Khi Anh Yêu Là Ác Ma

Khi Anh Yêu Là Ác Ma

Mô Tả:

Chỉ có điều đêm qua trước khi đi ngủ, trong đầu cô không ngừng hiện lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia, nhớ tới anh nói chuyện, dáng vẻ, nhớ tới anh ngăn cơn tức giận của cha, cũng nhớ tới anh làm những chuyện kia, những chuyện rất

Chương 3 : Đường Liệt

“Đường tiên sinh, rất cám ơn sự giúp đỡ của anh, bây giờ... Có phải có thể mời anh rời đi rồi không? Tôi... Tôi... Hả?!” Giọng nói đột nhiên tắc nghẹn trong cổ họng, cô há to miệng nhỏ nhắn, chỉ ngây ngốc nhìn anh ngồi xổm người xuống, quỳ một chân xuống trước mặt cô, theo đó, bàn tay thô ráp thế mà lại vén gấu váy cô lên, còn tự chủ trương cởi giày cao gót trên chân trái của cô.

“Đường tiên sinh, anh -”

“Gọi tôi Đường Liệt. Hoặc là, đơn giản một chữ ‘Liệt’ cũng có thể.” Ánh mắt của anh giống như nhà giả kim, ánh sáng tràn ngập kỳ dị lại khiến cho người ta mơ mộng, thản nhiên mà liếc nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, tầm mắt lại chiếu lên mắt cá chân bị trẹo, nhìn cẩn thận.

Hơi thở của Lạc Dĩ Phương không ổn định, cô nặng nề cắn môi, theo phản xạ định rút chân trái về từ trong hai bàn tay ấm áp của anh.

======= tiểu thuyết hay ====== ở Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình ra, bạn đã có thể "vào nhà". Dù đến đó thường xuyên cũng không sao, bất cứ lúc nào bạn muốn đến. Hay muốn rời đi cũng có thể không cần nói lời tạm biệt..."Đây là cách thu nhận kiến thức đơn giản nhưng sáng giá nhất! =======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

“Đừng cử động, gân em hơi bị sai chỗ, chỉnh lại là được rồi, nếu không lập tức xử lý, tình huống sẽ chuyển biến xấu.” Anh như thế nào cũng không buông tay.

“Không cần, anh, anh buông tôi ra, tôi nghỉ ngơi một chút sẽ tốt, Đường tiên sinh, anh -” khi cô đang từ chối thì Đường Liệt bỗng dưng lại gần, môi lưỡi mất đi giọng nói.

Anh đang làm gì? Tại sao lại tiến vào gần như vậy? Gần đến cô có thể nhìn thấy bản thân rõ ràng trong đáy mắt ngăm đen thâm thúy của anh.

Trong giây lát Lạc Dĩ Phương chợt hiểu ra, anh anh anh... Lại đang hôn cô!

“Không... Không được... Ưm ưm... Buông ra...” Cô mơ hồ không rõ mà chống lại, hơi thở của đàn ông nhân cơ hội mà xông vào, cái lưỡi xảo quyệt quyến rũ cái lưỡi thơm tho của cô, hết lần này đến lần khác dây dưa, mút, ép cô nhảy múa theo, buông đao đầu hàng dưới sự trêu chọc cao siêu của anh.

Đây là cảm giác như thế nào? Một giây trước vẫn còn như mưa to gió lớn tấn công ý chí của cô, ngay sau đó lại như thuyền nhỏ trên mặt biển tĩnh lặng, bay bổng lay động trong biển rộng vô biên vô hạn...

Lạc Dĩ Phương bị hôn đến mơ mơ màng màng, toàn bộ trong mũi đều là mùi vị phái nam lạnh lẽo thoải mái của anh, bàn tay nhỏ bé lúc trước vẫn đẩy ra bất tri bất giác đã túm chặt lấy âu phục của anh, cô khó thở, lông mi dài vô lực khép hờ, khuôn mặt trái xoan thanh tú xinh đẹp tụ máu đến đỏ bừng.

Sau một lát, Đường Liệt cuối cùng “Tốt bụng” mà buông miệng nhỏ của cô ra, chấm dứt nụ hôn thiên lôi câu động địa hỏa *.

(*) Thiên lôi câu động địa hỏa: 天雷勾地火

Nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất)

Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.

“Xem ra chắc chưa có ai dạy em, lúc hôn môi với đàn ông phải nhớ hô hấp.” Tròng mắt đen sâu chớp chớp, chớp lên sáng rỡ trêu người.

Đến mấy phút đồng hồ, đại não Lạc Dĩ Phương hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể ngu ngơ mà nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, bầu ngực bị lễ phục trễ ngực bọc lại kịch liệt phập phồng.

