Yêu Có Một Chữ
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu Có Một Chữ Lúc cậu Lục học MBA ở nước ngoài trở về, ngoài mang theo một đống chứng chỉ bằng cấp còn ẵm thêm một đứa bé, lại còn là con trai ruột. Khi con trai được một tuổi, Lục Cảnh Diệu không để ý đến phản đối của người lớn mà gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi cho thằng bé.Lên ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ hỏi một câu: Ba ơi ba, ba ơi ba, rốt cuộc con tới từ đâu?
Chương 13
"Con muốn Dư Kiều làm mẹ hay chị dâu họ của con?" Lục Cảnh Diệu lặp lại câu hỏi, sau đó nhìn con trai Hi Duệ chờ đợi câu trả lời của nó.
"Dĩ nhiên con mong chị Dư Kiều có thể trở thành mẹ mới của con." Lục Hi Duệ đột nhiên rất căng thẳng, vẻ mặt vô cùng dè dặt, mở miệng nói tiếp, "Nhưng mà con lại cảm thấy chị Dư Kiều không hợp với ba, hơn nữa chị ấy cũng không thích ba."
Sắc mặt Lục Cảnh Diệu trầm xuống, giọng nói cũng lạnh hơn phần nào: "Vậy con cảm thấy chị Dư Kiều của con hợp với ai hơn, mà người cô ấy thích là ai?"
Lục Hi Duệ nhìn ba, đút tay vào túi áo ngủ: "Mặc dù con nói không biết chị Dư Kiều hợp với ai, nhưng mà con biết người chị ấy thích là con."
Lục Cảnh Diệu khẽ hừ một tiếng, không muốn tiếp
tục so đo với con trai: "Đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Kết quả Lục Hi Duệ đột nhiên uốn éo, theo sau Lục Cảnh Diệu nghiêm chỉnh nói: "Thật ra thì con và chị Dư Kiều chỉ có số tuổi không thích hợp, mặt khác đều thích hợp hết."
Lục Cảnh Diệu vừa đi vừa đáp lời Hi Duệ: "Vậy thì thật đáng tiếc, nếu như con ra đời sớm hơn một chút xem ra còn có cơ hội."
"Nếu như chị Dư Kiều ra đời muộn chút cũng được." Khi Lục Hi Duệ nhắc đến chị Dư Kiều thì lải nhải mãi không thôi, đi theo sau Lục Cảnh Diệu nói ý nghĩ của mình, "Không biết chị Dư Kiều mấy tuổi rồi, nhiều nhất con cũng chỉ kém chị ấy mười mấy tuổi thôi, nói không chừng chị ấy bằng lòng chờ con đấy."
Lục Cảnh Diệu đột nhiên dừng bước trên bậc cầu thang, xoay người lại, cúi đầu nhìn cậu con trai chỉ đến hông mình: "Lục Hi Duệ, con nghĩ nhiều quá rồi, ba khuyên con nên nghĩ tới bài kiểm tra hàng tháng vào ngày mai thì tốt hơn đấy."
Lục Hi Duệ lon ton theo sau cuối cùng cũng ngậm miệng, nhưng lúc tới cửa phòng lại gọi Lục Cảnh Diệu: "Ba ơi, ba thích chị Dư Kiều thật sao?"
Lục Cảnh Diệu không trả lời.
Lục Hi Duệ đảo mắt: "Vậy ngày mai con sẽ nói với chị Dư Kiều chuyện tin nhắn ngày hôm nay … "
Bởi vì lặng thinh nên biểu hiện trên mặt Lục Cảnh Diệu hơi nặng nề, đèn hành lang màu xanh nhạt càng tôn lên gương mặt điển trai lạnh lùng của anh, phủ bóng trên ngũ quan của anh.
Khi Lục Hi Duệ không chờ nổi nữa, Lục Cảnh Diệu gật đầu, sau đó mở cửa phòng mình đi vào, đang định tiện tay đóng cửa thì chợt nghe thấy tiếng kêu của Lục Hi Duệ.
Lần này đến lượt Lục Cảnh Diệu bực mình: "Lại sao nữa?"
Lục Hi Duệ chỉ cánh cửa bị khóa của mình: "Ba khóa cửa phòng con."
"Lúc trước ra ngoài thế nào thì bây giờ vào phòng thế đó." Mặc dù Lục Cảnh Diệu nói vậy nhưng vẫn mở khóa cho con trai, trước khi rời phòng còn lèn chăn cho Hi Duệ, khiến nó cảm động hết sức, thò đầu ra khỏi chăn: "Ba ơi, ngày mai ba có thể cho con hai trăm đồng tiền tiêu vặt không?"
Lục Cảnh Diệu: " … Ngủ đi!"
***
Sau khi kiểm tra, kết quả cánh tay phải của Vương Bảo Nhi bị rạn xương, Vương Bảo Nhi học nhạc, về sau phải dùng đôi tay kiếm cơm, khi nhận được kết quả kiểm tra cô không thể không khó chịu, cho đến khi bó bột xong, đôi mày thanh tú của Vương Bảo Nhi vẫn nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt.
Lục Nguyên Đông ngồi cạnh an ủi: "Đừng lo, không phải vừa nãy bác sĩ nói không có ảnh hưởng gì sao, hơn nửa tháng đã có thể tháo bột rồi … "
Vương Bảo Nhi nhìn Lục Nguyên Đông chằm chằm, ngắt lời anh: "Đương nhiên anh có thể nói vậy rồi."
Lục Nguyên Đông than thở: "Cô yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm cho đến khi cô hồi phục hoàn toàn."
"Vậy anh chịu trách nhiệm thế nào?" Vương Bảo Nhi hỏi.
Lục Nguyên Đông: "Tôi sẽ lo hết chi phí bệnh viện, về chuyện cô không thể tự lo liệu sinh hoạt hằng ngày, tôi sẽ hết lòng chăm sóc, chi phí cũng do tôi trả. Ngoài ra nếu cô có yêu cầu gì cứ việc nói."
"Đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm." Mặc dù nói như vậy, nhưng Vương Bảo Nhi đã bớt vẻ kiêu căng, "Bây giờ tôi đang làm thêm vài việc, tay thành thế này, chắc chắn sẽ mất việc … "
Lục Nguyên Đông hiểu ý của Vương Bảo Nhi: "Tôi sẽ phụ trách chi trả tiền công mà cô mất."
Vương Bảo Nhi cũng không phải người lằng nhằng rắc rối, nghe thấy Lục Nguyên Đông nói như vậy cũng không nói gì nữa, dừng một lúc, cũng quên mất
chuyện quan trọng nhất: "Cho tôi biết số điện thoại, tên, địa chỉ nhà và đơn vị công tác của anh." Lúc cô gái nói gương mặt đỏ bừng, đôi mắt vừa to vừa sáng, không sợ không sệt nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên Đông.
Lục Nguyên Đông nghiêng đầu nhìn Vương Bảo Nhi, hơi hoảng hồn, thật ra thì ngay lúc anh xuống xe, nghe tiếng "Đồ khốn" kia đã thấy không bình thường rồi.
***
Buổi tối sau khi thi đại học, Lục Nguyên Đông nhậu nhẹt với đám Giang Nham say mèm, nằm trên ghế sofa đánh nhau với mí mắt. Nhưng khi đó họ còn hưng phấn không chịu nghỉ ngơi, sau đó mấy anh chàng nằm ngổn ngang tám nhảm về bóng đá, về kinh tế, về con gái, sau đó lan man tới chủ đề hương
phấn buồn nôn: Dáng vẻ của cô gái trong mộng.
Khi đó Giang Nham đã có bạn gái: "Cô gái trong mộng của tôi giống hệt bà xã, ngoan ngoãn hiền thục."
Mọi người chê cười, sau đó Triệu Tử Thành bắt đầu nói: "Tôi thích loại ngọt ngào đáng yêu hơn, có điều dáng người cũng phải chuẩn, không thể gầy quá, phải có da có thịt. Nhất là chân, tôi thích loại vừa dài vừa trắng vừa thẳng."
"Không phải mấy cô em gái của ông đều như vậy sao?" Lục Nguyên Đông khinh bỉ Triệu Tử Thành, sau đó bị anh hỏi ngược lại, "Còn ông, con nhóc tôi giới thiệu cho ông mấy ngày trước có vừa mắt không? Con bé đó mê ông lắm, hôm nào cũng hỏi tôi sao ông không gọi điện cho nó."
"Đó không phải là kiểu tôi thích." Lục Nguyên Đông trả lời cho có lệ.
Triệu Tử Thành vốn soi mói đòi hỏi có tiếng, có điều Triệu Tử Thành có kén ăn thì dù gì vẫn có yêu cầu cụ thể. Về Lục Nguyên Đông, về phương diện này có vẻ vô cùng khác người, trước cũng cũng không ít người hỏi anh, ngay cả Dương Nhân Nhân thấy mình con trai không hay chơi với con gái cũng thường gạ hỏi dụ anh mở miệng.
Cuối cùng Lục Nguyên Đông chỉ dùng mấy lời "Không có cảm giác", "Cảm giác không phù hợp" trả lời cho có lệ. Triệu Tử Thành thậm chí còn gọi đùa Lục Nguyên Đông là: "Chai cảm giác".
Vậy mà khi "Trai cảm giác" này thấy Vương Bảo Nhi, đáy lòng lại nổi lửa, dường như muốn đốt cháy vườn hoa bí mật tràn ngập cỏ dại trong lòng anh.
Thật ra Lục Nguyên Đông cũng biết Vương Bảo Nhi này không phải cô gái mà anh vẫn giấu ở đáy lòng. Nhưng hai người lại mang tới cảm giác thật giống nhau, giống đến mức khiến anh cảm thấy hơi bối rối, ngoài hốt hoảng ra, anh còn nghĩ tới Tần Dư Kiều.
***
Lại nói về Tần Dư Kiều mấy ngày nay không nhận được điện thoại của Lục Nguyên Đông, bác gái cố ý nói với cô con gái cũng không thể quá dè dặt, có ý bảo cô nên thường xuyên liên lạc với Lục Nguyên Đông. Có thể mấy ngày nay Lục Hi Duệ thường gọi điện thoại tới đây, nên Tần Dư Kiều thường cầm điện thoại trong tay, bác gái thấy được cứ tưởng cô đang đợi điện thoại của Lục Nguyên Đông.
Gần tối, Tần Dư Kiều "cuối cùng" cũng nhận được điện thoại của Lục Nguyên Đông, câu đầu tiên của
Tần Dư Kiều là: "Gần đây bận lắm sao?"
Lục Nguyên Đông hỏi ngược lại: "Chờ điện thoại của anh à?"
Tần Dư Kiều: "Làm gì có."
Giọng điệu Lục Nguyên Đông không thể hiện rõ cảm xúc, bình bình đạm đạm. Tần Dư Kiều mở tủ quần áo chọn đồ, bất chợt hỏi một câu: "Có tâm sự à?"
Lục Nguyên Đông cười nói: "Không có." Sau đó Tần Dư Kiều cũng không nói gì hơn, hai người không nói thêm vài câu đã ngắt điện thoại.
Cúp máy, Tần Dư Kiều tiếp tục chọn đồ. Trong tủ quần áo, có hơn nửa số đồ do cô mang từ nước Anh về, một nửa là do bác gái chọn giúp, mặc thử vài bộ đồ mới vẫn còn mác, Tần Dư Kiều phát hiện một
chuyện khiến người ta vô cùng vui vẻ: Quần áo trong tủ rộng ra rồi.
Soi gương xoay một vòng, từ khi về nước tới nay, thật sự cô đã gầy đi nhiều.
Có điều con gái không bao giờ hài lòng với cân nặng của mình, huống chi Tần Dư Kiều vẫn còn trong trạng thái vượt chỉ tiêu, dù là từ lòng hư vinh hay nhân tố nào khác, Tần Dư Kiều vẫn rất đau lòng vì mình không thể mặc trang phục xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, làm một con khổng tước vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo.
***
Sáng chủ nhật Lục Hi Duệ vẫn còn trong phòng nhạc luyện đàn, lúc cô giáo tới thì mở bản nhạc ra chơi vô cùng nghiêm túc, khi cô giáo vừa đi, liền đánh loạn xì
ngầu, sung sướng cứ như đang diễn tấu khúc nhạc do mình tự biên soạn. Lúc đang đàn hăng say, một giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía sau: "Hi Duệ."
Lục Hi Duệ quay đầu lại, Lục Cảnh Diệu đã tới, bên cạnh còn có cô giáo dạy piano của nó.
Cô giáo dạy piano cười nói với Lục Cảnh Diệu: "Hi Duệ rất có thiên phú, đã có thể tự biên nhạc rồi."
Lục Cảnh Diệu "Vâng" một tiếng, sau đó nói với cô giáo: "Tôi đón Hi Duệ về sớm một chút."
Khi Lục Hi Duệ ngồi trên xe Lục Cảnh Diệu vô cùng tự mãn: "Hôm nay có thể tới đón con có phải muốn cùng con đi đón chị Dư Kiều có phải không?"
Lục Cảnh Diệu: "Thuận tiện mà thôi."
Rõ ràng Lục Hi Duệ không hài lòng với câu trả lời này, nhưng không nói gì, thì thầm vươn tay tới trước Lục Cảnh Diệu: "Cho con mượn điện thoại một chút."
Lục Cảnh Diệu không định đưa điện thoại cho Hi Duệ, tập trung nhìn con đường phía trước, nói: "Không phải tối qua con đã liên lạc với cô ấy rồi sao?"
Lục Hi Duệ: "Tối hôm qua là tối hôm qua, hơn nữa không nói cụ thể thời gian gặp mặt."
"Nói rồi, thời gian là một giờ chiều." Lục Cảnh Diệu nhắc nhở, ngừng một chút rồi nói tiếp, "Nếu không muốn trở thành đứa trẻ khiến người ta chán ghét, sẽ phải học cách làm nhiều nói ít."
"Ba nghe lén con nói chuyện với Dư Kiều." Lục Hi Duệ chất vấn ba mình.
Lục Cảnh Diệu vô cùng khinh bỉ nói: "Là con nói to quá."
Tối hôm qua Lục Hi Duệ ở trong phòng mình gọi điện cho Tần Dư Kiều, dù tai của Lục Cảnh Diệu cũng coi như tốt, nhưng cũng không tốt đến mức có thể nghe thấy tiếng con trai qua hai bức tường, cộng thêm anh cũng không có thói quen dán tai lên cửa nghe lén.
Về phần làm sao anh biết nội dung cuộc trò chuyện giữa Hi Duệ và Dư Kiều, anh chỉ "Không cẩn thận" cài đặt chức năng ghi âm cuộc gọi trong điện thoại mà thôi.
Tối hôm qua sau khi Lục Cảnh Diệu đòi lại điện thoại, anh phải nghe lại cuộc gọi kéo dài khoảng 5 phút 47 giây kia tầm bốn năm lần mới thôi.
Bề ngoài của cô đúng thật là đã thay đổi rất nhiều,
nhưng giọng nói vẫn vậy.
Ngày đó trong thang máy, anh không kiềm lòng được hỏi cô tầng mấy, giây phút cô lên tiếng, trái tim anh không bình thường chút nào, nhịp tim tăng nhanh, hô hấp dồn dập, thậm chí còn đau mắt và ù tai, không thể nói rõ là cảm giác gì, tóm lại không hề dễ chịu.
***
Tần Dư Kiều đã hẹn Bạch Quyên đi dạo phố với cô từ sớm, sau khi càn quét một lượt cũng coi như thắng lợi trở về. Lúc thử quần áo, Bạch Quyên nhìn Tần Dư Kiều trong gương, thấy cô gầy đi cũng mừng rơn, sau đó còn đưa tay sờ hông cô: "Một thời gian nữa xem chừng sẽ có lại vòng eo thon nhỏ năm đó rồi."
Tần Dư Kiều cười cười, soi gương kéo cổ áo, Bạch Quyên khó hiểu nói: "Em qua lại với Lục Nguyên
Đông thật à?"
Tần Dư Kiều không biết diễn tả trạng thái hiện tại giữa cô và Lục Nguyên Đông ra sao, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mới được một nửa thôi."
Bạch Quyên "Cắt" một tiếng, nằm vật ra chiếc giường đằng sau, gối đầu lên tay, nhìn Tần Dư Kiều hồi lâu rồi hỏi vấn đề mà cô vẫn thắc mắc nhiều năm: "Hồi đó sao em lại chia tay với Giang Hoa vậy?"
Tần Dư Kiều sợ run lên.
Bạch Quyên lịch sự hiếm hoi: "Không thể nói sao?"
Tần Dư Kiều khẽ cười, quay đầu: "Không có gì không thể nói, chỉ là chuyện vớ vẩn thôi."
Đúng là chuyện vớ vẩn. Hôm đó là sinh nhật Tần Dư
Kiều, bởi vì khi đó Tần Ngạn Chi và Bạch Thiên Du đang ầm ĩ đòi ly hôn, cho nên cũng không có ai tổ chức sinh nhật cho cô. Sau đó Giang Hoa gọi điện tới hẹn cô đi đánh mạt chược, địa điểm là biệt thự nhà anh ta.
Tần Dư Kiều chạy vội tới vì tưởng rằng nhất định Giang Hoa sẽ khiến cô bất ngờ, kết quả Giang Hoa chỉ tìm cô đánh mạt chược mà thôi. Hơn nữa hôm đó cô xui dã man, thua liền hai ván khó chịu đứng lên nói không chơi nữa.
Giang Hoa cho cô lên tầng nghỉ ngơi, sau đó khi cô lượn lờ trên tầng, đèn trong nhà đều tắt ngóm. Cô nghĩ thầm, chắc Giang Hoa cho cô một bất ngờ buồn nôn rồi. Đi lòng vòng xung quanh một lúc, cuối cùng đụng phải một bức tường người.
"Sau đó thì sao?" Bạch Quyên vỗ vai cô, nói tiếp.
Tần Dư Kiều mỉm cười bất đắc dĩ, nói: "Em tưởng người đó là Giang Hoa, sau đó liền … hôn anh ta. Lúc đang hôn nửa chừng liền phát hiện mình hôn nhầm người … "
Khi cô đang cho rằng mình và "Giang Hoa" đang ở thời khắc "khó có thể chia lìa", đèn biệt thự chợt sáng lên, xung quanh là một đám bạn, có đứa cầm bánh ngọt, có đứa cầm hoa tươi, còn có đứa cầm pháo hoa giấy đang định bắn lên người cô.
Có người kêu: "Sur¬prise!"
Có người kêu: "Sinh nhật vui vẻ."
Đang lúc này, sau tiếng hoan hô là sự tĩnh lặng ngẩn ngơ, mọi người gần như không thể nhúc nhích đứng như trời trồng, miệng há hốc, vẻ mặt kinh ngạc không biết diễn tả thế nào. Về phần Giang Hoa đứng ở chính
giữa, trong tay còn cầm một bó hoa hồng chừng trăm bông, trên cổ quàng chiếc khăn "hiệu ấm áp" cô tặng anh, màu xanh lá không thể xanh hơn được nữa.