
Tổng Tài Yêu Em Không
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Em có biết vì sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út hay không? Vì ở ngón tay ấy có một mạch máu chạy thẳng đến tìm. Khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay của em tin tức là trái tim của chúng ta đã gắn bó với nhau. Dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi nữa chúng ta cũng mãi không chia xa.
Chương 22 : Làm bạn
Trước ánh mắt phát ra tia lửa của Ngạo Thiên, Thiên Hương xoay người lại muốn rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.
Mới bước được một bước, cô bị trượt chân ngã xuống mặt đất, không biết từ lúc nào Ngạo Thiên đã bước tới bên cạnh, ôm cô vào lòng.
Trong lòng còn đang hoang mang, cái áo vest lại một lần nữa phủ lên thân thể của cô.
Ngạo Thiên khom người bá đạo bế Thiên Hương lên, bước về phía thang máy.
Thiên Hương bị Ngạo Thiên ôm chặt đến không thể nhúc nhích, dù cô có vùng vẫy cách mấy Ngạo Thiên cũng không buông cô ra.
- Anh.....anh mau thả tôi xuống....
Anh định đưa tôi đi đâu?
Thiên Hương vừa la lớn vừa ưỡn người muốn ép buộc Ngạo Thiên buông cô ra, nhưng thật không ngờ hành động của Thiên Hương không những không khiến Ngạo Thiên buông cô ra, ngược lại anh càng dùng thêm sức ôm chặt cô hơn.
Ngạo Thiên không quan tâm đến Thiên Hương, đang hung hăng dẫy dụa trong lòng mình.
"Đinh....."
Đinh một tiếng cánh cửa thang máy lập tức được mở ra, Ngạo Thiên thản nhiên bước vào trong, không hề chú ý đến việc Thiên Hương đang la hét om sòm trong lòng anh.
Trong lúc Thiên Hương điên cuồng cựa quậy, giọng nói trầm trầm mang theo hàn khí của Ngạo Thiên vang lên, khiến không khí trong thang máy suy giảm một cách trầm trọng.
- Em ở yên cho tôi, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.
Tòan thân Thiên Hương đông cứng, cô bất động nhìn anh.
Người đàn ông này giống y như tảng băng, khiến sống lưng cô truyền đến một cơn lạnh vô hình.
Đứng trong thang máy Ngạo Thiên bình tĩnh một cách lạ lùng, anh chậm rãi ấn vào tầng 56.
Thiên Hương chỉ bị Ngạo Thiên dọa sợ vài giây, nhưng ngay sau đó sự quật cường ương ngạnh của cô lại bộc phát.
Cải đoạn đường đi đến tầng 56 Thiên Hương không ngừng kêu lớn, cô dùng sức đẩy Ngạo Thiên ra.
- Buông tôi ra....
Ahhhhhhh....... Cứu tôi với...............cứu tôi với..............có người muốn bắt cóc tôi.......
Ngạo Thiên nhíu chặt đôi mày râm nhìn Thiên Hương, ánh mắt sắc bén lộ rõ tia tức giận.
Bắt cóc?
Anh muốn bắt cóc cô?
Cô gái này có suy nghĩ thật khác với người thường.
Thang máy vừa đến tầng 56, Ngạo Thiên liền bước ra đi thẳng đến phòng của mình.
Nhìn thấy Ngạo Thiên dùng vân tay mở cửa trong lòng Thiên Hương hiện lên nỗi bất an, tại sao anh lại mang cô đến phòng của anh.
Trong lúc Thiên Hương hoảng sợ cô không biết phải làm gì đành dùng chiêu cũ, Thiên Hương đột nhiên nắm chặt cánh tay của Ngạo Thiên, cúi xuống cắn thật mạnh.
Thiên Hương cắn mạnh đến nổi, cô có thể cảm giác được mùi máu tanh trong miệng của mình.
Ngạo Thiên không hề biến sắc, anh vẫn ung dung bước từng bước một vào trong, ngược lại với Thiên Hương anh thoải mái hơn nhiều.
