Chàng Bất Lương Đa Tình
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh
Chương 26 : Lam Hiểu Hi nhìn anh
Bỏ đồ vào nhà, một cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài bờ đê Viễn Sơn dài, trên đê trồng rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, sông không có nước, ngược lại bị cải tạo thành sân bóng rỗ và nơi tập lái xe.
Nhà màu hồng, hoàn toàn là style của cô khi anh gặp cô ở Paris, tràn đầy hồn nhiên ngây thơ cùng lãng mạn.
Bóng lưng Hạ Tử Đàm cao lớn, ưu nhã đi về phía giường đơn duy nhất trong phòng, phía trên còn treo rèm che, gió nhẹ nhẹ quanh quẩn theo cửa sổ vào, giống như diều trong gió, anh ngồi xuống, lại nằm xuống, thoải mái duổi tấm lưng mỏi, cứ như đây là chuyện rất đương nhiên.
Lam Hiểu Hi nhìn anh. “Tối nay anh muốn ngủ nơi này sao?”
“Ừ.” Đầu anh cũng không ngẩng.
“Nhưng mà em không có nhiều chăn với gối đầu, cũng không có chiếu, không thể để cho anh nằm dưới đất ngủ được.”
“Ai nói anh muốn nằm ngủ dưới đất?” Hạ Tử Đàm từ trên giường bò dậy, buồn cười nhìn cô. “Anh thích giường, mặc dù rất nhỏ, nhưng thoải mái.”
“Anh ngủ giường? Vậy em ngủ nơi nào?” Người đàn ông này muốn cô ngủ dưới đất hả? Đây là nhà cô mà! Huống chi cô là phụ nữ, không phải anh đối với phụ nữ rất dịu dàng săn sóc sao? Sẽ vô sỉ như vậy chứ?
Hạ Tử Đàm vỗ vỗ giường. “Đương nhiên là nơi này, chúng ta cùng nhau ngủ.”
Hả? Như vậy sao được?
“Hạ Tử Đàm, anh đừng nói giỡn, chuyện này không đáng để cười đâu!” Mặc dù cô và anh đã có ‘quan hệ kia’, nhưng đó là bởi vì anh uống say, hoàn toàn không phải do chủ động.
“Anh không nói giỡn, trời cũng sắp sáng rồi, chấp nhận một chút đi, tới đây.” Anh vỗ vỗ ga giường.
“Thôi, để em ngủ trên sofa.” Cô ôm áo khoác của mình chạy đến trên ghế sofa, nằm xuống, đem áo khoác đắt lên người. “Anh ngủ đi, em cũng rất mệt mỏi, ngủ ngon.”
“Không muốn ngủ chung giường với anh ư?”
“Không.”
“Em là xấu hổ? Hay sợ anh ăn em?” Hạ Tử Đàm cười nhạt. “Nếu như là lí do sau thì em không cần lo lắng đâu, đâu phải anh lúc nào ôm lấy phụ nữ cũng phải nhất định làm cái gì đó, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Ặc ~~ Lam Hiểu Hi đỏ mặt, đem áo khoác che đầu, cô không muốn nghe nữa.
“Không phải là em bị ám ảnh bởi đêm tân hôn chứ? Em biết đấy, chuyện này anh vô tội, chỉ là, nói thế nào cũng do anh không đúng, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”
Trời ạ, anh có thể đừng nói nữa hay không. . . . . .nhất định anh phải nhắc lại chuyện đêm hôm đó sao? Đúng vậy, anh vô tội, nếu như không uống rượu say, người đàn ông giống anh nhất định cũng sẽ bảo cô như thế! Dù sao cũng có một lần anh ôm cô đến trời sáng, chuyện gì cũng không xảy ra mà. . . . . .
Đúng, cô thậm đã quên mất chuyện anh là một quân tử.
Hôm nay anh nói muốn cùng cô ngủ chung một giường, nhất định không có ý định đen tối nào, là cô, tất cả đều là lỗi của cô, bởi vì từ sau đêm hôm đó, mỗi lần nhìn thấy anh, từng hình ảnh anh hôn cô, ôm cô, vuốt ve cô, và trêu đùa cô sẽ hiện lên, khiến tâm của cô nhảy loạn, thân thể phát run, giống như mình bị bệnh.
Tại sao cô có thể chen chúc cùng anh trên một cái giường đơn?
Lỡ như cô ngủ thiếp đi, có thể cô sẽ nhào vào lồng ngực bền chắc kia. . . . . .
Ngủ thôi, mau ngủ thôi, cô nhắm thật chặt hai mắt, thôi miên chính mình. Không ngờ, cố gắng niệm chú để thôi miên chưa đọc được lần thứ ba, thân thể của cô đột nhiên bị người ta ôm lấy ——
“A.” Cô bị dọa sợ, giống như con thỏ nhỏ.
Hạ Tử Đàm cười nhẹ ra tiếng, bế cô lên giường, còn đắp kín mền cho cô. “Mau ngủ đi, em cho là anh sẽ chiếm đoạt giường của em để ngủ sao? Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải đi đến công ty em, nói chuyện độc quyền nhãn hiệu.”
