Háo Sắc Do tạo Hóa

Háo Sắc Do tạo Hóa

Mô Tả:

Không biết từ lúc nào mà anh từ tên nhóc kỳ quặc tùy hứng biến thành người đàn ông biết cách chăm sóc thế này nữa.Tôi đã nói anh không cần cực khổ như vậy, sau khi tốt nghiệp là có thể...., anh không cần quá lo lắng. Nhưng anh lại muốn nhìn tôi thì mới thấy vui vẻ, nên hiện tại thà rằng anh chịu mệt một chút cũng muốn tôi ở lại cùng anh cho tới lúc tốt nghiệp. Tôi ngoại trừ đau lòng còn có cảm động không thôi.

Chương 22 : Lam Vũ chết tiệt

Dẫu trước đó lòng tôi rất hoang mang về chuyện của Anh và Lam Vũ, nhưng giờ phút này tôi chỉ cảm nhận được tình yêu của chúng tôi giành cho nhau.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Cậu thật quá đơn thuần!” Vĩ San sau khi nghe tôi kể, phán một câu xanh rờn “Không ít người có thể yêu nhiều người cùng lúc.”

“Vĩ San!!”

Tôi không phản đối được Vĩ San, bèn cùng cậu ấy đi đến sân vận động, chờ Hàn Thư tập xong sẽ cùng anh về.

Tìm không thấy anh đâu, mãi đến khi tôi tìm trong phòng thay đồ mới thấy Hàn Thư và Lam Vũ đứng đối diện nhau trong phòng.

Vĩ San nhanh tay kéo tôi núp sang một bên nhìn lén.

“Ngày hôm qua cảm ơn cậu! “ Hàn Thư mỉm cười với Lam Vũ. Đứng trước mặt cô ta rất tự nhiên cởi áo, để lộ dáng người tôi nhìn đã quen mắt, còn có cả dấu hôn nổi bật trên cổ.

Chỉ là hiện tại tức giận nhiều hơn thẹn thùng, Hàn Thư sao có thể trước mặt đứa con gái khác cởi áo ra như vậy? Chẳng lẽ anh ấy cũng làm chuyện đó với cô gái này như đối với tôi?

“Là học tỷ làm sao??” Lam Vũ chỉ vào dấu hôn trên cổ Hàn Thư cười hỏi.

“Đúng vậy, điều này chứng minh cô ấy rất yêu tôi!”

Lam Vũ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, sau đó hỏi: “Mình làm như vậy với cậu được không?”

“Không thể .” Tôi và hàn Thư đồng thanh trả lời.

Nghe thấy giọng của tôi, Hàn Thư quay lại kinh ngạc nhìn ra cửa.

“Sao em lại ở đây?!” Anh bước đến chỗ tôi định ôm lấy tôi, nhưng bị tôi đẩy ra.

Tôi bước đến trước mặt Lam Vũ tức giận nói: “Học muội, Hàn Thư là bạn trai của chị, dù em thích cậu ấy chị cũng không buông tay đâu.”

“Em biết rõ!” Lam Vũ gật đầu mỉm cười, sau đó ôm chầm lấy tôi, hôn lên môi tôi.

Không gian, thời gian bỗng dưng ngừng lại, chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Hàn Thư là người hoàn hồn lại trước tiên.

“Buông bạn gái tôi ra!!” Anh tức giận kéo Lam Vũ ra ôm lấy tôi.

“A?” Tôi xấu hổ nhìn Lam Vũ, cô bé vẫn cười xinh đẹp như cũ.

Lam Vũ cười nhào tới ôm tôi nói: “Em thích con gái! Ngày khai giảng vừa nhìn thấy chị là em đã thích chị rồi! Nhưng sao chị lại kết giao với cái tên ngu ngốc này, làm em tức muốn chết!!”

“Aiz!! Tôi giúp cậu giấu giếm lâu như vậy, trước cậu nói cậu có vấn đề về tình cảm, tôi còn nghĩ cách giúp cậu! Ai dè giúp cậu lâu như vậy, cậu lại thích bạn gái tôi! Đúng là vong ơn phụ nghĩa!!”

Lam Vũ không thèm đễ ý Hàn Thư oán giận gõ đầu mình, quay sang nói với tôi: “Học tỷ, chị chia tay với cậu ta đi, em sẽ đối xử tốt với chị!”

“Chuyện này....” Tôi xấu hổ nhìn cô bé, nhất thời không biết trả lời sao.

Lam Vũ bất đắc dĩ cười cười: “Em biết là chuyện này không thể nào! Vừa rồi chị tức giận như vậy, hẳn là rất yêu cậu ấy!”

