Khi Anh Yêu Là Ác Ma

Khi Anh Yêu Là Ác Ma

Mô Tả:

Chỉ có điều đêm qua trước khi đi ngủ, trong đầu cô không ngừng hiện lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia, nhớ tới anh nói chuyện, dáng vẻ, nhớ tới anh ngăn cơn tức giận của cha, cũng nhớ tới anh làm những chuyện kia, những chuyện rất

Chương 22 : Chu Nhã Viện

 

Mặc dù cô luôn không quan tâm tiền tài, nhưng thật sự bị buộc đến đường cùng thì muốn duy trì thanh cao lại trở nên khó khăn nặng nề.

Cho nên, cô không thể không tiếp nhận điều kiện của Đường Liệt. Thật ra thì cũng không sao, cho dù cô đã  không quan tâm mình, chỉ cần mẹ tất cả bình an, người đàn ông kia muốn sỉ nhục cô như thế nào, cô đều không quan tâm.

Dừng xe lăn lại trước một đài phun nước nho nhỏ, Lạc Dĩ Phương ngồi trên ghế đá, dịu dàng xoa bóp hai đầu gối và bắp chân hơi cứng ngắc của mẹ, vừa nói chuyện phiếm việc nhà.

“Mẹ, con đã nghỉ việc chỗ Ôn Hinh rồi...

Rất nhiều nguyên nhân cũng không biết nên nói như thế nào với cô ấy, đột nhiên từ chức, hại cô ấy gấp đến mức xoay quanh, con thật sự cảm thấy rất có lỗi với cô ấy...

 Tóm lại, hy vọng cô ấy có thể thông cảm, qua một thời gian, chờ sau khi tình huống không còn phức tạp như thế, nói không chừng mới có cơ hội giải thích rõ với cô ấy, đến lúc đó con lại xin lỗi cô ấy.”

Đường Liệt bá đạo muốn cô ở lại trong phòng lớn, không có sự cho phép của anh, nơi nào cũng không được đi, hôm nay có thể tới thăm mẹ, cũng thừa dịp anh ra cửa, cô mới len lén chạy ra ngoài; cô phải tự mình xác nhận, mẹ ở trong viện dưỡng lão vẫn trôi qua tốt đẹp, mới có thể chân chính yên tâm.

Dưới tình huống này, cô chỉ đành buông tha công việc ở lớp dạy đan, ai bảo cô đã giao mình cho người đàn ông ác ma đó? Cho dù không tình nguyện cũng có thể như thế nào...

Đầu lắc lắc, cô miễn cưỡng nhếch môi, cố ý để giọng nói nghe có sinh lực, “Không quản nhiều như vậy, chỉ cần mẹ thật tốt, có thể được chăm sóc tốt nhất, vậy cũng tốt.”

Sờ tới ngón tay lạnh như băng của mẹ, Lạc Dĩ Phương hà hơi, xoa bóp một chút cho mẹ, cuối cùng vẫn quyết định đẩy mẹ về trong phòng ấm áp hơn.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Mẹ, chúng ta đi vào thôi.”

Cô đứng lên, từ từ đẩy xe lăn trên đường về, đầu vừa ngẩng lên, lại nhìn thấy Đường Liệt đứng nghiêm cách đó không xa, mắt đen khóa chặt vào cô, không nhìn ra bất kỳ tâm tư gì.

Trái tim Lạc Dĩ Phương nhảy lên kịch liệt, đây là tình trạng sẽ xuất hiện mỗi lần nhìn thấy anh.

Không sao cả, không có gì đáng sợ, cô chính là chuồn êm ra ngoài, như thế nào?

Lặng lẽ hít sâu một hơi, cô hất cằm lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đẩy mẹ đi về phía trước, cố ý coi anh giống như người tàng hình, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng không thèm nhìn anh.

Khi cô đẩy xe lăn đi qua bên cạnh Đường Liệt thì một bàn tay to đột nhiên giữ chặt cánh tay của cô, ngăn cô tiếp tục đi tới.

“Anh, anh làm gì?!” Lạc Dĩ Phương giận bản thân nhát gan, khi anh nắm chặt tay mình thì đầu gối không tự chủ được mà run rẩy.

Đường Liệt không nói một câu, trực tiếp “Đoạt” xe lăn từ trong tay cô, đẩy thẳng đi.

Lạc Dĩ Phương ngây ngốc tại chỗ, ngơ ngác để cho anh đẩy mẹ càng chạy càng xa, qua chừng mười giây, cô mới đột nhiên hồi phục tinh thần lại, vội đuổi theo đi lên.

