Mô tả hình ảnh

Biển Tình Miên Man

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện Ngôn Tình Sắc Biển Tình Miên Man Trong lòng anh ấy đã có người khác, người mà khiến anh có thể vui vẻ, thoải mái, người khiến anh dành trọn sự quan tâm, chú ý...Anh đối với cô, lạnh lùng vô cảm, giống như gió mùa đông vậy, có khi còn lạnh hơn.Cả cuộc đời này của Lăng Nhữ Y, cố gắng tìm kiếm một chút nắng ấm nơi trái tim u lạnh của người ấy, cô có thể tìm được không? Có chờ được không?

Chương 35: Không được..

Từ ngày bị Mạc Đình Quân nhốt lại, Lăng Ngữ Y hoàn toàn biến thành con chim nhỏ trong lồng, cô chỉ ở trong phòng quanh quanh quẩn quẩn một mình. Mạc Đình Quân giam cô, không cho phép cô ra ngoài, những người khác thì vẫn có thể đến chơi cùng cô.

Hai mẹ cũng có đến thăm, mẹ Mạc và mẹ Lăng thế mà lại đồng tình việc anh giữ cô như vậy, vì anh nói rằng anh chỉ đề phòng cô sẽ bỏ đi, khi nào cô từ bỏ ý nghĩ rời đi anh sẽ trả lại tự do cho cô.

Tuyệt nhiên, Lăng Nhữ Y thì đâu thể nào không nghĩ đến chuyện đó, cô giờ đây một khắc cũng không muốn ở cạnh anh, ở bên cạnh anh là một điều rất khó. Cô không làm được nữa, dù rằng trước đây việc được ở cạnh anh là ao ước của cô, nhưng ngày đứa bé đó mất đi, giữa cô và anh đã nảy sinh một ngăn cách rất lớn, cô không dám nghĩ đến chuyện ở bên anh nữa.

Ngày ngày Lăng Nhữ Y gọi Tiểu Linh đến chơi cùng cô, Tiểu Linh sẽ đến ở cùng cô một lúc rồi đi, cả ngày Lăng Nhữ Y chẳng nói chuyện với ai, có Tiểu Linh đến cô mới được thư giãn một chút, chị y tá cũng chỉ mang đồ ăn rồi ra ngoài.

Trôi qua cũng hai tuần, cuộc sống vô nghĩa của cô đã trải qua hai tuần. Cuộc sống làm một con chim trong lồng sắt, mất đi tự do mất đi tiếng cười.

Anh đêm đêm trở về nhà sẽ ôm cô ngủ, đem cô ôm ấp vào lòng, cách mấy hôm sẽ sinh hoạt một lúc. Sau hôm đó, anh và cô trở về quỹ đạo cũ, cô không phản kháng, sinh hoạt của hai người trở nên rất dịu dàng nồng ấm. Chỉ là sau tất cả, Lăng Nhữ Y vẫn lạnh lẽo như một khối băng, dù cho anh ôm ấm cô thế nào đi nữa, cô vẫn như một chiếc xác không có linh hồn nằm trong lòng anh, đôi mắt cô chỉ có màu đen mù mịt. Gần đây anh rất hay mang về cho cô mấy món quà, khi thì mang đồ ăn ngon, khi thì đồ uống ngọt.

Có đêm cô đang ngủ, anh trở về ôm cô vào lòng như mọi khi, rồi lại lấy ra một chiếc vòng đeo vào tay cô. Hôm nọ thì vòng cổ, hôm kia thì vòng chân, cô thật sự đã biến thành một vật bảo anh ôm vào tay, đây đều là mong ước bấy lâu của cô.

Dịu dàng, ôn nhu, ấm áp của anh.

Chỉ là giờ đây, cô không cảm nhận được nữa. Cô chỉ giống như chiếc bình hoa quý được đặt ở trong phòng ngủ, được anh trân quý yêu thương cô vẫn chỉ là một chiếc bình vô cảm.

Càng ngày chỉ càng kéo khoảng cách của anh và cô ra xa nhau hơn, Mạc Đình Quân cảm giác anh đang ôm một cái xác chết trong lòng.

Anh càng khổ ải hơn, anh không biết nên làm gì với cô nữa, anh đã cố gắng hết mức để sưởi ấm cô, ngược lại cô ngày càng lạnh đi.

