Sếp Ơi Đừng gây Rối
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.
Chương 1 : Lần đầu tiên
Nguyễn Y Nông vừa bước vào, Lôi Ngự Phong có cảm giác cô rất quen thuộc.Ngay chính hắn cũng không hiểu tại sao trong lòng lại cảm nhận như thế.
Lôi Ngự Phong nhớ đến mười năm trước Nguyễn Y Nông là tiểu nữ sinh non nớt ngây ngô. Bây giờ cô đã trưởng thành rất xinh đẹp quyến rũ.Lôi Ngự Phong không hiểu tại sao liếc mắt một cái có thể nhận ra cô.
Tháng bảy thời tiết oi bức làm cho người ta khó có thể chịu được. Trong trung tâm thành phố một nhà không tính rất có danh tiếng ven đường quán cà phê, rộng rãi sáng ngời. Nhìn ra cửa sổ kính hướng ra ngoài, có thể thấy hỏa cầu. Mặt trời chói chang một lúc một nóng, bên đường chính hai sườn cây cối đều bị phơi nắng nóng, mất nước lá cây bất động. Tùy ý cho mặt trời chiếu rọi giống như ngọn lửa.
Thời tiết này, trong phòng phải có máy điều hòa thật sự là một điều hạnh phúc nhất.Trong lúc này, Lôi Ngự Phong từ trên xe bước xuống, cởi cúc áo, kéo carvat, đáy lòng thầm nguyền rủa thời tiết nắng nóng.
Trợ lý hắn nhanh chóng lái xe đi, hắn một bên cuốn tay áo sơ mi trắng, một bên đi nhanh vào quán cà phê, không tính là nơi cao cấp, tuyệt đối không cần người y phục chỉnh tề, mà trên người mặc những trang phục thời thượng, nổi tiếng là trang phục tự tay những nhà thiết kế tạo ra, đã trói buộc đến nỗi làm cho hắn muốn trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Lôi Ngự Phong gọi một ly cafe, hắn thở dài, nhắm mắt lại, mỏi mệt không chịu nổi tựa vào trên sofa.Lôi Ngự Phong giải quyết rất nhiều công việc, thân là chủ tập đoàn trong ngành quảng cáo, giới truyền thông gọi hắn là ông trùm giải trí, xã hội thượng lưu gọi hắn người hoàng kim độc thân, mỗi ngày trong công ty hắn đều làm việc từ sáng tới nửa đêm, với thời tiết lại khắc nghiệt đến vậy, vốn tính tình của hắn đã không tốt nay còn tệ hơn nữa.
Kỳ thực hắn không quan tâm đến tiền bạc của mình tài khoản ngân hàng còn lại bao nhiêu, tài sản giảm đi vài phần. Hắn từ bỏ ban hội ra ngoài với hai bàn tay trắng. Làm cho người ta có cảm giác xô cùng phẫn nộ! Ban đầu hắn ra đi không một đồng dính túi, mọi người đều nghĩ hắn làm như vậy là không đáng giá.
Sáng nay, hắn mới từ Australia bay trở về nước, vừa xuống máy bay, đã gặp Kha thư ký đang đợi mời đến nơi đại công trường đang thi công.
Lôi Ngự Phong khó chịu khi đối mặt với đám phóng viên hỏi liên tục về sinh hoạt cá nhân của hắn, mọi người liên tiếp hỏi về hắn. Cùng lúc này, có ánh đèn flash mọi ánh mắt điều hướng đến có một người từ công trường đi ra, Lạc Dịch cầm điện thoại đi đến.
Lạc Dịch là CEO, hắn giải quyết công việc rất nhanh chóng và hiệu suất cao, mang công việc ba ngày vừa qua nói lại một cách tỉ mỉ cho Lôi Ngự Phong, đây vốn là công việc của thư ký tổng giám đốc, Kha thư ký xui xẻo vừa mới bị tổng giám đốc la, đánh chết cũng không nguyện ý ở lại lấy trứng chọi với đá. Thân là CEO của tập đoàn Lôi Đình, Lạc Dịch chỉ phải tự thân giải quyết.
Trên đường Lôi Ngự Phong có ý đồ tắt điện thoại, đáng tiếc không thể thực hiện, Lạc Dịch so với bất luận kẻ nào đều không thể qua mặt, cuối cùng còn lớn tiếng uy hiếp nói:
“Tổng giám đốc, nếu cậu tính chạy trốn, tôi nguyện ý cùng cậu so tốc độ một chút.”
Bọn họ thường thường đấu với nhau như đánh tennis, đánh phác khắc, lên núi, trượt tuyết, lướt sóng...... Không thể tưởng tượng được Lạc Dịch có dự tính cùng hắn đấu trận ai rời khỏi thương trường với tốc độ nhanh nhất? Lôi Ngự Phong thấp giọng mắng, nhưng trong lòng có một chút lo lắng.
Ngoài tiền ra, mình có điểm khác gì đây, tựa như là không có.
Những lời này anh sẽ không ngốc hỏi mấy người kia, Lạc Dịch dùng ánh mắt khác thường khiêu khích anh; Quan Dạ Kì nhất định cười ha ha nói anh bệnh thần kinh, còn Cận Thừa trực tiếp hỏi anh tăng thêm bao nhiêu tiền lương.
Lôi Ngự Phong phiết phiết môi mỏng, lười biếng mở mi mắt, trong lúc nhận tách cà phê từ nhân viên phục vụ tầm mắt anh nhìn thấy một cô gái.
Chỉ nhìn thoáng qua vài giây thôi, anh hoàn toàn quên chính mình đang ở nơi nào, thế giới bên ngoài trong nháy mắt biến mất, mà ở trong thế giới của hắn, chỉ còn tồn tại một người.
Anh không biết đã thuê bao nhiêu thám tử cũng không thể giúp anh tìm ra cô, ngay bây giờ đây cô ngồi vị trí cách anh không xa là mấy, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nhân viên phục vụ nói cái gì đó...
Cô đã khác so với mười bốn năm trước, bây giờ vóc dáng cao, tóc thật dài, thân hình cô lại không khác gì năm ấy là mấy, anh hoài nghi có phải cô chưa từng được ăn no.
Đại khái chỉ một bàn tay lớn có thể ôm được khuôn mặt nhỏ nhắn này, với làn da tuyết trắng gần như trong suốt, động lòng người nhất là đôi mi thanh tú, một đôi mắt long lanh như thủy, với sóng mũi cùng với môi nhỏ nhắn...... Nàng rất được ông trời ưu ái, có được khuôn mặt hoàn mỹ, cùng với ánh mặt trời chói chan tạo ra tia tử ngoại độc hại, cô cư nhiên cũng không bị nắng nóng làm đen xạm thật sự là một kì tích!
Ánh mắt anh gần như tham lam gắt gao nhìn thẳng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng tuyết, lại đến thân hình bé nhỏ; Cô mặc trên người quần Jeans màu bạc, chân mang giày plastic xăng đan, anh không hiểu tại sao cô lại ăn mặc như vậy, nhưng cô vẫn không mất đi vẻ đẹp quyến rũ của mình.
Mặc dù cô rất gầy, nhưng dáng người cân đối, vòng eo tinh tế cùng với cái mông
căn mộng. Cô so với những ngôi sao trên tivi chỉnh chu hơn cũng làm điên đảo bao nhiêu người nam nhân.
Bản năng của người đàn ông, cơ thể lập tức nóng lên, bụng phút chốc buộc chặt, phía dưới bắt đầu có cảm giác.
Lôi Ngự Phong cảm thấy bản thân mình một lúc một nóng, bây giờ anh không chỉ cần là một ly nước lọc, mà là toàn bộ Thái Bình Dương.
Anh âm thầm rên rỉ một tiếng, mặc cho ai cũng không tin , từ phía xa xa nhìn cô, trong thương trường gặp sóng to gió lớn sắc mặt cũng không thay đổi, các nước nổi tiếng xinh đẹp mà trong lòng vẫn không rối loạn, đường đường là Lôi tổng giám đốc đúng là gặp quỷ, mà anh chỉ nhìn cô thôi lại thành ra thế này!
Lôi Ngự Phong không biết cô họ gì, nhưng lại biết rất rõ tên của cô, anh luôn luôn khắc trong tim, cô tên là Y Nông.
Nguyễn Y Nông vừa ngồi xuống không bao lâu, cô có cảm giác thấy có ai đang nhìn mình, cô đã sớm thói quen bị người ta chú ý đến, cho dù ở cách xa cô cũng biết rằng có người đang nhìn mình.
Cô không có ngẩng đầu nhìn đối phương rốt cuộc là loại người nào, bình thường cô rất ngượng ngùng đều xử lý không tốt những việc như vậy. Vì thế cô luôn gục đầu xuống nhìn ngón tay mình, nhưng ánh mắt kia hình như càng ngày càng nhìn, khiến cô không nhịn được quay mặt qua chỗ khác, nhìn về phía cửa sổ, cô muốn tránh ánh mắt kia nhìn cô chằm chằm.
Bên ngoài cửa sổ, một gia đình gồm bốn người đang đi qua, nhìn đôi vợ chồng bình thường, hai cô con gái đang ngồi học bài. Thời tiết nóng như vậy, mang nón che nắng, vừa đi vừa nói, mồ hôi từ trên mặt chảy xuống, khuôn mặt tươi cười thật hạnh phúc.
Ở trên người bọn họ, Nguyễn Y Nông hoảng hốt nhớ về nhiều năm trước, ba mẹ chạy xe đạp chở cô với chị của mình chơi. Khi đó đang là mùa hạ, hoa thơm ngát, ngay cả không khí tựa như rất ngọt. Cô với chị của mình cùng nhau múa, hát, và hái nhánh hoa dại không biết tên gì.
Ba cô ở phía sau lấy dụng cụ ra để câu cá, còn mẹ ở trên trải khăn lấy đồ ăn đã chuẩn bị từ rất sớm để trong giỏ.
Trong thoáng chốc mọi thứ đều biến mất trở về với hiện tại, cô chợt nhắm mắt lại, một tay để trên cái trán, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Y Nông?” Người bên cạnh gọi tên cô một lần nữa.
“Xin chào, La tiên sinh.” Nguyễn Y Nông giật mình, nhanh chóng mở to mắt, ngẩng đầu lên nhìn La tiên sinh.
“Cô không sao chứ?” Roger ở đối diện cô ngồi xuống, cầm tách cà phê, nhìn chăm chăm khuôn mặt cô một lúc tái nhợt, quan tâm hỏi: “Có phải thời tiết quá nóng nên cô bị cảm nắng?”
“Tôi không sao.” Nguyễn Y Nông mỉm cười lắc đầu.
“Thật xin lỗi, mời cô ra đây với khí hậu nắng như vậy.” Roger chân thành tha thiết nói, tươi cười hỏi tiếp: “Hai tuần không gặp, cô khỏe không?”
“Ân, tôi khỏe, cám ơn.”
“Vậy là tốt rồi, ngày hôm qua tôi mới từ Italy trở về, bên đó trang phục rất thời thượng.”
“Thuận lợi không?”
“Cũng không tệ.” Roger mở cặp lấy tài liệu ra, từ bên trong lấy ra một hộp quà rất tinh xảo, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô :
“Mở ra nhìn xem, có thích hay không.”
“Không, La tiên sinh......” Nguyễn Y Nông theo bản năng lắc đầu cự tuyệt,“Tôi không thể nhận.”