Dạy Bà Xã Học Yêu

Dạy Bà Xã Học Yêu

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Dạy Bà Xã Học Yêu mang tới thông điệp Hạnh phúc luôn trong tầm tay mỗi chúng taHãy mang hạnh phúc đến cho người khác và bạn sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc của chính mình. Anh có một mái tóc đen nhánh mềm như tơ dài qua vai. Một đôi mắt vừa thâm thúy lại như có điện. Khuôn mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ. Hơn nữa, khi anh mở miệng thì luôn là những những lời ngon tiếng ngọt, làm cho phụ nữ càng thêm mê đắm anh

Chương 1 : Anh luôn cho

Đan Quất ở Giang Nam, qua đông vẫn xanh tốt;

Phải đâu đất ấm áp, sức chọi nổi tuế hàn;

Vốn là thứ dâng khách, xá gì chuyện trở ngăn;

Vận mệnh hẳn gặp lúc, tìm sao luật tuần hoàn;

Xem kìa đám đào mận, cây nào không bóng râm?(*)

(*): Bài thơ “Cảm ngộ 12” của Trương Cửu Linh.

Quân Thần Tinh là người nhỏ tuổi nhất trong bốn anh em nhà họ Quân, cũng vì địa vị đặc biệt không thể so sánh, cho nên, các anh trai luôn yêu thương và bảo vệ anh cẩn thận. Vì thế, mọi người chỉ biết nhà họ Quân có bốn anh em và cơ hội để gặp được họ tuy ít, nhưng vẫn không hiếm bằng gặp được Quân Thần Tinh.

Mãi cho đến một năm trước, anh từ nước ngoài quay về nhà họ Quân, cơ hội gặp được anh mới trở nên nhiều hơn ba người anh của mình. Bởi vì, anh là người phụ trách bộ phận PR của nhà họ Quân, dĩ nhiên cơ hội gặp mặt cũng nhiều hơn, nhưng lại khiến cho giới xã giao nổi lên một cơn gió lốc.

Anh có một mái tóc đen nhánh mềm như tơ dài qua vai. Một đôi mắt vừa thâm thúy lại như có điện. Khuôn mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ. Hơn nữa, khi anh mở miệng thì luôn là những những lời ngon tiếng ngọt, làm cho phụ nữ càng thêm mê đắm anh.

Đối với phụ nữ, ai đến anh đều không từ chối. Dù cho người đó lớn tuổi hay trẻ trung, xinh đẹp hay xấu xí, mập hay ốm, anh đều đối xử như nhau. Hơn hết, chính khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa mang chút trẻ con của anh, làm cho mỗi người phụ nữ đều muốn yêu anh nhiều hơn.

Anh luôn cho rằng, điều phụ nữ mong muốn chẳng qua cũng chỉ là những lời nói dễ nghe từ người đàn ông, dù cho những lời nói đó chẳng phải là sự thật. Nhưng họ vẫn rất vui vẻ, cho nên, chẳng lý do gì để anh không làm. Huống chi anh đối với phụ nữ vốn không hề có thành kiến.

Đêm nay là tiệc sinh nhật của vợ một viên chức quan trọng nào đó, Quân Thần Tinh đương nhiên trở thành khách quý. Bởi vì vợ của viên chức này vô cùng quý mến Quân Thần Tinh, chỉ cần anh mở miệng, cô ta đều làm hết, cho nên anh được sắp xếp vị trí ngồi như ý muốn.

Mà viên chức này tiếp đãi Quân Thần Tinh cũng cực kỳ long trọng, bởi vì ông ta chính là một thành viên trong "Câu lạc bộ sợ vợ", mọi việc đều nghe theo ý vợ. Nguyên nhân còn lại là do nhà họ Quân có quan hệ tốt với các viên chức cấp cao của Đài Loan. Nhà họ Quân ở Đài Loan rất có ảnh hưởng, khiến cho các xí nghiệp, các nhân vật nổi tiếng tranh nhau xu nịnh.

"Tứ thiếu."

