Góc tối của Tổng tài
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.
Chương 1 : Tỉ phú bệnh tình
Sắc trời âm u.
Bầu trời phía tây hiện ra mang theo một màu đỏ sẫm hòa cùng với màu xám làm cho người chờ đợi ngắm ánh mặt trời chiều có chút buồn bực bỏ xuống lại giơ máy chụp ảnh lên trước mặt thở dài.
Cô đứng ở trên gò cao của núi Dương Minh, mặc cho gió lớn thổi loạn tóc của cô, si ngốc mà nhìn về hướng chiều tà. Xem ra hôm nay không thể chụp được ảnh cảnh sắc buổi chiều tà rồi.
Lúc cô chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng dáng cô đơn đứng ở ven vách núi cao, đầu người nọ đang cúi xuống phía dưới dò xét.
"Đừng! Đừng! Đừng! Không nên nhảy xuống vách núi!" Dương Tử Uyển sốt ruột gọi to, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Chú à! Có lẽ chú có chuyện gì không hài lòng, nhưng là trăm ngàn lần đừng nhảy xuông vách núi ạ!"
Nơi này là vách đá cao nhất cũng đến một trăm mét, ngã xuống cũng không phải là chuyện đùa.
Người đàn ông kia có chút lưỡng lự quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mắt to, đầu cột tóc kiểu công chúa đứng đối diện anh hét to.
Anh có chút ngạc nhiên, chỉ vào mình: "Em nghĩ rằng tôi là người muốn tự sát?"
Dương Tử Uyển gật mạnh đầu: "Chú à, có lẽ người gặp phải chuyện gì không hài lòng, cháu có thể lý giải tâm tình của chú, nhưng. . . . . . Nhưng xin chú nhìn xem chiều tà phía tây đi!"
"Chiều tà?" Người đàn ông cao lớn mang theo ánh mắt như có như không, có khuôn mặt giống như điêu khắc mà lạnh lùng, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu xanh, đứng ở vách núi đen càng có vẻ ngọc thụ lâm phong (trong trắng đẹp đẽ).
"Vâng!" Dương Tử Uyển lặng lẽ đi đến bên cạnh anh, thử thăm dò giữ chặt lấy tay của anh. Oa, chú này thật cao nha, bàn tay cũng thật to mà.
Anh như nghĩ tới cái gì nhìn cô, không có buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, sau đó theo ánh mắt của cô nhìn về phía trời tây.
Nói cũng thật kỳ quái, mới vừa rồi còn thật nhiều tầng mây mà giờ lại đang từ từ tan đi, mặt trời tuy rằng còn khuất ở đằng sau mây, nhưng xung quanh đám mây lại trở nên sáng lạn lóa mắt, làm cho tâm tình của người nhìn không khỏi hào hứng lên.
"Là ráng đỏ đó! Đẹp quá!" Cô hưng phấn nói.
"Em thích mặt trời chiều sao?" Thanh âm của anh trầm thấp mà êm tai, giống như thanh âm dịu dàng của đàn Cello.
"Đúng, nhìn mặt trời chiều cháu cảm thấy mọi chuyện cũng không quá khó khắn. Cháu vốn cũng rất buồn bực, hôm nay còn trốn tiết cơ mà." Sờ sờ máy chụp ảnh treo ở trước ngực, cô có chút xấu hổ lúng túng nói.
"Buồn rầu? Vì sao?" Anh có chút ngoài ý muốn, cẩn thận nhìn cô. Cô thoạt nhìn ước chừng chỉ mười một, mười hai tuổi đáng yêu, có hai tròng mắt hồng hồng, bộ dáng như đã khóc thật lâu.
"Cháu. . . . . . Cháu. . . . . . Không phải bố, mẹ sinh ra, là một cô nhi được nhặt về, cháu . . . ." Dương Tử Uyển chậm rãi cúi đầu, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Đêm qua tranh đồ chơi với em trai, kết quả làm em trai khóc, em trai khóc nói: "Chị cút khỏi nhà tôi, chị không phải chị gái tôi, chị là một đứa nhỏ được nhặt về."
Tuy rằng sau đó được bố mẹ khuyên giải, an ủi cô, nhưng ngẫm lại, khuôn mặt mình và bố mẹ cùng anh trai, em trai không giống nhau, cô tin bản thân chính là cô nhi được nhặt về.
Cô càng nghĩ càng thương tâm, cảm thấy mờ mịt về tương lai của bản thân, vốn là một gia đình ấm áp đột nhiên trở nên thật xa lại làm cho đứa nhỏ như cô chịu không nổi, lén lút ở nơi đây khóc cả ngày, cuối cùng đến khi hoàng hôn mới có thể tháo gỡ được tâm tư.