“Chẳng phải lúc nãy em nói muốn tạo dấu hôn trên người Hàn Thư sao?”

“Lúc nãy thực ra em chỉ muốn hôn chị gián tiếp qua cái dấu này.” Lam Vũ chỉ vào dấu đỏ đỏ trên cổ Hàn Thư. “Nhưng mà vừa rồi mới hôn trực tiếp cho nên không cần nữa!”

Hàn Thư tức giận đá cô ấy một cái.

“Hàn Thư, anh không được như vậy, cô bé là con gái đó!!”

“Cậu ta mà là con gái gì!! Là nữ hỗn tướng thì có!! Anh muốn giải độc.”

Nói xong anh hung hăng hôn lên môi tôi, sau đó hất mặt ra oai với Lam Vũ. Tôi đã quen với tính cách trẻ con của anh, đành phải nhìn Lam Vĩ cười bất đắc dĩ.

Vĩ San nãy giờ không lên tiếng chợt ôm bụng lăn ra cười to: “Ha ha ha! Doãn Huyên, mình thấy cậu với Lam Vũ quen nhau cũng không đến nỗi đâu!”

“Cậu cũng biến luôn cho tôi!!" Hàn Thư trừng mắt liếc Vĩ San đang ôm bụng không thể ngừng cười.

Tối đó về nhà, Hàn Thư nhìn tôi chăm chú nghiêm túc nói: “Em không được thích Lam Vũ đâu đó. Aiz! Làm sao mà ngay cả com gái cũng thích em vậy!”

Trong lòng, tôi tự cười mình ghen bóng ghen gió, nhưng vẫn nói với anh, "Nhưng em thấy Lam Vũ rất xinh đẹp lại rất dũng cảm!"

"Lam Vũ chết tiệt!!!" Mắng xong một câu, anh ôm tôi đi về phòng.

Sau này mỗi khi rãnh rỗi, Lam Vũ lại đến nhà tôi chơi. Nhưng bây giờ, người lo lắng lại là Hàn Thư chứ không phải tôi.

Tôi thầm nghĩ: Thật ra hôn môi với con gái cũng không có khó chịu lắm, nhất là khi đối phương lại là Lam Vũ xinh đẹp, chỉ là tôi lại như cũ quyết định không nói cho Hàn Thư biết.

Đời sinh viên thật đã cho tôi thấy nhiều chuyện lạ.

Thực ra ba mẹ chúng tôi đối với việc chúng tôi sống chung vô cùng yên tâm. Nhưng họ không hề nghĩ rằng ngay ngày đầu tiên chúng tôi ở cùng một chỗ thì đã ôm nhau ngủ, chứ đừng nói tới việc hơn hai tháng sau chúng tôi bắt đầu nếm trái cấm.

Tôi không biết nên mở miệng nói với ba mẹ như thế nào. Tôi sợ rằng chuyện này sẽ khiến hai nhà có biến, hơn nữa cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng thảo luận qua chuyện này với Hàn Thư, nhưng tôi nghĩ Hàn Thư cũng có cùng suy nghĩ giống vậy! Đây là cửa ải phiền toái lớn nhất trong tình yêu của chúng tôi.

Hôm nay là chủ nhật, đội bóng của Hàn Thư không cần phải luyện tập, cho nên anh đặc biệt vui vẻ. Thật ra thì tôi cũng rất vui vì lâu rồi không có cảm giác gần gũi với anh, không ngờ gần nhau lâu ngày cũng tạo thành một loại thói quen?

Hàn Thư dự định cùng tôi xem ‘phim hai người đóng’ rồi sau đó ân ái, bởi vì tôi nói thích phim hoạt hình hơn nên anh đã mượn phim hoạt hình hentai Nhật Bản về xem. Xem TV sau đó lại ân ái, thực sự cũng rất kích thích.

“Hả?! Không phải chứ! Cậu có tới tôi cũng không mở cửa đâu, biến đi cho tôi!” Hàn Thư hét to vào điện thoại, cúp ngay sau đó rồi lại ngồi vào bên cạnh ôm tôi.

“Ai vậy? Sao lại tức giận thế?” Tôi buồn cười nhìn bộ dạng tức giận của anh.

Vừa hỏi xong, điện thoại của tôi lại vang lên.

“A lô?”

“Huyên Huyên!! Em thật rất đáng thương đó!” Giọng nói Lam Vũ từ đầu bên kia vang lên.

“Có chuyện gì sao?” Sao cô bé lại có số tôi nhỉ.