Khi Anh Yêu Là Ác Ma

Khi Anh Yêu Là Ác Ma

Mô Tả:

Chỉ có điều đêm qua trước khi đi ngủ, trong đầu cô không ngừng hiện lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia, nhớ tới anh nói chuyện, dáng vẻ, nhớ tới anh ngăn cơn tức giận của cha, cũng nhớ tới anh làm những chuyện kia, những chuyện rất

Chương 11 : Lòng em thật đau...

 

Không biết vì sao, khi nói ra những lời này với anh thì ngực của cô thật đau, lòng như đao cắt, đau đến cô không nhịn được khẽ hút khí.

Là vì tình yêu của cô lặng lẽ phát sinh lại không kịp chắc chắn! Cho nên, lòng của cô mới có thể đau thế này, nhức như vậy.

“Em coi tôi là thằng hèn dùng hết rồi thì vứt đi như rác sao?” Đường Liệt giữ chặt cằm cô, không để cho cô né tránh.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

 “Không, không phải như thế!” Hốc mắt nóng lên, ngay sau đó nước mắt xông ra, cô rơi lệ khẽ gào: “Chúng ta còn có thể tiếp tục như thế nào nữa?! Không có cách nào, em, lòng em thật đau... Anh có biết hay không? Lòng của em thật đau...”

Cô có quá nhiều gánh  nặng  không  cách  nào buông  bỏ,  cô chỉ có thể làm theo sắp xếp của cha,  không có cách nào cứu vãn, cho dù  đau  lòng  như  vậy thì như thế nào?

 Cô không có hơi sức thay đổi điều gì, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ nuốt khổ sở xuống.

Đường Liệt giống như bị dáng vẻ bất lực của cô lay động tiếng lòng, khuôn mặt anh tuấn như ác ma phớt qua một phong cách nịnh nọt gian tà, lộ ra cái gì đó cực kỳ nhỏ bé, nhưng trong nháy mắt lại che giấu thích đáng.

Ngón tay giữ chặt cằm cô tăng thêm sức lực, tròng mắt đen thui tinh tế, hơi thở nóng bỏng phất qua gương mặt của cô, “Em sẽ cảm thấy đau  lòng,  bởi vì không  muốn rời khỏi tôi gả cho người đàn ông khác sao?”

Lạc Dĩ Phương cắn môi mềm, uất ức chảy nước mắt, đồng thời cũng cảm thấy khó chịu, bởi vì người đàn ông này chính xác không sai nói ra tâm sự của cô.

“Anh... Anh không được bắt nạt em...” Cô giằng co, bất đắc dĩ không trốn thoát khỏi khống chế của anh.

“Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Đường Liệt vô cùng nhẫn nại, không hỏi ra lý do, tuyệt đối không chịu để yên,.

“Nếu như bây giờ em có quyền tự chủ, có thể gả cho người đàn ông mình yêu mến, có phải em không muốn gả cho tôi không?

Dĩ Phương, trả lời tôi, có phải em sẽ buông tôi ra không?”

 

Vấn đề của anh hết cái này đến cái khác liên tục, rung động lòng của cô.

“Đừng hỏi, van cầu anh đừng hỏi, em không biết, em không biết...” Cô giãy giụa càng lợi hại hơn, muốn chạy trốn từ dưới người anh.

“Trong lòng em rõ ràng, nhưng lại sợ đối mặt.” Đường Liệt cố định tứ chi của cô, công bố đáp án ra thay cô, khiến cho tình cảm và ý tưởng của cô trần trụi mở ra, không chỗ nào che giấu.

“Hu...” Trừ khóc thút thít ra, Lạc Dĩ Phương không biết có thể đối mặt với anh như thế nào.

“Em quỷ nhỏ nhát gan này.”

Đúng. Cô chính là nhát gan, không dám thản nhiên thừa nhận. Anh muốn nghĩ như thế nào? Hu...

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Lạc Dĩ Phương vẫn đau  lòng khóc, trong mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của người đàn ông, hai cánh tay của anh ôm cô thật chặt, nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi lên trán cô, chân mày, mí mắt và trên gương mặt, cuối cùng đặt lên đôi môi đỏ tươi của cô, che lại tiếng nức nở đáng thương.

Cô không chống đỡ được dịu dàng của anh...

Lần này, phương thức anh muốn cô vô cùng dịu dàng, hôn khắp toàn thân cô, cũng ấn anh dầy đặc vào trong lòng cô...