Đến một ngày, Mạc Đình Quân cũng không chịu nổi lạnh lùng của cô nữa, anh trở về nhà với dáng vẻ say khướt, anh bước vào phòng. Mùi cồn rượu từ trên người anh, chỉ mới vào phòng, Lăng Nhữ Y đã nghe thấy mùi rượu.

Cô nâng mắt nhìn anh đứng ở cửa, anh lại uống say rồi.

Mấy hôm nay anh cứ trong tình trạng say mèm như thế, Lăng Nhữ Y cũng chẳng buồn bận tâm. Cô nhìn thấy lại vờ như không thấy, Mạc Đình Quân tựa vào cánh cửa, nhìn cô ngồi trên giường bình thản, không một tia động lòng nào giành cho anh, đến một cái liếc mắt cũng chẳng nhìn anh.

Anh khổ sở bước đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh cô, tay nắm lấy tay cô, nâng niu chiếc lắc bạc lấp lánh trên cánh tay xinh đẹp.

Anh chỉ nhìn bàn tay cô, giấy phút này anh thật không dám nhìn thẳng mặt cô nữa, bởi trên mặt cô, trên ánh mắt của cô chỉ có tuyệt tình.

"Nhữ Y, em nói đi... Em muốn anh thế nào đây? Anh làm sao em mới không như thế này nữa?" Anh hỏi khẽ, nâng niu bàn tay cô, ngón tay xoa xoa chiếc lắc bạc lấp lánh.

Lăng Nhữ Y liền vẽ ra nụ cười, giọng nói của cô cũng không còn ngọt ngào nữa "Anh buông tha em, thả em đi, em sẽ không như này nữa."

Mạc Đình Quân lắc vội đầu, rượu cồn nồng nồng làm anh cay cay mắt, anh nắm chặt tay cô, khổ sở mà đáp lại.

"Làm như vậy chẳng khác nào anh mất em..."

"Em và anh chưa từng thuộc về nhau" Lăng Nhữ Y đáp rất nhanh lời anh, cô chẳng có một do dự nào, tuyệt tình đem mối quan hệ của bọn họ vạch ra giới hạn "Em và anh chỉ là gượng ép ở bên nhau thôi, hồi trước là em ép anh, giờ đây là anh ép em. Chúng ta chưa từng nguyện ý bên cạnh nhau, chưa từng thuộc về, cho nên... Cũng chẳng có gì để mất, đó không phải là mất mát, anh buông tha em chính là giải thoát cho cả hai chúng ta."

"Không..." Mạc Đình Quân lắc đầu, anh vội vàng ngẩn mặt, gương mặt đỏ bừng hai hốc mắt đỏ hoe, làm cho Nhữ Y giật mình. Anh ôm cô vào lòng, lại đem cô ôm chặt, giọng anh run rẩy thì thầm bên tai cô "Không được, em đừng như thế này nữa, em muốn gì anh đều cho em, anh đều cho em... Đừng thế này nữa."

Lăng Nhữ Y được anh ôm, cô trơ người nhìn hư vô ảo ảnh, cô nghe thấy tiếng trái tim anh đập vội, hoảng loạn đập phình phịch trong ngực, Lăng Nhữ Y nắm chặt lại hai quả đấm, ngơ ngác hỏi.

"Anh không cần chị nữa sao?"

"Không cần..." Mạc Đình Quân rất nhanh đáp, anh hôn lên tóc cô "Anh và cô ấy không quan hệ, anh không cần cô ấy."

Lăng Nhữ Y chạnh lòng, trái tim rung động lại có chút vui vui, cánh môi tự động nâng lên nụ cười, nhưng rất nhanh cô nhận ra mình đang xao xuyến, cô lại đem xuyến xao ấy dập bỏ.

"Em cũng không cần anh nữa."

Khi anh đã không cần cô ấy, cô cũng đã không cần anh.

Lăng Nhữ Y nghe tiếng tim đập dữ dội hơn, anh siết chặt lấy cô, không cất ra được một câu đáp ứng nào chỉ ôm cô.

Lăng Nhữ Y cũng mặc anh ôm, anh không đáp, cô cũng không nói thêm bất cứ thứ gì. Dần dần cô nghe người đang vững vàng ôm mình run rẩy, lòng ngực anh phập phòng run lên, tiếng tim đập lùng bùng như muốn đập vỡ lòng ngực, phía trên đỉnh đầu nghe thấy tiếng thở vội.

