
Tổng Tài Yêu Em Không
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Em có biết vì sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út hay không? Vì ở ngón tay ấy có một mạch máu chạy thẳng đến tìm. Khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay của em tin tức là trái tim của chúng ta đã gắn bó với nhau. Dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi nữa chúng ta cũng mãi không chia xa.
Chương 18 : Ánh mắt thích thú
Đường Vịnh Hi nói đến đây, đột nhiên trong đầu chợt hiện lên đáp án, chẳng lẽ là do Ngạo Thiên cho người làm?
Thiên Hương đang nôn nóng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với bọn họ, nhìn thấy Đường Vịnh Hi ngập ngừng, nói chuyện không dứt khóat, cô không đợi được lên tiếng hỏi.
- Chị Vịnh Hi, nhưng cái gì?
Đôi mắt lấp lánh của Đường Vịnh Hi ngước lên nhìn Thiên Hương, nói với giọng mang theo sự hưng phấn.
- Em không xem tin tức sao?
Đường Vịnh Hi hỏi ngược lại Thiên Hương, Thiên Hương lắc đầu chán nản cô đâu còn tâm trạng để xem tin tức, mấy tuần nay trong đầu cô cứ lẫn quẫn hình bóng của Ngạo Thiên.
Thiết An Lam nghe Đường Vịnh Hi nói vậy, gương mặt xinh đẹp chợt loé lên tia sáng.
- Chị đang nói đến vụ thảm sát của ba người đàn ông, ở trước một quán ba ngay trung tâm thành phố vào ba tuần trước sao?
Nghe Thiết An Lâm nói vậy Thiên Hương kinh ngạc vô cùng, vụ thảm sát?
Đường Vịnh Hi không nói gì, cô tao nhã cầm tách cafe lên hớp một ngụm gật đầu, xem như câu trả lời của mình đến với Thiết An Lâm.
Nhìn thấy phản ứng của Đường Vịnh Hi, Thiên Hương kinh hãi trong lòng.
Ai lại ác đến như vậy?
Mạng người đâu phải là mạng của một con súc vật, muốn giết là giết.
Tuy ba người họ thật đáng ghét, chuyên làm chuyện xấu, nhưng cũng không cần dùng đến phương thức giết người để giải quyết vấn đề.
Nghĩ đến ba tên đàn ông đột nhiên bị ám sát, trong lòng cô lo lắng không thôi.
Không biết anh ấy có sao không?
À mà sao mình lại ngu đến như vậy?
Sao không chịu hỏi anh ấy tên gì?
Nếu lỡ anh ấy cũng bị người ta ám toán lên TV, mình cũng biết.
Trong lòng đang nghĩ đến Ngạo Thiên, đột nhiên Thiên Hương nhìn thấy một chiếc xe Jaguar màu đen, chạy phớt ngang trước mắt cô, vì kính cửa sổ được hạ xuống phân nửa, nên cô lờ mờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông.
Thiên Hương kinh ngạc, chẳng lẽ vì mình đang suy nghĩ đến anh ấy nên mới đâm ra ảo giác.
Rõ ràng người đàn ông ngồi trong xe chính là Ngạo Thiên.
Thiết An Lâm nhìn thấy Thiên Hương ngây người nhìn theo chiếc xe vừa mới chạy ngang qua, liền lên tiếng hỏi cô.
- Em bị sao vậy?
Thiên Hương không trả lời Thiết An Lâm, ánh mắt ngơ ngác vẫn dõi theo chiếc xe.
Nhìn thấy chiếc Jaguar màu đen dừng lại trước đèn giao thông, Thiên Hương quyết định.
- Em có chuyện đi trước.
Thiên Hương vừa nói xong liền xông ra khỏi quán cafe, để lại Thiết An Lâm với một bụng đầy nghi hoặc.
- Chị Vịnh Hi, Thiên Hương bị sao vậy?
Đường Vịnh Hi nhìn theo bóng lưng Thiên Hương, nụ cười thích thú hiện rõ trên gương mặt cô.