Khí trời bây giờ rất tốt, mặc dù là mùa đông, nhưng mặt trời ló dạng, ánh sáng ấm áp chiếu lên vườn hoa to như vậy, ngay cả cỏ nhân tạo cũng phản ra sáng bóng nhàn nhạt,  làm cho người ta cảm thấy thoải mái toàn thân.

Nơi này là một trung tâm điều dưỡng tư nhân bên trong hồ nằm ở thành phố Đài Bắc, diện tích rộng lớn, phục vụ và thiết bị đều cao cấp nhất, đặc biệt cung cấp cho khách hàng ở trên đỉnh kim tự tháp sử dụng, người được đưa đến nơi này nhận chăm sóc, phần lớn có bối cảnh rất tốt.

“Mẹ, đây là dâu tay mẹ thích ăn, con rửa sạch rồi, nào, há miệng ra.”

Trong vườn hoa, Lạc Dĩ Phương ngồi trên ghế đá, cầm một trái dâu tây đỏ tươi đưa lại gần khóe miệng mẹ, dịu dàng dụ dỗ.

Chu Nhã Viện ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, hai mắt không có tinh thần rũ xuống,  vốn không biết thần trí ngao du đi nơi nào, mà tình huống như vậy của bà, đã kéo dài thật nhiều năm.

“Mẹ, trái dâu này thật xinh đẹp, hơn nữa rất thơm, mẹ ngửi xem.”

Lạc Dĩ Phương giơ trái dâu tây lên mũi mẹ, tiếp tục dỗ dành, “Mau há miệng nào, thật sự ăn rất ngon, con vừa mới trộm vài trái, mẹ mà không ăn, sẽ bị con ăn sạch sẽ.”

Lông mi của Chu Nhã Viện giật giật, khi dâu tây một lần nữa đặt lên khóe miệng bà thì cuối cùng có động tĩnh, rất chậm, chậm rãi hé môi, ngoan ngoãn để con gái đút bà ăn trái cây.

Lạc Dĩ Phương vui sướng cười, dùng giấy lau cẩn thận cho mẹ, lại đưa trái dâu tây thứ hai lên cho ăn.

Hai mẹ con lẳng lặng ngồi dưới ánh mặt trời mùa đông một lát, sau khi ăn xong trái cây, Lạc Dĩ Phương dịu dàng vén tóc trên trán cho mẹ, tóc vốn đen thui xinh đẹp đã mất đi sáng bóng, cô quyến luyến cầm lấy, trong lòng hơi buồn phiền.

Lắc lắc đầu, cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay gầy yếu của mẹ, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra thời gian này.

“Thời gian này cha rất bận, ngày hôm qua phó tổng giám đốc Lý tới nhà tìm cha, con nghe lén được bọn họ nói chuyện, dường như có một tập đoàn xuyên quốc gia ở Hương Cảng, không biết vì lý do gì, cố ý đối đầu với công ty Khánh Phú của cha, đã cướp đi rất nhiều mối làm ăn từ trong tay cha, cho nên cha... Tương đối không có thời gian đến thăm mẹ.”

Trên thực tế, những năm gần đây số lần Lạc Khánh Đào tới thăm vợ, dùng năm ngón tay có thể tính xong.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ====== Không phải tự nhiên người ta khuyến khích việc mọi người đọc Truyện Ngôn Tình  hay có thể dành cả cuộc đời mình để viết đọc Truyện Ngôn Tình .. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Lạc Dĩ Phương cố gắng lên tinh thần, nhéo tay mẹ cười nói: “Chẳng qua con sẽ thường xuyên tới, tiện thể mang chút đồ mẹ thích ăn.

Đúng rồi, gần đây có một công ty bách hóa bán dâu tây Đại Phúc, nghe nói ăn rất ngon, thời sự trên ti vi cũng đi phỏng vấn, lần tới con mua, chúng ta cùng ăn xem...”

Chu Nhã Viện vẫn giữ tư thế ngồi như cũ, không có phản ứng gì, nhưng Lạc Dĩ Phương không cảm thấy nản lòng.

Có thể nói chuyện như vậy cho mẹ nghe, cô đã cảm thấy hạnh phúc - nho nhỏ, hạnh phúc nho nhỏ, tầm thường như thế, lại có thể làm ấm áp lòng cô.