Mùi máu tanh nồng nặc khiến Thiên Hương bình tĩnh lại, miệng cô từ từ buông cánh tay của Ngạo Thiên ra.
Thiên Hương không ngờ mình lại cắn anh mạnh đến như vậy, đã khiến tay của Ngạo Thiên chảy rất nhiều máu, màu đỏ sẫm của máu thấm ướt cả một mảnh trên tay áo sơ mi màu trắng của anh, nhìn vào thật đáng sợ, nhưng Thiên Hương nào biết ngoài sợ hãi ra, cái cô cảm nhận chính là cảm giác đau lòng.
Sao trái tim mình lại cảm giác lạ lẫm như vậy?
Là vì anh?
Nhưng trong lòng anh, nào có chỗ dành riêng cho cô.
Nghĩ đến đây sắc mặt của Thiên Hương thật khó coi, cô cúi đầu tự giận bản thân của mình, biết rằng anh và cô không thể nào.
Kỳ thật vì sao trong lòng cô lại có cảm giác chờ mong.
Trong lúc Thiên Hương còn đang suy nghĩ đột nhiên thân thể mảnh mai, bị Ngạo Thiên thẳng tay quăng mạnh xuống chiếc giường lớn trong phòng.
Thiên Hương còn chưa hoàn hồn trước hành động thô bạo của anh, một chiếc áo sơ mi màu trắng thẳng thừng bay thẳng vào người cô.
Theo phản xạ tự nhiên Thiên Hương vươn tay nhận lấy chiếc áo sơ mi, cô khó hiểu ngước mặt lên nhìn anh.
Ngạo Thiên nhíu mày vẻ mặt không vui ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc sau đột nhiên anh cất giọng lạnh lùng.
- Vào trong thay vào nó đi, mặc như thế này nhìn thật khó coi.
Ngạo Thiên nói xong liền xoay người lại bước đến quầy bar rót cho mình một ly rượu mạnh, anh nâng ly rượu lên lắc nhẹ khiến chất lỏng màu hổ phách trong ly, xoay tròn theo động tác của anh.
Ngạo Thiên trong lòng phiền muộn, tay thản nhiên trút hết chất lỏng trong ly vào miệng của mình, chất lỏng đắng chát khiến Ngạo Thiên khó chịu nhăn mặt nuốt xuống.
Cảm giác đắng cay khiến tâm tình của anh bình tĩnh hơn nhiều.
Vì sao vừa rồi mình lại giận đến như vậy?
Ngạo Thiên siết chặt ly rượu trống trong tay, trong lòng càng thêm phiền não.
Thiên Hương nhìn theo bóng lưng vạm vỡ của anh, cô bất giác nhìn xuống chiếc áo sơ mi màu trắng trong tay.
Thật sự mặc cái váy này rất khó chịu, còn lớp trang điểm đậm trên mặt khiến Thiên Hương không thoải mái chút nào.
Cô bước xuống giường đi vào trong phòng tắm, đứng trước cửa phòng tắm cô quay đầu lại nhìn Ngạo Thiên.
Nhìn thấy Ngạo Thiên đứng quay lưng về phía mình, trong lòng cô cảm thấy tủi thân.
Chắc anh xem thường cô lắm!
Thiên Hương lặng lẽ quay đầu lại, bước chậm rãi vào trong.
Vài phút sau Ngạo Thiên nghe được tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra ngoài, anh xoay mặt lại nhìn vào cánh cửa phòng tắm lúc này đang khép chặt.
Tâm tình của Ngạo Thiên hiện giờ rối loạn hơn bất kỳ lúc nào, anh cứ ngỡ người duy nhất khuấy động được lòng anh chính là Chung Hân.
Nhưng thật không ngờ vừa rồi khi nhìn thấy Thiên Hương bị mấy tên đàn ông nhìn chằm chằm, anh không thể nào kiềm chế được cảm xúc căm phẫn trong lòng anh.
Vừa rồi Ngạo Thiên phải cố gắng lắm mới dằn xuống được cơn thịnh nộ trong lòng, bằng không anh sẽ thẳng tay giết chết bọn họ ngay.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài mới hơn
