏi: “Tần Hi thật sự đồng ý cân nhắc sao?” 

Sơ Nịnh nhận được email của chị Hồng, thản nhiên trả lời: “Anh ấy nói vậy.” 

Thiệu Lâm thở dài: “Mọi người trong tổ tiết mục đều tìm đến anh ta, có lẽ đến lượt cô, thì đúng lúc anh ta đổi ý. Sơ Nịnh, cô thật sự rất may mắn. Sớm biết vậy tôi cầm cự thêm vài ngày nữa, có lẽ tôi có thể hạ gục anh ta.” 

Tề Thịnh ngồi cùng bàn cười khẽ, xen vào: “Ðừng dát vàng lên mặt. Ðó là năng lực của Sơ Nịnh. Cậu đã theo lâu như vậy rồi. Không phải là đến cả mặt Tần Hi cũng chưa thấy sao?” 

Thiệu Lâm đứng dậy định đánh hắn, Tề Thịnh cười né tránh: “Như thế nào, không phục còn muốn đánh người?” 

Thiệu Lâm trừng mắt nhìn hắn, không thèm để ý đến lời chế giễu của hắn ta, lại ngồi xuống, nhìn sang Sơ Nịnh: “Chị Hồng tuần sau cho cô phỏng vấn?” 

Sơ Nịnh vừa mới chuyển đến đây, nhìn tài liệu trên bàn, theo bản năng gật đầu. 

Thiệu Lâm: “Cô mới đến, ở chỗ tôi có một vài mẫu phỏng vấn, mới làm cách đây không lâu, cho cô mượn tham khảo.” 

Dứt lời, cô ấy đã gửi một vài tài liệu trực tiếp qua WeChat cho cô. 

Sơ Nịnh nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội vàng cảm ơn. 

“Cảm ơn cái gì?” Thiệu Lâm sắp xếp một ít tài liệu, cầm túi đứng lên “Tôi có hẹn với khách quý, cô cố lên!” 

Sau khi Thiệu Lâm rời đi, Sơ Nịnh mở WeChat Thiệu Lâm đã gửi ra, mấy bản thảo này giúp cô có không ít ý tưởng. 

Gần trưa, lúc cô đang viết dở nửa bản thảo, một tin nhắn trò chuyện hiện lên trong nhóm WeChat “Có phúc cùng hưởng gặp nạn lui đàn”. 

Ðây là nhóm bạn cùng phòng thời đại học của cô, ba năm sau khi ra trường, nhóm không còn sôi nổi như hồi còn đi học, thỉnh thoảng có người sẽ phàn nàn về công việc hay cuộc sống trong đó. 

Sơ Nịnh tiện tay mở ra. 

Khương Ngâm: 【(Ảnh giấy chứng nhận kết hôn)】 

Mộng Thanh Du: 【Fuck!!!】 

Thiệu Hâm Đồng: 【Ahhhhhhhhhhhhhhh!!!!】 

Lemon: 【Nhanh vậy sao? Chúc mừng!】 

Mộng Thanh Du: 【Khi nào thì đám cưới?】 

Khương Ngâm: 【Tạm thời chưa tính đến, nhưng vẫn đợi các câu gửi tiền mừng nha (lè lưỡi). jpg】 

Khương Ngâm:【Có điều mình đã thương lượng với anh ấy, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sẽ mời mọi người đến nhà ăn bữa cơm, tiểu Nịnh chắc chắn phải đến rồi, Thanh Du, Hâm Đồng hai cậu không ở Trường Hoàn, có thể đến được không?】 

Thiệu Hâm Đồng:【 Vừa có thể tiết kiệm tiền, còn được mời một bữa, đương nhiên phải đi rồi! Còn bảy ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, vừa vặn mình không có việc gì, coi như đi du lịch Trường Hoàn đi.】 

Mộng Thanh Du:【Ði! mình đưa ông xã nhà mình đi cùng, ăn uống không phải trả tiền, không đi không được nha!】 

Thiệu Hâm Đồng:【Mình cũng muốn mang theo ông xã!】 

Mộng Thanh Du:【Tiểu Nịnh, cậu cũng nhanh lên! Ngay cả Khương Khương cũng kết hôn rồi, kí túc xá chúng ta còn lại cậu thôi đó!】 

Lemon:【(suy sụp).jpg】 

Lemon:【Một người độc thân tự do biết bao.】 

Lemon:【(Độc thân vui tính.jpg)】 

Mộng Thanh Du:【 ………………】 

Thiệu Hâm Đồng:【 …………………….】 

Khương Ngâm:【………………………………..】 

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn