Chàng Bất Lương Đa Tình
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh
Chương 8 : Ánh mắt Hạ Tử Đàm hơi âm u
Hạ Tử Đàm mang trên người bộ vest màu trắng, vô cùng nhàn nhã ngồi trên ghế phủ da lông, trên tay bưng một ly cà phê mới pha, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái trước mắt.
Cô không khóc, không phải nói cô chưa khóc, đầu ngón tay đặt lên một cái cúc áo, áo lót màu hồng như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi, ngọn tuyết trắng đẫy đà nhẹ nhàng lắc lư vì cô không ngừng run rẩy, khiến tầm mắt anh không thể không bị hấp dẫn một lúc.
Cô cắn chặt lấy cánh môi, đôi môi cánh đào cũng nhanh chóng bị cô giày xéo, rỉ ra một ít màu đỏ tươi không nên có.
Ánh mắt Hạ Tử Đàm hơi âm u, bên môi đã từng có nụ cười bây giờ lại biến mất, ngay cả cà phê vẫn thích uống cũng trở nên chua chát vô vị.
“Bỏ cuộc đi, cô làm không được.” Bàn tay thon dài khẽ lay cái ly, ánh mắt đặt trên mặt cô mang theo ý lạnh.
“Tôi có thể!” Lam Hiểu Hi cô cho tới bây giờ không phải là người sẽ dễ dàng bỏ cuộc.
“Vậy thì nhanh một chút, tính nhẫn nại của tôi có hạn.”
Lời chưa dứt, chỉ thấy cô gái đã cởi chiếc nút cuối cùng, vứt chiếc áo khoác đi, lộ ra bầu ngực căng tròn với vòng eo mảnh khảnh, đường cong uyển chuyển có thể làm cho người ta mơ tưởng đến nhục cảm, cô không giống phần lớn phụ nữ phương Đông gầy như que củi, ôm chẳng có cảm giác gì.
Ánh mắt của anh cứ như vậy tùy tiện xem xét kỹ lưỡng, Lam Hiểu Hi cảm thấy vô cùng xấu hổ, không nhịn được dùng đôi tay ôm ngực, che kín tầm mắt của anh.
“Còn chưa cởi hết mà đã biểu hiện như vậy sao, Lam Hiểu Hi tiểu thư.” Anh đùa cợt nhìn cô, có ý xấu nhắc nhở.
Lam Hiểu Hi dùng sức cắn môi, cúi đầu thấp xuống, bàn tay hướng về sau lưng, định cởi cúc áo lót ra, lúc này điện thoại Hạ Tử Đàm vang lên, ánh mắt liếc nhìn số điện thoại gọi tới, do dự có nên bắt máy hay không, mặc cho nó kêu ầm ĩ trong ánh nắng bình minh.
Ngừng.
Lại vang lên.
Rốt cuộc, anh không tình nguyện bắt máy, bên môi cũng nổi lên nụ cười ——
“Hello, bà ngoại, cháu đang nhớ tới bà, bà lại gọi cho cháu, chúng ta thật đúng là thần giao cách cảm mà, bà có khỏe không?”
“Tiểu tử thúi! Rõ ràng là bà bảo quản gia gọi điện thoại nhiều lần cho cháu, bảo cháu lập tức trở về Nhật Bản, cháu nghe nó giống như gió thoảng ngoài tai đúng không? Bà đã nói là bà đã sắp xếp xong xuôi việc xem mắt ỏ Nhật Bản, cháu không xuất hiện, bà phải đi xem mắt giùm cháu à? Nếu cháu không trở lại, bà sẽ giúp cháu chọn cô dâu, đến lúc đó cháu không thể từ chối.”
“Bà ngoại, cháu nói rồi, cháu chưa nghĩ ——”
“Đừng nói thêm gì, trước khi bà bước vào quan tài, bà nhất định phải thấy cháu kết hôn, bà nghiêm túc đấy, nếu ba tháng nữa, cháu không tìm được cô gái để kết hôn, tất cả tài sản của bà sẽ đem làm từ thiện hết, một đồng cũng không để lại cho cháu, cháu có nghe thấy không?”
Hạ Tử Đàm buồn bã than thở, ánh mắt lơ đãng quét qua trước mặt Lam Hiểu Hi,còn đứng phía sau, giờ phút này cô đang đưa lưng lại, có chút không biết phải làm sao nhìn ra ngoài cửa sổ. Khí trời lạnh, cô run rẩy một chút, đôi tay xoa xoa cánh tay trần truồng, thoạt nhìn thật đáng thương.
“Mặc quần áo vào, Lam Hiểu Hi.” Anh che điện thoại di động lại, nói với cô. Sợ cô bị lạnh mà ngất xỉu, trong nháy mắt đột nhiên có chủ ý mới.
Nếu bà ngoại kiên trì như vậy, thúc giục anh cưới vợ cũng đã nhiều năm rồi, xem ra sự nhẫn nại của bà cũng gần cạn, hơn nữa mấy ngày trước quản gia Noriko tới. . . . . . Nếu như, bệnh của bà ngoại thật đúng như lời quản gia nói, như vậy anh phải nên làm tròn đạo hiếu của người cháu, hoàn thành tâm nguyện của bà.
Nếu như là cô gái trước mắt này. . . . . . Có thể sẽ giúp được anh?
Nếu cô đã xin xỏ anh như thế, ngay cả quần áo cũng tình nguyện cởi, như vậy anh nghĩ, chỉ cần anh dùng một chút sức lực, cô sẽ giúp anh .