Lăng Nhữ Y ngước mặt nhìn, giọt nóng hổi từ phía trên rơi xuống gò má cô, cô phát ngốc chớp chớp mắt nhìn người đàn ông cương nghị băng lãnh.

Vì sao lại khóc rồi?

Từ khi nào cô ở trong lòng anh trở nên đáng giá đến như thế? Có thể khiến người đàn ông băng lãnh như anh rơi nước mắt rồi.

Lăng Nhữ Y vừa vặn ngước mặt, giọt nước mắt nóng hổi nhỏ lên má cô, tim cô ngừng đập một nhịp, anh cúi mặt nhìn cô, hai hàng lông mày rậm rạp chau chặt vào nhau, hai đôi mi éo chặt ứa ra nước mắt nhĩu tí tách xuống gương mặt cô.

Lăng Nhữ Y chợt nghẹn, cô nắm chặt thành quả đấm kiềm chế cơn nghẹn ở lồng ngực. Mạc Đình Quân nâng lên hai bàn tay chạm lên gương mặt cô, giữ lấy gương mặt cô nhưng đôi tay anh run rẩy, mấy ngón tay run run giữ hai bên gò má. Anh cúi mặt hôn lên môi cô, nước mắt cứ nóng hổi tí tách trên rơi xuống, Lăng Nhữ Y trơ trơ mắt nhìn anh vừa thống khổ vừa hôn mình.

Anh túm lấy cô đè xuống, cô rất bình thẳng để anh sinh hoạt, còn anh, vừa nắm lấy cô vừa hít thở dữ dội, nước mắt cứ thế mà chảy xuống.

Lăng Nhữ Y mím môi, mặt xoay đi không nhìn anh nữa, không dám nhìn gương mặt khổ sở ấy nữa. Cô sợ mình sẽ động lòng, cô nằm xoay nghiêng mặt tránh nhìn anh, mặc kệ anh cuồng sát trong cơ thể cô vẫn chỉ thuận theo sảng khoái rên rỉ.

Từng giọt mồ hôi, từng giọt nước mắt từ trên người anh đổ xuống, Lăng Nhữ Y hứng chịu cũng không than thở một câu nào.

Tim cô đập lùng bùng như gõ trống, cô cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Một câu không cần anh nữa, Mạc Đình Quân thật sự bị doạ đến run rẩy, cồn rượu trong người cũng khiến lý trí anh mờ mịt, anh chỉ biết túm lấy cô, hôn cô, ôm ấp cô, chỉ mong cô cảm nhận được. Nhưng anh có làm như thế nào đi chăng nữa, Lăng Nhữ Y cũng chỉ ngoảnh mặt đi.

Mạc Đình Quân nắm lấy tay cô, thắc lưng vững vàng cắm mạnh, anh không cảm thấy vui sướng, không một tia thoải mái, bởi vì anh đang ân ái cùng một chiếc xác chết. Anh nắm chặt tay cô, cúi người hôn lên môi cô, cố gắng gậm mút liếm láp ngọt ngào vô nghĩa.

Mạc Đình Quân buông ra nụ hôn, nhìn gương mặt lạnh lẽo, đôi mắt tối tăm của Nhữ Y, tự tôn tự tại đều biến mất. Gương mặt tuấn lãm trong đêm nhăn nhó, tay nắm lấy tay cô siết chặt hơn.

"Nhữ Y... Đừng như vậy..."

Lăng Nhữ Y nằm dưới thân anh rên rỉ, dồ dập gậy th*t kia trừu cắm thần trí mơ hồ, dù vậy cô cũng không bị cuốn theo anh. Cô nâng ra nụ cười bi ai, tay nắm ngược lấy tay anh, cắm rút thao trừu mạnh mẽ duật ra tiếng nước.

Cô cũng không đắm chìm, nắm lấy tay anh, nở ra nụ cười tuyệt tình.

"Đình Quân... Anh đừng cố chấp..."

Mạc Đình Quân trừng lớn mắt, đôi mày nhíu chặt lại, anh cúi người ôm lấy cô, đem gậy th*t đâm sâu nghiền nát u hoa.

Lăng Nhữ Y bật nảy, cơ thể run rẩy hội ứng, nấc ra tiếng thở dốc mếu máo rên rỉ.

Anh đâm như thể muốn dùng lôi thịt đâm chết cô, nghiền nát u hoa, ngấu nghiến đâm thóc thóc, u hoa phung ra nuốt vào to lớn trướng to kéo ra đầy đặc dịch.

"A... A... Đừng..." Lăng Nhữ Y lắc vội đầu, cơ thể run lên bần bật, bụng dưới trở nên đau điếng, cô nức nở bật ra tiếng khóc thê thảm "A... Đau... Đau em..."

Đáp lại cô là hạ thể phốc phốc, gậy th*t đâm hoa tâm vỗ lụp bụp, người kia cũng phát run dữ dội, gầm gừ như con quỹ dữ.

"Anh giết chết em!"

Mạc Đình Quân hoá thành con quỷ dữ tợn, mang phân thân hoà nhập toàn bộ, đem chính mình cắm rút, đem hạ thể giết chết Lăng Nhữ Y. Cô hứng chịu từng luồng sảng khoái cùng đau dại, cảm giác thật sự giống như bị anh giết chết.

"Hu... Em đau... A... Đau quá..." Lăng Nhữ Y lắc đầu dữ dội, cô mếu máo khóc lớn, hai tay chắn ở ngực anh.

Cảm giác đau nhói phát ra tự bụng dưới, u hoa co thắc theo luật động của anh nhưng bụng dưới hoàn toàn từ chối, đau đớn như thể rách da xé thịt. Cô run rẩy, gương mặt trắng bệch như người sắp chết, mếu máo nước mắt thấm xuống đệm.

"A... Đau mà..." Cô đập đập vào ngực anh, hai chân mềm nhũng muốn vẫy đạp nhưng không nâng nổi. Mạc Đình Quân trừng mắt, nắm lấy hông cô ra vào dữ dội hơi, hạ thể va chạm vỗ bạch bạch, cô vừa đau vừa rát lại sảng khoái, đầu nhỏ lắc dại.

Anh cắm rút điên cuồng thêm gần mấy chục cái mới đâm thẳng hoa tâm phung ra ấm nóng, Lăng Nhữ Y cao trào xong, co rút dữ dội, cô đẩy anh ra, nằm nghiêng cuộn tròn ôm lấy bụng mình. Đôi vai nhỏ run lên bần bật, Mạc Đình Quân bị đẩy ra, anh nhìn cô ôm mình đau đớn, gương mặt tối xầm lại xoay người bước xuống giường.

Ngày hôm sau, cơn đau từ bụng dưới ê ẩm cơ thể, cô không ngủ được mà thức dậy, đứng trong phòng tắm cởi ra váy ngủ, bụng dưới đang đau nhức dữ dội, tay xoa xoa trên bụng gương mặt nhăn nhó, muốn xoa dịu cơn đau nhưng chỉ cảm thấy ê ẩm, sao lại đau như thế này. Cô đau đớn đến rỉ ra tiếng than thở, nhăn nhó nhìn chính mình trong gương.

Đột nhiên Lăng Nhữ Y ngừng lại nhăn nhó, cô nhăn xuống bụng mình lại ngẩn lên nhìn trong gương kia. Thêm lần nữa cúi xuống nhìn bụng dưới lại ngẩn lên nhìn gương to, Lăng Nhữ Y trở nên cứng ngắc.

Vì sao bụng cô lại u phình lên như thế?

Trước đó cô đúng là có mập, nhưng hai tuần nay cô đã ốm xuống, tay chân đã ốm xuống thấy rõ nhưng vì sao bụng lại phình lên. Nó không nhỏ lại, nó càng phình rõ hơn.

Lăng Nhữ Y sững người, nhìn chiếc bụng của chính mình, gương mặt cô trắng bệch.

...

Lăng Nhữ Y nhận lấy, khi cô nhận ra bản thân kỳ lạ trong phòng tắm, đã nhanh chóng gọi nhờ Tiểu Linh mua một que thử thai. Tiểu Linh bỏ cả công việc ở Mạc thị mua que đến ngay lập tức, giờ phút cầm chiếc que trên tay, gương mặt Lăng Nhữ Y càng lúc càng trắng bệch.

"Mà nè..." Nhan Tiểu Linh lo lắng hỏi "Ví dụ nha, ví dụ thôi, ví dụ là có thai thì làm sao?"

Lăng Nhữ Y nắm chặt que thử trong tay, gương mặt trắng bệch cô đọng lại, thì thầm "Không có đâu..."

"Thì mới bảo là ví dụ, ví dụ như có thì làm sao? Nói với anh ta à?" Nhan Tiểu Linh hỏi.