Độc quyền? Đúng vậy, thiếu chút nữa cô đã quên mục đích của việc giả kết hôn với anh.
“Vậy anh ngủ ở đâu?”
“Đương nhiên là trên ghế sofa.”
Lam Hiểu Hi từ trên giường bò dậy. “Vậy thì anh ngủ trên giường đi, en ngủ ở sofa cũng được, người anh to cao thế kia sao vừa ghế sofa——”
Anh ngăn cản cô. “Anh nói rồi, anh sẽ không để em ngủ trên sofa.”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Vậy thì cùng nhau ngủ?” Anh mỉm cười đề nghị.
Cô nhìn anh một lát, đem thân thể dịch sát bên trong, đưa tay vỗ vỗ một nửa giường, nói quanh co mà nói: “Vậy. . . . . . Ngủ chung đi, dù sao, cũng không phải là không ngủ qua. . . . . .”
Đối mặt cô, Hạ Tử Đàm vẫn còn ở chống đỡ buồn bực. “Anh không muốn gây khó dễ cho em, mau ngủ đi, đừng lo lắng cho anh.”
Nói xong, anh xoay người, một bàn tay nhỏ níu lấy áo anh——
“Ngủ chung đi, anh mà ngủ trên sofa, ngày mai nhất định sẽ đau lưng, mặc dù đây là do anh tự mình làm, nhưng mà, em sẽ cảm thấy băn khoăn, dù sao thì em cũng là chủ nhà, không thể đãi khách như thế được. . . . . . anh lên đây đi.”
Hạ Tử Đàm đưa lưng về phía cô, bả vai nhẹ nhàng giật giật, anh đang cười, cười trộm, thật sự không cười được thì anh sẽ nội thương mất, cho nên phải mạo hiểm để khỏi bị phát hiện.
Cô gái nhỏ này, thật sự rất đáng yêu, dễ dàng bị dụ. . . . . .
“Thật?”
“Thật, anh lên đây ngủ đi.” Mặt cô hồng hồng mà nói, càng nói thân thể lại càng lui vào bên trong.
Hạ Tử Đàm nằm xuống, cho dù cô đã co rúm thành một quả cầu nhỏ, thì thân thể cao lớn như anh cũng rất khó để tránh đụng vào cô được.
“Em có thể nằm trên người anh, như vậy tương đối thoải mái.”
“Không. . . . . . .” Lam Hiểu Hi thà để cả người dán lên tường, cũng không thể để mặt úp lên ngực anh, quá nguy hiểm.
“Anh thì không sao, em có thể nằm ngủ trên người anh——”
“Anh đừng nói nữa, em muốn ngủ, ngủ ngon.” đưa lưng về phía anh, cả người Lam Hiểu Hi cuộn tại, dựa vào tường, giả bộ ngủ.
Bên cạnh, truyền đến mùi thơm đặc biệt của anh.
Còn nữa…, hơi thở và nhịp tim của anh.
Cô lẳng lặng nghe, suốt đêm khó có thể ngủ say được. . . . . .
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mới vừa xuống xe, mặt Lam Hiểu Hi liền kinh ngạc nhìn tấm bảng to đặt trước cổng công ty S&S——
“Hoan nghênh chuyên gia thiết kế thời trang Hạ Tử Đàm cùng phu nhân Lam Hiểu Hi ghé thăm S&S!”
Không chỉ như thế, mấy chục giỏ hoa tươi, số lượng ký giả truyền thông và nhiếp ảnh gia đều tụ tập lại, so với siêu sao còn khoa trương hơn nhiều.
Hạ Tử Đàm một tay ôm hông của cô, vừa mỉm cười hướng mọi người phất tay một cái, đối với việc cô sững sờ, người luôn luôn có thói quen đứng dưới đèn flash như anh thì hoàn toàn bình thường, không bị choáng ngợp.
“Thả lỏng một chút, Hiểu Hi.” Anh nói nhỏ bên tai của cô.
“Tại sao bọn họ lại biết chúng ta kết hôn?” gương mặt cô mê hoặc.
Lam Hiểu Hi chưa từng nghĩ, chuyện cô cùng Hạ Tử Đàm kết hôn ở Kyoto Nhật Bản, mấy ngày đã truyền về Đài Loan Đài Bắc.
Cô dĩ nhiên biết khoa học kỹ thuật bây giờ cực kì tiên tiến, cô cũng biết cô gả cho một người chồng nổi danh cỡ nào, nhưng, rõ ràng là hai người bọn họ ở Nhật Bản kết hôn , không phải sao? Ngày đó không nhìn thấy bất cứ ký giả truyền thông nào, Hạ Tử Đàm cũng không đưa thiệp mời cho ai ở Paris, người đến đều là bạn bè thân thiết với Chức Điền, tại sao mọi người đều biết?
“Giấy không thể gói được lửa, huống chi chồng em lại là người phương nào?”