- An Lâm, chị nghĩ Thiên Hương đã gặp được phân nửa kia của mình.
Vừa rồi khi ba cô ngồi trò chuyện, Đường Vịnh Hi đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ bên kia đường rất lâu.
Đường Vịnh Hi cảm giác được, có một cặp mắt sắc bén ở vị trí ghế sau, đang âm thầm quan sát ba cô.
Đường Vịnh Hi không xác định được người ngồi trong xe đang theo dõi ai, cho đến khi chiếc xe kia chạy ngang qua bọn họ, cô mới nhìn thấy rõ người đàn ông với gương mặt đẹp trai y như tượng điêu khắc Hy Lạp ngồi trong xe, ánh mắt sắc bén như chim ứng nhìn chằm chằm vào Thiên Hương, cho dù chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng không thể qua được gặp mắt tinh anh của cô.
- Người ngồi trong xe chính là Ngạo Thiên, cuối cùng Ngạo Thiên cũng đã động lòng.
Không biết cái mũ lưỡi trai mình tặng, có giúp ích gì trong chuyện tình cảm của hai người không?
Đường Vịnh Hi thản nhiên nói, tuy lời nói đó là nói với bản thân cô, nhưng Thiết An Lam đã nghe được.
Thiết An Lâm không hiểu Đường Vịnh Hi đang nói gì, nhưng mặc kệ chỉ cần có người trị được cô bé lí lắc này là tốt.
Thiên Hương nhanh chóng chạy ra khỏi quán cafe Lover"s, đuổi theo chiếc xe Jaguar màu đen, vừa mới lướt ngang qua cô, trong lòng mong sao có thể gặp lại anh.
Dù tốc độ của Thiên Hương có nhanh đến đâu, cũng không thể đuổi kịp chiếc xe Jaguar của Ngạo Thiên.
Trong lòng vừa tức giận vừa thất vọng, khoảng cách giữa xe anh và cô chỉ trong tầm với, nhưng Ngạo Thiên không dừng xe lại, để mặc cho một cô gái xinh đẹp vừa chạy vừa kêu lớn.
- Anh gì đó ơi.......
Dừng xe.......dừng......xe....lại.....
Thiên Hương nhìn thấy chiếc xe càng lúc càng xa dần theo tiếng gọi của cô, trong lòng tức giận.
Cô vừa mệt vừa như một con điên la hét om sòm ngòai phố, cô đã không còn hơi sức để đuổi tiếp, đành bỏ cuộc.
Thiên Hương thở hổn hển, đứng chóng hai tay trên đầu gối, ngước gương mặt xinh đẹp lúc này đã rả mồ hôi lên, nhìn theo chiếc xe của Ngạo Thiên, lúc này đã khuất khỏi tầm nhìn của cô.
Đột nhiên môi Thiên Hương nhếch lên thành một nụ cười tự giễu, thảnh nhiên nói với bản thân mình.
- Thiên Hương à, sao mày lại dại dột đến như vậy?
Anh ấy là ai, là một người đàn ông với gia thế hiển hách, tướng mạo anh tuấn, vậy thì làm sao có thể để ý đến một cô gái tầm thường, hơn cả thầm thường như mày.
Tiền cũng không có, nhan sắc thì càng không.
Mày muốn gặp lại người ta, chưa chắc gì người ta muốn gặp lại mày.
Mày còn không lượng sức mình, còn nói không muốn gặp lại người ta?
Tuy ngoài miệng Thiên Hương nói ra những lời này thật nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế cô đã để tâm.
Người xưa thường nói, chim sẻ mà muốn biến thành phượng hoàng.
Lúc trước khi còn đi học, Thiên Hương thường đọc những quyển truyện ngôn tình lãng mạn.
Nam chính giàu có, sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng trong miệng, nhưng lại yêu một cô gái nghèo rớt trái mồng tơi, cuối cùng sau bao trắc trở cũng được ở bên cạnh đối phương.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài mới hơn