Hoàng Cường, chịu trách nhiệm về an toàn kiêm vai trò trợ thủ đắc lực cũng như bạn tốt thân thiết của Quân Thần Tinh. Tính tình anh ta chín chắn cùng tâm tư kín đáo, giúp ích rất nhiều cho Quân Thần Tinh.

Chỉ vừa thấy anh ta tiếp cận Quân Thần Tinh, những người phụ nữ bên cạnh Quân Thần Tinh đều hoảng hốt lùi ra xa, Quân Thần Tinh lại tươi cười hiểu rõ. Chuyện anh đối với phụ nữ đến với mình không hề từ chối là thật nhưng Hoàng Cường cũng chính là lá chắn của anh. Bởi vì anh ta cảm thấy rất phiền chán đối với phụ nữ. Giống như bây giờ, nếu anh muốn thoát khỏi đám phụ nữ này, chỉ cần ra ám hiệu tay với Hoàng Cường, anh ta sẽ đến gần anh, những người phụ nữ này nhìn thấy anh ta sẽ tự động tránh xa. Tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng những người phụ nữ này chỉ có thể giương mắt nhìn, mặc cho Hoàng Cường đưa người đàn ông họ yêu mến đi khỏi.

Tham dự bữa tiệc gần một tiếng đồng hồ, đã là giới hạn chịu đựng cao nhất trong đêm nay của anh.

Có Hoàng Cường mở đường, anh chào hỏi qua loa với nữ chủ nhân của bữa tiệc rồi lập tức lên xe. Sau đó, khuôn mặt luôn tươi cười của Quân Thần Tinh biến mất.

Phiền chán và không còn kiên nhẫn khiến anh đứng dậy mắng to: "Đáng ghét! Bà già kia, tôi cũng không phải là đứa con nít, còn muốn chụp đầu tôi. Nếu không phải tôi nhanh trí thì tôi đã chửi ngay tại đó rồi!"

Nhìn khuôn mặt tươi cười người gặp người thích của Quân Thần Tinh trở nên tức giận, Hoàng Cường vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, nhưng đáy mắt lại hiện ra ý cười. "Tứ thiếu, anh có thể chịu đựng lâu như vậy, thật đáng kinh ngạc."

Quân Thần Tinh đúng là không hề từ chối những người phụ nữ đến bên cạnh, vẫn dùng đủ lời ngon tiếng ngọt. Ngay cả ba anh trai của anh dù biết rõ sức quyến rũ của anh đối với phụ nữ, nhưng họ cũng không hiểu anh, anh không đưa phụ nữ về nhà, cũng không quan hệ nam nữ bậy bạ.

Lời đồn bên ngoài chỉ là ngoài mặt, còn bí mật bên trong, anh có kiên trì của anh.

Quân Thần Tinh liếc mắt nhìn anh ta một cái, mới tiếp tục nghiến răng nói: "Là cậu nói với tôi hôm nay là tiệc sinh nhật của vị phu nhân kia, hơn nữa, bình thường bà ta vẫn hay giúp đỡ, cho nên tôi mới nể mặt, mới phải chịu đựng, hiện tại cậu còn nói cái quái gì nữa?"

Ý cười trong đáy mắt Hoàng Cường không hề biến mất! Anh ta biết Quân Thần Tinh đang nổi trận lôi đình, nhưng anh ta không hề để ý, bởi vì thói quen thi thoảng sẽ bốc hỏa của anh đã sớm quen thuộc với anh ta.

"Nhưng mà cậu cũng biết đó, bữa tiệc bắt đầu chưa được bao lâu, nếu tôi lập tức đi qua nói chuyện thì sẽ phá hư bầu không khí của bữa tiệc." Giọng điệu của anh ta có chút khổ sở.

Lửa giận của Quân Thần Tinh lập tức biến mất. Anh biết quá rõ sự tự ti của người bạn tốt này. Không ai biết, Hoàng Cường tuy có dáng người cao to như gã khổng lồ nhưng lại là một người hiền lành lại dễ đau lòng. "Nhưng Giai Giai không nghĩ như vậy."

Lời nhắc nhở của Quân Thần Tinh khiến cho khuôn mặt không chút cảm xúc của Hoàng Cường trở nên dịu dàng, nguyên nhân là do anh ta nhớ đến cô gái nhỏ nhắn xinh xắn lại hiền lành tốt bụng kia. "Đúng vậy! Chẳng qua... ." Quả nhiên vợ Hoàng Cường đã giúp anh ta hết tự ti. "Tứ thiếu, dù sao thì mấy người kia cũng biết tình tính nổi tiếng của cậu. Cho dù cậu có nóng giận thì cũng không ảnh hưởng gì đến sức hấp dẫn của cậu mà lại càng có thể kịp thời thoát thân!"

Đến bây giờ Hoàng Cường vẫn không thể chấp nhận được... Không! Nên nói là những người bên cạnh Quân Thần Tinh không thể tin được. Tính tình nóng nảy kỳ quái kia của cậu ta chưa từng che dấu trước mặt người khác nhưng dù vậy cũng không hề ảnh hưởng đến mức độ được săn đón của cậu ta. Đây quả thực là một việc hết sức kỳ lạ trong giới xã giao.

Anh cả nhà họ Quân, Quân Khôi Tinh cũng vì tính tính này của Quân Thần Tinh mà lo lắng không biết có nên giao cho anh bộ phận quan hệ xã hội hay không. Nhưng sau khi phát hiện ra rằng dù anh có nóng nảy đến đâu vẫn được săn đón như cũ thì liền yên tâm đồng ý. Loại chuyện kỳ lạ này, ở thời buổi mà các mối quan hệ được đặt lên hàng đầu thì đúng là trường hợp đặc biệt nhất.

"Cậu đó, không thể để tôi một ngày không bực bội được sao?" Quân Thần Tinh giận dữ trừng mắt nhìn anh ta.

Làm sao có thể để cậu một ngày không bực bội? Trừ khi thế giới đổ mưa đỏ. Hoàng Cường thầm nghĩ.

"Nhưng mà, tôi nhớ sáng nay cậu vừa cãi nhau với hiệu trưởng qua điện thoại."

Quân Thần Tinh nhíu mày, nhớ đến việc sáng nay bị hiệu trưởng đánh thức còn chưa tính, đã vậy còn bị bắt làm việc không muốn làm. "Đáng giận!" Anh đột nhiên mắng, "Lịch trình sáng mai để trống, tôi muốn đến trường học."

"Không thành vấn đề!"

Học viện Trúc Quang là trường học nổi tiếng với đông đảo học viên đặc biệt.

Để vào học tại học viện Trúc Quang có ba điều kiện. Chỉ cần đạt được một trong ba điều kiện đó, sau đó thông qua xét tuyển là có thể được vào học tại Trúc Quang.

Thứ nhất là con cái của những gia tộc thượng lưu, thứ hai là con cái của giới hắc đạo, thứ ba chính là cô nhi.

Trong học viện bao gồm cả trung học và đại học, trong đó lại chia thành lớp ngày và lớp đêm. Dựa vào gia cảnh mà phân chia, lớp ngày là nơi dành cho con cái các nhân vật nổi tiếng, lớp đêm là nơi dành cho con cái giới hắc đạo và cô nhi.

Việc tuyển học sinh với hai gia cảnh khác nhau một trời một vực của học viện Trúc quang là sự việc kỳ lạ nhất khiến người khác khó lòng tưởng tượng được. Càng khó hiểu hơn nữa chính là điều kiện cuối cùng kia, nhưng học viện lại không hề đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Ban đầu, chỉ có việc đến ghi danh cũng đã tạo ra rất nhiều tình huống. Con cái giới hắc đạo có trường để học là tốt rồi, đã vậy chỉ cần thông qua xét tuyển, học viện còn cung cấp tài liệu giáo trình miễn phí cho đến khi tốt nghiệp và hàng tháng còn được trả sinh hoạt phí để chi tiêu. Nếu sau khi tốt nghiệp muốn học lên tiếp thì vẫn tài trợ như lúc đầu, làm cho những cô nhi kia xin vào liên tục.