Cũng không biết vì sao, cô lại nói ra tâm tư phức tạp cùng ưu thương chôn giấu trong lòng với một người xa lạ. Người đàn ông trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng hỏi: "Vậy em còn muốn quay về cái nhà kia không?"
"Vâng. Bố mẹ cũng rất thương cháu, cho dù không phải ruột thịt nhưng cũng không sao nữa, cháu đã suy nghĩ thông suốt rồi."
Cô đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ tươi cười.
"Thông suốt? Nghĩ như thế nào mà thông suốt?" Người đàn ông cảm thấy có chút khó tin, một cô gái nhỏ như vậy lại có thể nghĩ thông suốt vấn đề lớn như vậy sao?
Cô xem mới có mười một, mười hai tuổi, đối với đứa nhỏ tuổi này mà nói, chuyện như vậy hẳn là đả kích rất lớn chứ?
"Bởi vì cháu còn có một giấc mơ ạ." Ánh mắt cô đột nhiên trở nên sáng lạn trong suốt.
"Giấc mơ?"
"Vâng. Mặc kệ cháu là con của ai, cháu vẫn là cháu, cũng vẫn có thể có giấc mơ. Giấc mơ của cháu là trở thành một nhiếp ảnh gia tài giỏi ạ." Tay nhỏ bé của cô chỉ về phía trời tây: "Chú xem, có phải rất đẹp hay không?"
Đám mây không biết khi nào hoàn toàn tiêu tán, mặt trời trở nên đỏ rực to lớn trở lại, giống như là muốn kháng cự lại với vận mệnh lặn xuống, đem ánh sáng nóng đỏ không kiêng nể gì rải ở nhân gian, cô giơ chiếc máy ảnh ở trước ngực lên, chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp này.
"Cháu muốn ghi lại mọi khoảnh khắc xinh đẹp thoáng qua trên thế giới." Cô kiêu ngạo tuyên bố giấc mơ của mình.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt càng thêm thâm thúy, anh chậm rãi nhếch khóe miệng lên.
"Em gái nhỏ, giấc mơ này cũng không khó thực hiện đâu, hy vọng em sớm biến giấc mơ thành sự thật."
"Thế chú có giấc mơ không? Thầy giáo nói, chỉ cần có giấc mơ, mặc kệ có gặp bao nhiêu khó khăn đều có thể vượt qua."
"Giấc mơ của tôi. . . . . . Thật buồn, tôi lại không có giấc mơ." Người đàn ông nhíu nhíu mày.
"Vậy làm sao có thể? Không có giấc mơ đời người sẽ trở nên không thú vị đâu." Dương Tử Uyển nắm chặt nắm tay lo lắng vô cùng nói.
"Ừ, hình như là vậy." Người đàn ông ngồi xổm người xuống, nhìn khuôn mặt ngọt ngào, nhỏ nhắn của cô: "Nếu đúng như vậy tôi bỗng nhiên lại có một giấc mơ."
"Ah? Là cái gì? Có thể nói với cháu được không?" Cô lộ vẻ mặt tò mò hỏi.
*******************
Đầu tiên, chúng ta cần phải hiểu “Tiểu Thuyết Ngôn Tình là gì?“. Là sản phẩm của nhân loại, của xã hội, là sự tích lũy kiến thức qua từng thời kì phát triển của con người và từng nền văn minh của nhân loại.
*******************
"Giấc mơ của tôi chính là có được một người vợ đáng yêu, em muốn giúp tôi thực hiện giấc mơ này hay không?" Anh dùng giọng điệu mê hoặc hỏi.
"Gì? Gì cơ?" Dương Tử Uyển giật mình nhìn hai mắt quyến rũ của anh, trong lòng mãnh liệt vang lên hồi chuông cảnh báo. Cô không phải gặp được người xấu dụ dỗ trẻ em đấy chứ?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt liền trắng bệch, khóe môi anh nhếch lên: "Thế nào? Nhà của tôi có rất nhiều tiền, có thể mua thiết bị chụp ảnh tốt nhất cho em, giúp em thực hiện giấc mơ đó."
Dương Tử Uyển sợ tới mức một câu cũng không dám nói, ôm chặt máy chụp ảnh liền chạy xuống nơi lễ Phật ở dưới núi.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ! Cô nhất định là đụng phải người xấu!
"Thật đúng là trẻ con không chịu nổi chút vui đùa." Anh ở sau lưng cô lạnh nhạt nói, một bàn tay theo thói quen đút vào trong túi quần, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Dương Tử Uyển ngước lại, chần chờ quay đầu lại dừng bước.
"Tôi giống như em cũng là cô nhi." Người đàn ông đẩy kính mắt trên mũi, chậm rãi nói: "Hôm nay tôi cũng bởi vì thật buồn nên mới chạy đến trên núi giải sầu."
"Sao?" Há to miệng: "Thật vậy sao?" Thì ra bọn họ lại cùng cảnh ngộ.
"Thật là như vậy, chuyện khổ não của tôi vừa rồi nói chuyện cùng em một lát liền được giải quyết." Anh đến gần cô, kéo bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô vùng vẫy một cái, nhưng bàn tay to lớn ấm áp của anh không buông, cuối cùng cô bỏ cuộc, ngoan ngoãn mặc anh nắm lấy.
"Cám ơn em, em gái nhỏ." Vẻ mặt của anh chăm chú nhìn cô nói.
"A?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời đỏ bừng.
Cô hiện tại mới phát hiện, người này có hình dáng vô cùng đẹp. Tóc đen như mực, ở đằng sau mắt kính là gương mặt xinh đẹp, cái mũi với đường cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng, khuôn mặt không có gì nhưng lại cực kỳ tuấn mỹ, trên cổ nổi lên yết hầu lúc có lúc không đầy quyến rũ.
Dương Tử Uyển bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị hấp dẫn, người đàn ông này rất thích hợp để làm người mẫu chụp ảnh, nhất định rất đẹp rất đẹp.
"Như vậy, tiểu ân nhân có thể nói cho tôi biết tên được không?"
Người đàn ông khôi ngô như được điêu khắc, khuôn mặt được mặt trời chiều chiếu vào lấp lánh, rực rỡ, nhìn giống như một thiên thần hạ phàm. Khiến cho khuôn mặt nhỏ của Dương Tử Uyển càng thêm nóng bỏng.
"Dương . . . . . . . Dương Tử Uyển."
"Tử Uyển?" Ánh mắt của anh đột ngột dao động, cầm tay cô đột nhiên tăng sức mạnh, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì đau mà nhăn lại, nhưng anh lại giống như không để ý vẻ mặt của cô, tiếp tục hỏi:
"Là Tử trong màu tím, tên là Uyển sao?"
"Vâng, là tên một loài hoa."
Ánh mắt của anh liền tiêu tan lạnh lùng, ngược lại có chút nghiền ngẫm, nheo ánh mắt lại hỏi:
"Như vậy, Tiểu Hoa Nhi của tôi, thật sự không muốn làm vợ của tôi sao? Tôi có thể chờ em lớn lên."
"Gì cơ?" Người này còn chưa chết tâm sao? Dương Tử Uyển lại sợ hãi, từ trong tay anh thoát ra lui về phía sau.
Vừa rồi anh còn vô cùng phiền muộn, nhưng bây giờ khuôn mặt lạnh nhạt lần đầu hiện ra nụ cười, mang theo chút giảo hoạt, đột nhiên có cảm giác tương lai của mình và cô ấy sẽ rất thú vị.
Nhìn một cô gái nhỏ bé vì giấc mơ mà đi về phía trước, từ ngây ngô trở nên thành thục, hẳn là một chuyện hết sức thú vị.
"Mới không cần! Oj...ii...san...!" (Ojiisan - tiếng nhật = ông cụ) Dương Tử Uyển lớn tiếng từ chối, ôm chặt máy chụp ảnh, sợ hãi xoay người chạy trốn giống như con thỏ.
Người đàn ông nâng cằm, cau chặt hai hàng lông mày, có chút buồn rầu thì thào tự nói: "Ojisan? Tôi mới hai mươi tuổi thôi mà? Dù có thiếu niên lão thành cũng không cần như vậy chứ?"
"A? Tử Uyển, cậu nói cái gì? Đừng dọa tớ có được không?"
Ở giữa bốn phía ồn ào, Dương Tử Uyển nói rất nhỏ nhưng lời nói lại rõ ràng vẫn rơi vào tai của bạn cô Yên Nhiên ở bên cạnh, khiến cho cô ấy kinh hãi.
"Là thật, tớ hiện tại mang trên lưng số nợ 50 triệu, chỉ sợ bán mình cũng còn không trả đủ." Dương Tử Uyển nhíu chặt hai hàng lông mày, bất đắc dĩ nhìn về phía bạn tốt kể khổ.
"50 triệu? My God! Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tớ biết bác trai hôm kia bị tai nạn xe phải nhập viện rồi, nhưng mà ông ấy có bảo hiểm và còn có anh trai bạn nữa, không thể hoàn toàn bắt bạn gánh tiền thuốc đấy chứ?" Cố Yên Nhiên để đũa xuống, sắc mặt khó coi nhìn Dương Tử Uyển.
Các cô đang ở trong chợ đêm, trên bàn ở trước mặt xếp đầy các thức ăn vặt, có bún xào, thủy tiên bao (hình như một loại chè gì đó), lạp xưởng nướng, cánh gà chiên cùng với canh cá viên.
Cố Yên Nhiên ăn đến mồ hôi nóng chảy đầm đìa, hai má đỏ bừng, nhưng Dương Tử Uyển lại gần như không hề động đũa.