Chàng Bất Lương Đa Tình

Chàng Bất Lương Đa Tình

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh

Chương 10 : Thân thể cũng nóng lên

Lam Hiểu Hi chăm chú nhìn anh, khoảng cách gần như vậy, khiến cô có thể nhìn người đàn ông này rõ ràng hơn, lông mày dài, khóe mắt hơi xếch, đôi môi hấp dẫn không dứt, còn có cặp mắt có thể khiến cô đắm chìm vào trong. . . . . .

Cổ họng cô bỗng khô khát, môi hồng cũng khẽ run lẩy bẩy, gương mặt tuấn tú của Hạ Tử Đàm càng ngày càng đến gần, chóp mũi thẳng tắp  sắp chạm vào cô. . . . . .

Tâm, đang nhảy loạn.

Đầu, sắp nổ tung.

Thân thể cũng nóng lên.

Cô bỗng dưng nhắm chặt mắt, không dám nhìn đôi mắt kia nữa, cảm thấy một cỗ ấm áp xúc cảm nhẹ nhàng lướt qua môi của cô. . . . . .

Rất nhẹ, giống như gió xẹt qua, khiến cô hoài nghi mình đang ảo giác hay không nữa.

“Được rồi, có thể mở mắt ra.” Hạ Tử Đàm đột nhiên khẽ cười nói, đưa tay vỗ vỗ cô. “Máy bay đã bay lên cao rồi, cho dù vừa rồi em có hối hận muốn nhảy xuống, hay là sợ độ cao mà giống như con sâu uốn qua uốn lại, bây giờ có thể an tâm một lát, đúng không?”

Nói xong, anh thu hồi cánh tay đang ôm cô, đeo phone lên, mở video mà anh đã chọn sẵn.

Thì ra, anh biết cô đang sợ?

Lam Hiểu Hi sững sờ nhìn anh.

Một chữ cô cũng không nói, thế nhưng anh lại biết cô sợ mà cố ý đùa cô, hại cô hốt hoảng lại luống cuống, căn bản quên mất sợ chuyện này. . . . . .

Xong rồi. . . . . .

Cô rất cảm động, còn cảm thấy anh tốt bụng.

Bây giờ cô mới biết, đầu vừa choáng váng không liên quan đến chuyện máy bay bay lên, mà bởi vì cô ngồi gần anh, nụ hôn của anh. . . . . .

Nếu như, vừa rồi, anh thật đã hôn cô………

Nhà của Chức Điền lớn đến thái quá, lần đầu vào đây khiến Lam Hiểu Hi choáng váng, trong phòng lớn còn có phòng nhỏ, quả thật giống như là hoàng cung cổ đại, làm người ta chặc lưỡi hít hà.

Hạ Tử Đàm một đường dắt tay Lam Hiểu Hi, đi tới phòng tiếp khách nhà Chức Điền, trong phòng to như vậy là kiến trúc cổ đại truyền thống, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, ngoài cửa sổ cây xanh lớn lên rất tự nhiên.

Lam Hiểu Hi ngồi sụp hai chân (kiểu ngồi của truyền thống Nhật Bản) đến nổi hai chân tê dại, mới nhìn thấy một vị trung niên hơi mập được quản gia đỡ vào, vốn là cô muốn uốn éo người để chân đỡ nhức mỏi, nhưng vừa thấy được vị trung niên nhiều năm liên tục ngồi đoan chánh trên nệm tatami, khiến Lam Hiểu Hi động cũng không dám động.

“Bà ngoại, cô ấy chính là người mà cháu nói trong điện thoại với bà, bạn gái của cháu, Lam Hiểu Hi.” Hạ Tử Đàm mỉm cười dùng tiếng Nhật giới thiệu giúp hai người. “Hiểu Hi, đây là bà ngoại Chức Điền hiền lành của anh, em gọi bà ngoại giống anh cũng được.”

“Bà ngoại mạnh khỏe, cháu là Lam Hiểu Hi, thật xấu hổ đã đến quấy rầy bà.” Lam Hiểu Hi cười ngọt ngào, khi gọi bà ngoại thì đầu rủ xuống gần sát sàn nhà, cung kính không thể nào hơn được nữa.

Chức Điền lạnh lùng nhìn cô bé trước mắt, trên khóe môi một nụ cười cũng không có, quan sát cô từ đầu đến chân, chỉ là đứa bé này có thái độ cung kính, nụ cười ngọt ngào, lại nói lưu loát tiếng Nhật, ngược lại khiến bà có ấn tượng tốt đầu tiên.

“Cháu ở đâu?”

“Đài Loan ạ.”

Nghe được hai chữ Đài Loan, Chức Điền rất có thâm ý nhìn cháu trai một cái, mới tiếp tục hỏi: “Trong nhà có mấy người? Làm những công việc gì?”

“Trong nhà. . . . . .” Lam Hiểu Hi khổ sở nhìn Hạ Tử Đàm một cái, không biết nên nói thật hay nói dối, Hạ Tử Đàm chẳng những không giúp cô, còn đem mắt nhìn về nơi khác.

“Thế nào, rất khó nói sao?” Chức Điền lườm cô một cái. “Chẳng lẽ cháu không cha không mẹ, là một cô nhi?”

“Phải . . . . . cháu là cô nhi.”

Lời vừa nói ra, không chỉ bà lão mặt biến sắc, ngay cả Hạ Tử Đàm cũng ngoài ý muốn nhìn cô.

Cô là cô nhi?

Một cô gái trong sáng hoạt bát đến vậy lại là một cô nhi không cha không mẹ sao?

Đáy mắt Chức Điền thoáng qua một chút thương hại, nhưng không có vì sự lỡ lời của mình mà nói xin lỗi. “Vậy ai nuôi cháu lớn?”

“Là viện trưởng Cô Nhi Viện, chỉ là viện trưởng cũng đã qua đời vào tám năm trước.” Lam Hiểu Hi đau thương mà nói.

“Vậy sao?” Chức Điền gật đầu một cái. “Cháu năm nay mấy tuổi?”

“Hai mươi bảy tuổi, thưa bà ngoại.”

“Như vậy có thể nói cho bà biết, cháu thích Đàm nhi nhà bà điểm nào không?”

Sao? Lam Hiểu Hi sửng sốt, nhìn về phía Hạ Tử Đàm.

Hạ Tử Đàm ho nhẹ mấy tiếng, cười nói: “Làm ơn, bà ngoại, bà hỏi vậy khiến người ta xấu hổ đấy? Không bằng hỏi cháu tại sao thích Hiểu Hi là được”

“Cháu im đi! Bà đang hỏi Hiểu Hi!” Chức Điền khẽ quát một tiếng.

Hạ Tử Đàm sờ sờ lỗ mũi, đối với Lam Hiểu Hi nhún nhún vai, bày tỏ anh đã tận lực.

Lam Hiểu Hi không thể làm gì khác hơn là cầu trời, suy nghĩ một chút liền nói: “Cháu nghĩ, cháu thích Hạ tiên sinh. . . . . .”

Nghe cô gọi anh là Hạ tiên sinh, Hạ Tử Đàm vội ho khan vài tiếng nhắc nhở cô.

Lam Hiểu Hi lập tức phản ứng kịp, bồi thêm một câu nói: “À, cháu nói là cháu thích Tử. . . . . . Đàm, nói từ đâu nhỉ?”

Chức Điền nhìn hai người một chút, con bé này thật ấp úng, ngay cả kêu tên cũng đỏ mặt, bà lạnh nhạt nói: “Thế nào? Bởi vì cháu bà đẹp trai, hay là bởi vì nó có tiền? Nói rõ một chút đi!”

Lam Hiểu Hi khẩn trương nắm chặt tay, lại nhìn Hạ Tử Đàm một cái, anh lại cũng đang hăng hái dồi dào chờ nghe, một chút khẩn trương cũng không có.

Không được, cô không thể thất bại trong gang tấc vào lúc này, nếu như bị bà ấy đoán được quan hệ của cô cùng Hạ Tử Đàm là giả, vậy thì hợp đồng kia sẽ bay mất sao?

Cô hít sâu một hơi, nghĩ tới muốn nói thế nào, vẻ mặt rất nghiêm túc. “Tử Đàm. . . . . .  Là một người rất xuất sắc, lại có tài, thiết kế trang phục rất đặc biệt, không sợ lời đàm tiếu của người đời mà kiên trì xây dựng tác phẩm của mình, tạo nên một trào lưu mới . . . . . Anh lại dịu dàng săn sóc, lại giữ vững lập trường, cũng chú ý đến cảm nhận của đối phương, ngay cả từ chối người khác cũng rất dịu dàng, khiến người khác động lòng, mặc dù có thời điểm lạnh lùng, nhưng trái tim chân chính cất giấu bên trong lại rất tốt đẹp . . . . . . Cháu nghĩ, người đàn ông như vậy rất khó để cho người ta không ưa thích.”