Lăng Nhữ Y lập tức lắc lắc đầu, cảnh tượng trước kia trong qua khứ xẹt qua đầu não, cô run rẩy, hơi thở trở nên nặng, cả người như thể bị nhiễm lạnh run lên cầm cập.

Sợ hãi đến gương mặt trắng bệch lặp lại "Không... Không có..."

Nhan Tiểu Linh thở dài, bộ dạng bị này là bị doạ sợ đến phát ngốc rồi, cô đang hỏi là ví dụ như sẽ có. Nhưng có vẻ như, Lăng Nhữ Y đang đinh ninh rằng bản thân sẽ không có.

Tiểu Linh bất lực nhúng vai "Đi vào thử đi là rõ."

Lăng Nhữ Y cầm que thử, đứng dậy đi khỏi sofa, đi ra được ba bước chân, cô dừng lại, xoay đầu nhìn Tiểu Linh ngồi trên sofa, gương mặt tái miết hỏi.

"Lỡ như... Lỡ như mang thai thật... Thì làm sao?"

Nhan Tiểu Linh há hốc, chuyện này là chuyện mà cô vừa mới hỏi Nhữ Y xong, đây là chuyện của Nhữ Y, làm sao cô biết được.

"Hả? Cậu lại hỏi tớ? Làm sao tớ biết được?"

Lăng Nhữ Y không nhận được câu trả lời, thất vọng gương mặt tái miết xoay đầu đi, lắp ba lắp bắp như cổ máy lặp "Không có... Không có..."

Cô khó khăn đi vào nhà tắm, thử xong que thử cầm trên tay que thử chờ đợi, bàn tay cô run rẩy, que thử trên tay rung lắc không yên. Khoảng khắc chiếc que trên tay cô hiện lên vạch đỏ thứ hai, thời gian không gian ngừng động, Lăng Nhữ Y lập tức buông ra chiếc que, que thử thai rơi xuống sàn nhà.

Cô trừng mắt nhìn chiếc que nằm trên sàn hiện hai vạch đỏ, bước chân lùi đi một bước, hốc mắt nóng rực ứa ra giọt nước mắt.

"Không đúng..."

Sao lại có thể? Rõ ràng hai tháng trước cô uống thuốc rất đều độ, cô không xót lần uống thuốc nào, nếu có thì chỉ... Chỉ duy nhất lần đó ở Mạc gia.

Chỉ một lần duy nhất sao có thể mang thai?

Không đúng...

Lăng Nhữ Y thêm một bước lùi, Tiểu Linh ở bên ngoài chờ đợi lâu quá, thử thai lâu nhất cũng năm phút thôi, đợi cũng đã mười phút rồi không thấy Nhữ Y trở ra. Nhan Tiểu Linh đi đến cửa phòng tắm, đứng trước cửa hỏi.

"Nè, cậu xong chưa, kết quả sao rồi?"

Nhan Tiểu Linh không nghe âm thanh trả lời, cô nói lớn vào cánh cửa "Xong chưa đó? Tớ vào nha."

Nhan Tiểu Linh đưa tay đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lăng Nhữ Y đứng bất thần, đôi mắt ngấn lệ nhìn đăm đăm xuống sàn nhà.

Cô nhìn theo Nhữ Y, thì ra là que thử nằm trên sàn, Nhan Tiểu Linh đi đến, cúi xuống nhặt lên chiếc que, hai vạch đỏ đập vào mắt, Nhan Tiểu Linh thốt lên.

"Này có thật này, hai vạch rồi."

"Không đúng" Lăng Nhữ Y đáp nhanh, cô nâng mặt nhìn Tiểu Linh, nước mắt lã chã rơi xuống biện hộ "Rõ ràng trong hai tháng trước tớ đã uống thuốc rất kỹ mà, tớ chưa từng quên..."

Cô sực nhớ đến ngày ăn cơm gia đình của tháng trước ở Mạc gia, đó là lần duy nhất cô quên uống thuốc.

"Chỉ có một lần..." Lăng Nhữ Y kinh mặt "Sao có thể..."

"Thuốc tránh thai cũng không có tác dụng 100%, vẫn có khả năng dính mà" Tiểu Linh giải đáp "Hơn nữa cậu còn bị mẹ chồng lẫn mẹ ruột ngày nào cũng tẩm thuốc bổ, khả năng dính bầu mới cao hơn, rồi bây giờ câu tính làm sao? Nói với anh ta sao? Mà cậu cũng không giấu được."

Lăng Nhữ Y lắc lắc đầu, cô tuyệt đối không dám nói với anh, hình ảnh ngày hôm đó xẹt qua đầu lập tức khiến Nhữ Y phát run.

"Không được..." Cô lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lã chã trên gương mặt. Nhan Tiểu Linh cố gắng trấn an Nhữ Y, vỗ vỗ tấm lưng nhỏ.

"Cậu đừng hoảng, bình tĩnh lại nghĩ xem có cách gì không?" Nhan Tiểu Linh biết rằng Nhữ Y chắc chắn sẽ không dám nói ra chuyện mang thai, đứa bé lần trước đã là một bài học, Tiểu Linh cũng không biết làm gì "Cậu không dám nói với anh ta, cậu cũng không thể giấu được cái bụng ngày càng lớn được."

"Không được... Anh ta... Anh ta sẽ lại giết đứa nhỏ này" Chuyện lần đó thật sự ám ảnh Lăng Nhữ Y, cô phải làm sao đây, cô không nghĩ ra được chuyện gì, bàn tay run rẩy túm lấy tay Tiểu Linh, nước mắt ứa ra như suối tuông "Tớ... Tiểu Linh... Tớ làm sao bây giờ... Hức..."

Nhan Tiểu Linh cũng khó mà giải quyết, nhìn cô bạn gần như sắp chết của mình "Cậu muốn sinh đứa nhỏ này sao?"

Đơn nhiên, đơn nhiên, cô không thể để đứa nhỏ lần này bị anh hủy nữa, cô không thể lặp lại chuyện cũ, Lăng Nhữ Y không cất thành lời, cô chỉ gật gật đầu.

"Nếu cậu muốn sinh nó ra, cậu phải rời khỏi chỗ này, chạy đến chỗ nào đó thật xa nơi này mới có thể bình an sinh đứa nhỏ ra" Nhan Tiểu Linh lo lắng nhìn cô "Cậu sẽ phải đơn thân một mình đó..."

Lăng Nhữ Y chỉ quan trọng đứa bé, cô có làm sao cũng không quan trọng, cô nói vội "Không sao, tớ làm được."

Nhan Tiểu Linh thở dài, ánh mắt buồn bã, cô thở ra hơi nhẹ rồi nắm lấy tay Nhữ Y đi ra ngoài, đi đến tủ quần áo mở ra, giọng nói uy uy nghiêm nghiêm điều khiển.

"Dọn hết quần áo cần thiết, ghi lại số điện thoại của tớ, đừng mang theo điện thoại này, đi ra ngoài mua cái khác mà dùng, có bao nhiêu tiền mặt thì lấy đi hết, không được dùng thẻ tín dụng. Rời khỏi chỗ này, đi càng xa càng tốt, nhưng tuyệt đối không được xuất cảnh rời khỏi nước, cậu đi nước ngoài từ giấy tờ anh ta sẽ càng dễ lục ra cậu. Tốt nhất cứ đi thật xa chỗ này, ở mấy ngoại ô ngoài kia ấy, thành A... Mà không thành A còn gần quá, đến thành C đi."

Lăng Nhữ Y gật gật đầu, theo lời Tiểu Linh gom hết quần áo ném vào vali, dùng giấy bút ghi lại số điện thoại của Tiểu Linh, cô ghi thêm số của mẹ nhưng bị Tiểu Linh cản lại.

"Cậu đừng liên lạc với gia đình, gia đình cậu sẽ lo lắng rồi tìm kiếm cậu như anh ta thôi, chỉ một cuộc gọi cho mẹ cậu, anh ta sẽ lùng ra cậu đấy."

Lăng Nhữ Y dừng lại hành động viết số điện thoại, cô nhìn Tiểu Linh "Không được liên lạc với ai hết sao?"

"Cậu hiểu vẩn đề của cậu không?" Nhan Tiểu Linh lạnh mặt "Cậu chọn đứa nhỏ, chính là đoạn tuyệt với tất cả."

"Cậu có thể liên lạc với tớ, nhưng tốt nhất cũng chỉ nên gửi tin nhắn thôi, dù số mới của cậu nhưng anh ta sẽ giám sát tớ để mà tìm ra cậu."

Lăng Nhữ Y ngừng động, Tiểu Linh nói rất đúng.

Cô chọn đứa bé, cô phải đoạn tuyệt với tất cả, không được liên lạc với bất kỳ ai trong gia đình. Nếu cô muốn đứa nhỏ có thể bình an sinh ra, cô phải hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh.

Lăng Nhữ Y ngừng lại viết số điện thoại của mẹ, tờ giấy chỉ còn duy nhất số điện thoại của Tiểu Linh.

"Tớ hiểu rồi."

"Được rồi, thời gian đầu tìm kiếm cậu sẽ rất rầm rộ, cậu đừng làm gì hết, kiếm chỗ nào đó rồi trốn ở trong nhà thôi. Chờ đến khi lắng xuống, khi đó bụng cậu cũng lớn, người khác sẽ không nhận ra cậu nữa, lúc đó cậu mới có thể đi ra ngoài" Nhan Tiểu Linh vỗ vỗ vào mu bàn tay của Nhữ Y "Nhớ giữ gìn sức khoẻ, bảo trọng thân thể, vấn đề còn lại là..."

Nhan Tiểu Linh xoay đầu nhìn về phía cánh cửa, vấn đề còn lại chính là cô y tá kia. Hai người các cô xử lý một cô y tá đơn nhiên sẽ rất dễ dàng, Nhan Tiểu Linh xoay người lại nhìn Nhữ Y.

"Cậu đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Lăng Nhữ Y nhìn túi hành lý của mình, nhìn lại chính mình mặc váy ngủ.

"Đợi một chút" Lăng Nhữ Y cầm lấy bộ quần áo khác, thay ra bộ đồ khác, quần jeans và áo len ấm. Cô đứng trước bàn trang điểm, nhìn chính mình đã ăn mặc thật gọn gàng để rời đi, Lăng Nhữ Y có một phút chạnh lòng.

Nhớ đến gương mặt lãng tử, lãng tử phong tình mà cô từng mê đắm, đã từng đắm say gần tám năm. Nhớ đến giọt nước mắt nóng hổi rơi trên đôi má, nhớ đến gương mặt nhăn nhó đau khổ thỉnh cầu cô ở lại.

Lăng Nhữ Y nhìn thấy chính mình trong gương, đôi mắt cô đỏ hoe, trên đôi mi cay cay nồng nồng. Cô thở ra hơi nhẹ, nhìn xuống lồng bàn tay đang lạnh của mình.

Chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón áp út mà bốn năm trước anh trao cho cô trong hôn lễ, dù đó là ép buộc, dù là anh không muốn. Cô vẫn như vậy mà giữ nó thật cẩn thận trên ngón tay mình, chưa một lần nào cô tháo gỡ nó ra.

Lăng Nhữ Y cười khẽ, bàn tay phải chạm lên bàn tay trái, nâng niu chiếc nhẫn bạc, ngón tay sờ sờ nhẫn bạc một cách yêu thương, một cách luyến tiếc.

Đã đến lúc, cô thoát khỏi xiềng xích tình yêu này rồi.

Lăng Nhữ Y tháo ra nhẫn bạc, chiếc nhẫn cô đeo đã bốn năm, tháo ra lại rất dễ dàng, chỉ cần kéo nhẹ nó cũng rời ra.

Bởi lẽ... Đây là nhẫn của chị, nó được đo bằng kích thước ngón tay của chị, đeo trên tay cô nó rất lỏng lẻo. Thế mà cô vẫn cố chấp đeo nó bốn năm qua, một hôn nhân ngay từ đầu đã không thuộc về cô, cho dù cô cố gắng thế nào cũng không thể hạnh phúc.

Giống như chiếc nhẫn này, không vừa thì mãi mãi không vừa, dù cô đeo nó bao lâu đi chăng nữa, nó vẫn không phù hợp với cô.

Kéo nhẹ nhẫn bạc ra khỏi ngón tay, cô đặt chiếc nhẫn trên bàn trang điểm, hít vào một hơi thật sâu xua đi cay cay trên mắt, cô quay đầu nhìn Tiểu Linh, tâm lý đã sẵn sàng.

"Tớ xong rồi."

"Được" Nhan Tiểu Linh đi đến bên cạnh cửa, gõ cửa gọi lớn "Này! Này cô gì ơi!"

Chị y tá nghe tiếng gọi vội vàng chạy đến, mở khoá cửa rồi mở cửa với gương mặt lo lắng "Sao ạ? Cô gọi tôi."