“Chuyện của mẹ tôi, tự tôi biết làm!” Cô quật cường chen chúc bên cạnh anh, muốn đoạt lại “Chủ quyền”.

“Em lấn tới lấn lui nữa, chờ một chút xe lăn chen đến lật rồi, cũng không liên quan đến tôi.” Anh bình thản ném ra một câu.

“A?!” Lạc Dĩ Phương sợ hết hồn, quả nhiên không dám lại lỗ mãng.

Mạch suy nghĩ của cô phập phồng quá lớn, nếu như chịu tĩnh tâm lại, thật ra không khó phát hiện khóe môi của anh mơ hồ hiện lên nụ cười.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

mắt lại theo đuôi đi bên cạnh Đường Liệt, cho đến khi anh yên ổn đẩy mạnh xe vào trong phòng, do nhân viên hộ lý chuyên nghiệp đón lấy, Lạc Dĩ Phương mới buông lỏng ra.

Khi cô đang sửa sang lại tóc mẹ bị gió thổi loạn, vừa tự nhủ sẽ nói lời chào tạm biệt với mẹ thì nghe được Đường Liệt đang nói chuyện với nhân viên hộ lý.

Cô không khỏi chú ý lắng nghe, phát hiện toàn bộ lời của anh đều lượn quanh trên người mẹ, muốn viện dưỡng lão cung cấp đối xử tốt nhất cho mẹ, còn bố trí hai nhân viên đấm bóp chuyên nghiệp mỗi ngày xoa bóp cho mẹ, ba bữa cơm ăn uống cộng thêm điểm tâm, v.v..., cũng phải do nhân viên dinh dưỡng cẩn thận phối hợp.

Đáy lòng cô không khỏi chảy ra cảm xúc, ê ẩm, hơi muốn khóc.

Nhưng ngay sau đó, cô lại nghiêm nghị d cảnh cáo mình, đó chẳng qua cũng là chuyện anh nên làm, anh cam kết sẽ cho mẹ cuộc sống tốt nhất, cho nên tất cả không có rung động gì.

Nếu như cô lại bị dịu dàng của người đàn ông này giả bộ ra ngoài lừa gạt, cô đáng chết!

Sắp xếp xong tất cả trong viện dưỡng lão, mười phút sau, Lạc Dĩ Phương trầm mặc ngồi trên xe của Đường Liệt.

Không khí bên trong xe hơi quỷ dị, giống như một dây cung căng cứng đến cực hạn, cô không muốn mở miệng, xoay khuôn mặt nhỏ bé sang ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật cực nhanh.

Qua chốc lát, Đường Liệt cuối cùng lên tiếng: “Về sau muốn đi viện dưỡng lão thăm mẹ, nói với dì Sương trước một tiếng, dì ấy sẽ giúp em thu xếp xe, để tài xế đưa em đi.”

“Tự tôi biết làm sao quá giang xe.” Cô vẫn giận dỗi không muốn quay đầu lại.

“Tôi muốn bất cứ lúc nào cũng nắm giữ được hành tung của em, không cho phép em một mình ra cửa.”

Hai mắt anh nhìn thẳng về phía trước, thoải mái mà điều khiển tay lái, trong miệng phun ra lời nói bá đạo, “Em nên biết, em là vật tôi sở hữu, tôi có quyền chi phối em làm gì.”

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Lạc Dĩ Phương định cãi lại, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được lời nói.

Cảm giác đau lòng lại một lần nữa đến ức hiếp cô, quậy đến ngực của cô đau buồn bực cực kỳ, nhưng cho dù tim của cô đã vỡ thành ngàn ngàn vạn vạn mảnh, anh cũng không nhìn thấy cô đang chảy máu!

“Tôi biết rồi.” Cô cắn cắn môi, nhẫn nhịn một lớp đau đớn vô hình, ép buộc mình tự mở miệng, “Tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo ý anh, anh muốn như thế nào, tôi làm theo là được.”

Đường Liệt nhìn thẳng phía trước, mắt đen khẽ híp lại.

Anh không nên cảm thấy thương tiếc, đối với người phụ nữ nhỏ bé này, anh đã sớm quyết định lợi dụng cô, hành hạ cô, không nên bởi vì trong đôi mắt đẹp đẽ đó hiện lên vẻ u tối động lòng người, liền phá hư kế hoạch lúc trước...

Đáng ghét! Anh âm thầm cắn răng.