Con cái giới thượng lưu cũng sẽ đăng ký nhưng chỉ là số ít và thường chỉ có khoảng mười người được xét tuyển vào trường.

Kết quả là một năm sau họ biết được, những người đó sẽ được nhà họ Quân giúp đỡ để có thể thuận lợi tốt nghiệp. Sau đó, sẽ được đưa đến làm việc cho nhà họ Quân. Trên thực tế, nếu không ngại tình huống ích lợi và an toàn của người thân thì số người đăng ký cũng tăng mạnh.

Hiệu trưởng của học viện Trúc Quang là Lục Kiên, cũng là hiệu trưởng trường cấp ba của Quân Thần Tinh. Bởi vì đã xây dựng tình cảm thân thiết với nhau nên khi Quân Thần Tinh muốn thành lập trường học Trúc Quang cũng mời ông ấy làm hiệu trưởng, uỷ thác tất cả tài sản để ông ấy xử lý thay anh, tạo điều kiện cho ông ấy mặc sức phát triển.

Về nhân sự, anh không đưa ra quy định hay tham gia sắp xếp, càng không chịu ràng buộc bởi bất kỳ người hay việc nào. Thầy giáo hay giáo sư đều do hiệu trưởng chịu trách nhiệm mời về giảng dạy. Về vấn đề an toàn của trường học cũng như các tình huống xảy ra trong trường, mọi chuyện đều có nhóm trợ lý của anh phụ trách, sau đó sẽ báo cáo lại, anh sẽ dựa vào tình hình mà xử lý.

Bằng cấp tại Trúc Quang được bộ giáo dục công nhận nhưng không chịu sự quản lý của bộ giáo dục.

Lúc này, bên trong văn phòng hiệu trưởng ----.

Quân Thần Tinh đang giận dữ trừng mắt nhìn Lục Kiên, hơn nữa còn dùng sức đặt tờ giấy trong tay đến trước bàn của ông.

Dù đã gần sáu mươi tuổi, nhưng khi đối diện với sự giận dữ của anh, khuôn mặt ông vẫn tươi cười như không thấy. Bởi vì ông cũng là một trong những người thân thiết nhất bên cạnh Quân Thần Tinh và chỉ cần là người Quân Thần Tinh quan tâm, anh đều sẽ la hét giận dữ, không có chuyện làm tổn thương người đó.

"Thế nào, cậu không hài lòng với sắp xếp của tôi sao?" Lục Kiên nhìn cũng chưa nhìn đến, chỉ cười cười với anh.

Mỗi lần đến học kỳ đầu tiên trong năm, tình huống này đều diễn ra một lần. Mà kết quả cuối cùng, đều là anh chịu thua. Quân Thần Tinh càng nghĩ càng bực bội. "Hiệu trưởng, tôi nhớ rõ là tôi đã nói với ông, tôi chỉ dạy hết một năm này sẽ không dạy nữa. Tại sao ông còn sắp xếp khóa học cho tôi?" Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tôi đương nhiên nhớ rõ! Nhưng mà, phương pháp dạy học độc đáo kia của cậu nếu không giảng dạy thì thật là lãng phí." Lục Kiên vẫn làm như không thấy sự bực bội của anh, tiếp tục cười nói. "Hơn nữa, cậu cũng biết, con người của tôi luôn không muốn lãng phí nhân tài mà."

"Đáng ghét!" Quân Thần Tinh nhìn bộ dạng an nhàn thoải mái của Lục Kiên, thật là sắp tức chết. Bởi vì, anh cũng nhận ra anh sắp khuất phục như trước kia rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quân Thần Tinh toát ra giận dữ, tay anh dùng sức nắm chặt lại đánh mạnh xuống bàn, phát ra tiếng động rất lớn. Nếu như để người khác nhìn thấy bộ dạng nổi bão này của anh, nhất định sẽ hoảng sợ tránh xa.

Nhưng Lục Kiên không hề bị ảnh hưởng chút nào, bởi vì ông đã quen với tính tình nóng nảy này của anh. Cho nên, ông vẫn giữ nụ cười không đổi, nhìn chăm chú vào anh.

"Hiệu trưởng, tôi quyết định, tôi muốn đuổi việc ông." Nhìn biểu cảm như đã sớm đoán được của Lục Kiên, còn nhếch mày nhìn anh cười, Quân Thần Tinh căm tức gằng giọng: "Lần này tôi nói thật, tôi nhất định sẽ đuổi việc ông."

Họ đều biết rõ, mỗi lần Quân Thần Tinh nóng giận đều sẽ ăn nói không lựa lời. Sau đó, anh sẽ mặt dày không biết xấu hổ chối bỏ tất cả những lời đã nói. Tuy Lục Kiên rất muốn cho anh bài học, nhưng Quân Thần Tinh đều lấy chiêu mặt dày không sợ xấu hổ này khiến ông chỉ qua một ngày liền tiếp tục quay về trường.

Lúc này, Lục Kiên mở miệng thỏa hiệp: "Được rồi! Tôi đồng ý với cậu, cậu có thể không cần lên lớp."

Lục Kiên thoải mái nhận lời khiến cho Quân Thần Tinh ngơ ngác, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lục Kiên, "Hiệu trường, ông hãy thành thật khai ra! Có phải ông đang suy nghĩ đến việc hãm hại tôi đúng không?" Thấy Lục Kiên muốn mở miệng, anh vội vàng nói: "Đừng chối, ai có thể không biết, nhưng Quân Thần Tinh tôi quen biết ông còn chưa đủ lâu sao?"

"Ha ha... ." Lục Kiên mở miệng cười, "Nếu chúng ta đã hiểu nhau như vậy, tôi sẽ không nói lời khách sáo nữa. Tôi sẽ đồng ý với cậu, nhưng có một điều kiện, nếu cậu không bằng lòng, vậy cậu sẽ phải lên lớp giảng dạy!"

Quân Thần Tinh trưng ra biểu cảm "Tôi biết ngay”, anh trừng mắt bất mãn rồi liếc Lục Kiên. Sau đó, anh kéo ghế ngồi trước mặt ông, vẻ mặt cam chịu mở miệng: "Nói đi! Điều kiện của ông là gì?"

Lục Kiên còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, la lên: "Hiệu trưởng, đừng nói ông muốn tôi đến trường cấp hai giảng dạy chứ."

"Ha ha, đã nói không lên lớp, hơn nữa, sao tôi có thể để tài năng lớn dùng vào việc nhỏ được?" Thực ra, trong lòng Lục Kiên hiểu được, những học sinh quậy phá, gây rối sinh sự kia đã được Quân Thần Tinh giải quyết trong bí mật. Mà anh thành lập học viện này với mục đích là tìm kiếm người tài để giúp nhà họ Quân phát triển mạnh hơn. Ông biết, đây là cách mà anh chia sẻ trách nhiệm với anh cả của mình.

Nếu muốn ông phải nói, ông cảm thấy Quân Thần Tinh làm những việc như thế này chính là lãng phí trí tuệ thiên tài của anh. Anh nhất định có thể cống hiến cho xã hội nhiều hơn thế nữa. Nhưng, những năm ở nước ngoài kia, anh đã phải chịu đựng đủ rồi.

Lấy tình cảm như cha con của ông và Quân Thần Tinh mà nói, ông đau lòng cho những việc đã xảy đến với anh và cũng giúp cho anh che dấu một bí mật khác. Chuyện này không thể để cho những người nước ngoài kia phát hiện. Chỉ cần những người thân thiết của ông không tiết lộ, thì bọn họ cũng rất khó điều tra được người họ cần tìm chính là Quân Thần Tinh.

Không nghĩ nhiều nữa, tay trái của ông lấy ra một tập tư liệu đưa cho Quân Thần Tinh, "Điều kiện của tôi rất đơn giản, chính là muốn cậu đi dạy kèm."