Đường Liệt nhìn cô một cái thật sâu, khóe môi phác họa nhếch lên một đường cong.

“Trời ơi... Em có biết dáng vẻ em bây giờ không, giống như con thỏ nhỏ lầm lỡ xông vào cạm bẫy, đôi mắt tròn xoe mơ màng lại vô tội, giả bộ đáng thương...” Giọng của anh đột nhiên trầm thấp xuống, khàn khàn mà thổi hơi nóng bên tai cô, “Không ăn hiếp em cho tốt tiếp, giống như rất có lỗi với bản thân.”

Đôi chân mày thanh tú của Lạc Dĩ Phương chau lên, đang định lên tiếng, nhưng môi lưỡi như rượu mạnh của người đàn ông lần nữa tới gần, cô bị bắt giữ chặt chẽ, dưới thăm dò nóng hổi và dây dưa của anh phát ra nức nở nghẹn ngào yếu ớt.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Gọi tôi Đường Liệt.” Môi của anh dời về phía tóc mai bên tai cô, ngửi ngửi hương tóc cô, khẽ cắn da thịt cô, ấn xuống ký hiệu thuộc về anh, khí phách mà nói nhỏ: “Tôi nghĩ, sau khi trải qua tối nay trở đi, em và tôi nhất định càng ngày càng quen thuộc đối phương, càng ngày càng dung nhập vào cuộc sống lẫn nhau, Dĩ Phương... Em thật đẹp, nếm thật ngọt...”

“Ưm... Ừ hừ...”

Lạc Dĩ Phương không hiểu được vì sao sự việc lại có thể diễn biến thành như vậy? Anh rõ ràng chính là người không quen biết, tại sao trong nháy mắt giống như lại gần sát thân thể và trái tim cô?!

Anh thân mật mà gọi tên cô, dường như từ lâu rồi, rất lâu trước kia, đã biết cô rồi.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Cô bị Đường Liệt ôm vào lòng, cả hai ngã nhào trên giường êm ái, thân hình to lớn của anh vây lấy giữ cô lại, không đè lên cô, nhưng hoàn toàn không cho cô cơ hội thoát thân.

Không đúng! Không thể... Cô nên phải bỏ ra toàn bộ khí lực bản thân giãy dụa, chống cự và lớn tiếng kêu cứu, không thể mặc anh cần anh cứ lấy.

Nhưng mà... Trong nụ hôn bá đạo của anh âm thầm mang theo mềm mại kinh người, hơi thở của anh đầy những hệ số khiến người ta rung động, hai cánh tay ôm lấy cô lại cường tráng như thế, cô lại... Có ảo giác được che chở, giống như mình là cô bé nho nhỏ, có thể thoải mái làm nũng trong ngực anh, chuyện gì cũng không cần phiền muộn.

Tại sao có thể như vậy...

“A -” Bỗng dưng, mắt cá chân bên chân trái truyền đến một cơn đau đớn đáng sợ, Lạc Dĩ Phương không khỏi khom lưng kêu lên, nước mắt trong suốt tràn ra theo hốc mắt.

“Ngoan... Đã không đau, đã không đau...”

Thì ra, Đường Liệt thừa dịp hôn cô gái nhỏ ngọt ngào như đường phía dưới đến ý thức trôi nổi thì một tay lặng lẽ đè lên chỗ vết thương của cô, bất ngờ dùng sức, đẩy chỗ gân bị sai về chỗ bình thường.

“Hu... Đau quá, vẫn còn đau quá...” Lạc Dĩ Phương bám lấy bả vai rộng lớn của anh, trong lòng run rẩy, giống như tìm được một người có thể thổ lộ tất cả bí mật, tự nhiên mà làm nũng với anh, khát vọng lấy được nhiều cưng chiều yêu thương hơn từ anh.

Có lẽ, cô bị điên rồi, quá khát vọng được quý trọng, được cưng chiều, mới có thể không biết thẹn mà mềm lòng dưới cái ôm của một người đàn ông xa lạ, đòi hỏi một chút ấm áp từ anh.

“Đều tại anh, khiến cho người ta đau quá, hu hu... Đều tại anh...” Nước mắt của cô càng dữ dội.

Đường Liệt hôn nhẹ lên má phấn ướt át của cô, đầu lưỡi cuốn đi từng giọt lệ giống như từng hạt trân châu, động tác mềm mại đến khiến cho cô cảm thấy xót xa trong lòng.

“Xin lỗi, đều tại tôi không tốt, tôi cho em đánh, cho em hả giận được không? Suỵt... Đừng khóc...”