Đối với vị khách quen mặt này, chị y tá đã quen đến mức không hề đề phòng, chị cũng chẳng nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nhan Tiểu Linh tươi cười, hai tay liền nâng lên nắm lấy tay chị y tá kéo chị y tá vào trong.

"Oái... Chuyện gì vậy ạ..." Chị y tá hốt hoảng.

Nhan Tiểu Linh kéo chị y tá vào trong, vật chị ngồi khụy xuống đất, Lăng Nhữ Y cầm một sợi dây dày quấn tròn chị y tá lại như một đòn bánh. Cả hai người chỉ trong ba phút đã gói chị y tá thành chị bánh tét, chị y tá hốt hoảng.

"Phu... Phu nhân làm gì vậy ạ?" Nhìn Lăng Nhữ Y ăn mặc chỉnh tề, chị y tá cũng thấy chiếc vali to trên giường "Phu nhân định đi đâu? Không được, phu nhân không được đi."

Lăng Nhữ Y kéo xuống vali, cửa đã mở, không gì có thể ngăn cản bước chân của cô nữa, Lăng Nhữ Y kéo lên vali.

Chị y tá nhìn theo Lăng Nhữ Y, gương mặt trắng bệch hốt hoảng thỉnh cầu.

"Phu nhân đừng đi, phu nhân đi rồi tôi phải biết ăn nói làm sao với ông, tôi van phu nhân đừng đi, tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu phu nhân..."

Lăng Nhữ Y ngừng bước, thỉnh cầu của chị y tá khiến cho cô khó xử, nhưng cô không thể dừng lại nữa.

Cô đã từng mất đi một đứa con, khi ấy cô bất lực để cho người khác cướp đi sinh mạng trong bụng, giờ đây cô đã có cơ hội làm lại, cô đã có cơ hội bảo vệ đứa con này.

Cô không thể quay đầu.

Lăng Nhữ Y nâng lên bước chân, Tiểu Linh đưa cô xuống phía dưới căn hộ.

"Cậu bắt xe từ đây đến trạm xe bus, đi bằng xe bus ra khỏi thành phố S đến thành A, rồi lại đi xe bus ra thành B rồi đến thành C" Nhan Tiểu Linh phòng ngừa hết mọi khả năng Nhữ Y sẽ bị tìm ra, kể cả đi trạm tàu lửa cũng không nên đi bởi vì Nhữ Y sẽ dùng thông cá nhân để mua vé tàu, Mạc Đình Quân có thể truy ra "Vài ngày tới sẽ rất khó khăn cho cậu, đeo kính mát này vào, đeo cả khẩu trang vào nữa, không được lộ mặt ra đâu đấy."

Lăng Nhữ Y gật gật đầu, ngoan ngoan đeo khẩu trang và kính mát vào, Nhan Tiểu Linh nhìn cô bạn sắp phải rời xa. Cô hít hít cái mũi, hai má hồng hồng đôi mắt đỏ hoe, ôm lấy Lăng Nhữ Y lần nữa.

Vỗ về tấm lưng nhỏ bé căn dặn đủ điều "Cậu phải chăm sóc thật tốt cho bản thân đấy, mang thai không phải chuyện dễ dàng, khi nào ổn định chỗ ở rồi hãy gửi tin nhắn cho tớ, nhớ đấy!"

"Ừm" Lăng Nhữ Y gật đầu, Tiểu Linh giơ ra bàn tay đón một chiếc taxi, xe dừng lại, tài xế xe bước xuống mang hành lý bỏ vào cốp xe.

Lăng Nhữ Y nhìn Tiểu Linh "Vậy tớ đi."

"Ừm, bảo trọng" Nhan Tiểu Linh giơ lên năm ngón tay vẫy vẫy.

Cô đứng đó ngắm nhìn Nhữ Y ngồi vào xe, xe khởi động đi mất, Tiểu Linh vẫn nhìn theo chiếc bóng xa khuất của taxi. Tạm biệt xong, Nhan Tiểu Linh trở lên trên nhà, bước vào phòng nhìn cô nàng bị trói như đòn bánh nằm trên sàn, chị y tá với gương mặt trắng bệch.

Nhan Tiểu Linh ngồi lên ghế sofa, gương mặt trở lên tĩnh lặng, lau đi giọt nước mắt trên mi, cô nhìn chị y tá, trấn an chị cười đáp.

"Chị yên tâm, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, chị không cần phải lo, tôi sẽ ở đây chờ ông Mạc đấy về."

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn