Người Tình Nhỏ Khó Quên
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Người Tình Nhỏ Khó Quên mang tới thông điệp Tình yêu đâu phải vì tiền Tình yêu đâu phải ngẫu nhiên mà thành Tình yêu đâu phải tranh giành Tình yêu là phải chân thành, thủy chung
7: Ngày Thứ Bảy Xuyên Qua
Lúc này, Cao Phỉ cũng nhận được bài đăng đó
Cô click mở Weibo, nhìn đến tiêu đề bài đăng, dấu "?" hiện lên mặt của cô
Hai người cùng nhấp vào hot search cùng một lúc.
Mặc dù chương trình chưa phát sóng nhưng trong giai đoạn tuyên trình và tạo nhiệt, đội ngũ chương trình thường xuyên tung ra một số hình ảnh trực tiếp, hôm nay Cố Nam Ngạn làm giám khảo khách mời, đương nhiên đội ngũ chương trình sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Weibo chính thức của tối nay đã đăng hai bức ảnh, một bức là Cố Nam Ngạn ngồi trên ghế giám khảo đôi lông mày cau lại, cẩn thận quan sát các diễn viên thi đấu trên sân khấu, bức còn lại là Cố Nam Ngạn cùng với người chiến thắng hôm nay trên sân khấu biểu diễn một đoạn ngắn trong bộ phim truyền hình.
Tuy nhiên, riêng hai bức ảnh thì không thể nói lên nhiều điều, điều đáng nói là sau buổi ghi hình hôm nay, các trang diễn đàn giải trí bát quái và nhân viên công tác của chương trình tại hiện trường đã "repo" với nhau.
*Repo (Repurchase Agreement) có thể hiểu là trao đổi mua bán tin tức liên quan đến nghệ sĩ
Tin nóng thứ nhất: Hôm nay Cố Nam Ngạn đến ghi hình cho chương trình, nhìn từ xa đã thấy người thật đẹp muốn xĩu! Soái đến mức làm người khác không dám thở mạnh! Ngay khi anh ấy bước vào tầm mắt của bạn, bạn sẽ không thể nhìn ai ngoài anh ấy.
Người trải qua cảm giác đó mới hiểu!
Tin nóng thứ hai: Tôi nghĩ bản thân Cố Nam Ngạn rất lạnh lùng, nhưng kỳ thật chắc chắn không khó ở chung.
Tuy anh ấy không nhận xét nhiều nhưng mỗi lời anh ấy nói đều như đinh đóng cột vậy.
Trong vòng so tài thứ hai, thời điểm đưa ra nhận xét, anh ấy còn chủ động mời đạo diễn Sử Thanh nói trước, khi được đề nghị thị phạm, anh ấy cũng chủ động "cue" đến ảnh hậu Ứng Hân để bà ấy có cơ hội thể hiện khả năng diễn xuất.
Những chi tiết nhỏ nhưng tinh tế này, không phải làm người ta có ấn tượng rất tốt đó sao!
.*Cue: nhắc, đề cập đến
Tin nóng thứ ba: Dẹp hết lớn lên đẹp trai hay tính cách phóng khoáng sang một bên, điều tuyệt nhất rõ ràng là kỹ năng diễn xuất Cố Nam Ngạn hợp tác với Lý Phi trong tiểu phẩm cuối chương trình! Ảnh đế không hổ là ảnh đế, thật mẹ nó diễn quá xuất sắc, toàn bộ khán giả tại hội trường không có gì để nói ngoài chữ "tuyệt " , nhưng hiện tại rất tiếc tôi chưa thể tiết lộ nội dung cụ thể, chờ đến lúc tiết mục được phát hành mọi người sẽ biết.
Tin nóng thứ 4: + 1 + 1, diễn xuất rất tốt, Cố Nam Ngạn đã trở thành một vị thần diễn xuất trong lòng tôi.
......
Trên mục Hotsearch, fans của Cố Nam Ngạn còn không cần phải khống bình.
Ảnh đế luôn chuyên tâm đóng phim ngẫu nhiên xuất hiện trong một chương trình tạp kỹ và được tất cả nhân viên công tác đài truyền hình và khán giả tại hiện trường khen ngợi từ ngoại hình, tính cách và kỹ năng diễn xuất.
Cố Nam Ngạn nhìn bức ảnh thứ hai do nhân viên phụ trách chương trình đăng lên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Cao Phỉ ở bên cạnh đang đối diện điện thoại trong trạng thái dại ra
Vì vậy, Cố Nam Ngạn đã đăng nhập vào WeChat của mình.
Trên Wechat có một nhóm lịch trình " Cố Nam Ngạn x tháng x ngày < Diễn viên xuất sắc nhất > ".
Nhân viên đài truyền hình và phòng làm việc của anh sẽ trao đổi công việc trực tiếp trên đây.
Cố Nam Ngạn lật xem tập tài liệu, thấy kịch bản của vở kịch ngắn "Cố Nam Ngạn" và Lý Phi hợp diễn cùng nhau chiều nay do nhân viên công tác gửi đến.
Cố Nam Ngạn nhanh chóng quét qua kịch bản, sau đó lại liếc mắt nhìn cái người còn ở trạng thái dại ra kia Cao Phỉ, biểu tình có vẻ có chút phức tạp.
Tên tiểu phẩm là "Đuổi bắt", anh vào vai một tên đào phạm, vô tình gặp phải cảnh sát mặc thường phục do Lý Phi thủ vai chạm mặt, đào phạm với ý đồ dùng kỹ năng diễn vụng về của mình làm cho cảnh sát tin rằng anh ta không phải tội phạm, kỳ thật cảnh sát đã sớm nhìn thấu hết thảy chân tướng, chẳng qua thích chơi trò mèo vờn chuột.
Trọng điểm của kịch bản này là " Kĩ năng diễn xuất của kẻ đào phạm phải thật sự kém "
Cố Nam Ngạn phản hồi lại nhóm lịch trình, nhìn thấy màn hình trò chuyện cách đây không lâu của nhân viên đài truyền hình, nhân viên trong nhóm không kiêng nể gì mà bàn luận
" Tiểu phẩm hôm nay quá tuyệt! Thật sự quá tuyệt!"
"Khó nhất không phải là để ảnh đế vào vai nhân vật gì phức tạp, mà là ảnh đế vào vai nhân vật với kỹ năng diễn xuất kém.
Đó mới thực sự là một thử thách đáng giá."
"Yêu cầu của vai diễn là phải có kỹ năng diễn xuất rất kém.
Hôm nay Cố Nam Ngạn trong chương trình như một vị thần diễn xuất."
"Đúng! Thật tự nhiên! Diễn xuất tự nhiên đến mức đáp ứng hoàn hảo yêu cầu của vai diễn, không thể nhìn ra một sai sót nào.
Những tình tiết bối rối, câu thoại tròn trịa và ánh mắt trốn tránh, y hệ như chính bản thân mình là kẻ đào phạm, không phải sao! "
"Còn có cuộc giằng co cuối cùng với cảnh sát.
Cách màn hình theo dõi cảm giác, tôi cảm thấy anh ta không diễn nổi nữa rồi.
Chột dạ đến mức muốn bỏ chạy.
Cảm giác rất nhập vai."
"Chỉ với thời gian chuẩn bị một giờ, có thể nghiền ngẫm ra được nhân vật hoàn hảo như thế, ảnh đế, khả năng nghiệp vụ của anh quá đỉnh rồi."
"Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành fan diễn xuất của Cố Nam Ngạn! Phát điên vì anh ấy, phát điên vì anh ấy, "kuagnkuang" vượt tường là anh ấy!"
*kuagnkuang: tác giả ghi thế, theo mình "kuangkuang" nghĩa hán việt là khung khung, có thể hiểu giới hạn
...
Sau khi xem lịch sử trò chuyện, Cố Nam Ngạn nhìn " Diễn xuất tự nhiên đến mức đáp ứng hoàn hảo yêu cầu của vai diễn, không thể nhìn ra một sai sót nào ".
"........"
Không phải là diễn xuất tốt, mà là Cao Phỉ hợp vai.
Chẳng qua chó ngáp phải ruồi, biến vụng thành khéo.
Cao Phỉ dường như từ trạng thái dại ra khôi phục lại, và chậm rãi nhìn về phía Cố Nam Ngạn: "Tôi còn nghĩ..."
Cô cho rằng hôm nay sau màn chạy trốn của ninja trên sân khấu khán giả không có phản ứng gì là bởi vì cô diễn quá kém rồi, lo lắng cả đêm đến nỗi không dám tự mình đối mặt với Cố Nam Ngạn.
Hiện tại xem ra, cô thực sự kinh ngạc trước kỹ năng diễn xuất của mình.
Cô thế mà sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình làm người khác ngạc nhiên trong một ngày.
Có thể thấy, việc tìm ra một nhân vật phù hợp đích thực quan trọng như thế nào.
Cố Nam Ngạn đặt điện thoại xuống, xoa xoa thái dương sưng tấy, muốn cười nhưng cười không nổi.
Mức độ máu chó trên thế giới này đã vượt qua sức chịu đựng của anh rồi.
Cao Phỉ thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ như thế nào, cô chưa làm Cố Nam Ngạn bị bôi đen là yên tâm rồi
Cố Nam Ngạn rốt cuộc mở miệng: "ăn cơm đi."
"Ồ." Cao Phỉ nhanh chóng kéo ghế ra.
Cố Nam Ngạn nếm thử các món ăn ngày hôm nay, cảm thấy rằng nếu một ngày nào đó, Cao Phỉ rời khỏi giới giải trí, cô có thể trở thành đầu bếp.
Khi Cố Nam Ngạn đang ăn, anh ấy luôn cảm thấy có một ánh mắt đang lặng lẽ nhìn mình, muốn nói lại thôi, như thể muốn hỏi điều gì đó, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Cố Nam Ngạn thong thả nhấp một ngụm canh, biết Cao Phỉ muốn hỏi gì.
Anh nhìn người đối diện với vẻ mặt thận trọng nhưng ánh mắt tràn đầy mong chờ, mở miệng: "Hiện tại luật sư đang chuẩn bị tài liệu cho vụ kiện.
Luật sư rất chuyên nghiệp, việc chuẩn bị tài liệu sẽ không mất quá nhiều thời gian."
"Sau khi nộp đơn kiện, chờ tòa án mở phiên tòa thẩm tra xét lý, thường kéo dài khoảng một tháng, lâu nhất cũng không quá ba tháng."
Cao Phỉ nghe xong gật đầu.
Thời điểm cô tìm luật sư cố vấn, luật sư đã nói với cô chuyện này, nhưng cô nhanh chóng bị Thang Thục Tiệp phát hiện và cảnh cáo cô căn bản không thể thắng cũng không có tiền thưakiện, đừng si tâm vọng tưởng.
"Cảm ơn." Cao Phỉ cúi đầu và lại một lần nữa cám ơn Cố Nam Ngạn.
Cô thậm chí còn không biết làm gì để cảm ơn Cố Nam Ngạn, nếu là tiền, cô căn bản không có, nếu là người, đừng nói cô cảm thấy không thích hợp.
Cho dù cô thấy phù hợp, Cố Nam Ngạn đã sớm nói "hoàn toàn không thể", cho nên cũng sẽ không muốn.
"Đừng nói cảm ơn".
Cố Nam Ngạn nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu khuôn mặt Cao Phỉ," Tôi đang tự giúp mình.
"
Ngày hôm sau, Cao Phỉ cùng Cố Nam Ngạn ngồi ở cùng nhau, trước mặt là điện thoại đã mở loa ngoài.
Đã vài ngày kể từ khi Cố Nam Ngạn đánh nhau trong bữa ăn tối và không liên lạc với Thang Thục Tiệp.
Hôm nay, Thang Thục Tiệp bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Cao Phỉ.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói sắc bén và xuyên thấu của Thang Thục Tiệp vang lên từ ống nghe truyền tới.
"Cao Phỉ! Tôi cho cô thời hạn cuối cùng trong ngày hôm nay lăn đến đây cho tôi!"
"Chơi trò mất tích với tôi? Cô sống không kiên nhẫn đúng không?"
"Không chạy lịch trình đúng không, chơi trò mất tích đúng không, được lắm, tin hay không, hiện tại tôi đem tất cả lịch trình của cô lấy lại hết, một đồng cũng không cho cô kiếm! Xem cô lấy cái gì nuôi kẻ tàn phế kia!"
Nghe giọng nói của Thang Thục Tiệp truyền ra từ ống nghe, Cao Phỉ rùng mình như phản xạ có điều kiện, Cố Nam Ngạn liếc nhìn cô một cái, duỗi tay trấn an cô một cái, sau đó đối với điện thoại trầm tính mở miệng: "Vậy thì cô lấy đi"
So với bên kia tức muốn hộc máu, câu trả lời của bên này thoạt nhìn bình tĩnh mà có lực, Thang Thục Tiệp rõ ràng sửng sốt một chút
Cố Nam Ngạn: "Tôi lần này gọi điện cho cô là muốn thương lượng hợp đồng lao động giữa tôi và công ty, rất rõ ràng, có rất nhiều điều lệ bất bình đẳng và bất hợp lý trong hợp đồng".
Thang Thục Tiệp: "Ý cô là gì? Muốn sửa hợp đồng?"
Cố Nam Ngạn: "Tôi không muốn sửa hợp đồng, tôi muốn trực tiếp chấm dứt hợp đồng."
Thang Thục Tiệp phảng phất như nghe được chuyện gì đó buồn cười, trong điện thoại cười hai tiếng: "Muốn hủy hợp đồng sao? Cô có biết mình đã ký hợp đồng bao nhiêu năm không? Nằm mơ đi!"
Cố Nam Ngạn: "Vì không thể chấm dứt hợp đồng một cách hòa bình, tiếp theo tôi sẽ đệ đơn kiện công ty và sử dụng các biện pháp pháp lý để giải quyết vấn đề của chúng ta."
Thang Thục Tiệp: "Hình thức pháp lý? Cô lấy đâu ra tiền để đâm đơn kiện."
"Nói thật cho cô biết, dù cô có tiền thưa kiện cũng không có được ích lợi gì.
Tòa án vẫn sẽ phán quyết công ty thắng.
Dùng sức lực của một mình cô đấu với công ty, lấy trứng chọi đá, tôi khuyên cô nên tức thời mà ngoan ngoãn lại cho tôi! "
Giọng điệu của cô ta đột nhiên âm dương quái khi: "Cao Phỉ, cô có biết cái gì gọi là lấy oán trả ơn không? Đừng quên lúc trước tôi đã giúp cô như thế nào.
Nếu không có tôi, cô nghĩ mình có tiền, còn có người cha tàn tật của cô được sống ở viện dưỡng lão cao cấp kia? "
"Chúng tôi đều biết cô có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng chỉ có mặt đẹp thì có ích lợi gì? Chính cô cũng sẽ đem chính mình làm gái điếm mà bán các sòng bạc ngầm ở Đông Nam Á thôi.
Nữ nhân, nhưng đặt trong tay tôi thì lại không giống nhau.
Tôi để cho cô sử dụng khuôn mặt của mình trong ngành giải trí kiếm tiền.
Vừa nhẹ nhàng lại thoải mái.
Rất nhiều người đàn ông muốn ngủ với cô, cô lại không muốn.
Chẳng phải cô nên cảm ơn tôi sao?
Cố Nam Ngạn liếc nhìn Cao Phỉ bên cạnh, Cao Phỉ cúi đầu xuống, không thấy rõ biểu cảm.
Cố Nam Ngạn không biết trong quá khứ Cao Phỉ có quan hệ gì với Thang Thục Tiệp, nhưng bây giờ anh chỉ quan tâm một chuyện, chấm dứt hợp đồng.
Chỉ cần còn là Cao Phỉ một ngày, anh không thể chịu nổi Thang Thục Tiệp, càng không thể tham gia những bữa ăn buồn nôn kia.
Cố Nam Ngạn : " Mặc kệ trước đây như thế nào, bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu là chấm dứt hợp đồng.
Nếu không thể thương lượng, vậy chúng ta hãy thông qua hình thức pháp lý."
"Cao Phỉ không phải là công cụ kiếm tiền theo ý muốn của các người."
Thang Thục Tiệp tựa hồ như dù có nói thế nào thì "Cao Phỉ" ỏ đầu bên kia điện thoại cũng không thay đổi chủ ý, hướng về phía điện thoại cười lạnh: "Chấm dứt hợp đồng? Gần đây muốn nổi loạn, được thôi, thưa kiện.
"
"Cô nghĩ cô thoát khỏi tôi còn có thể ở trong giới giải trí kiếm tiền nữa được không? Có thể, chỉ là cô không nghĩ tới tôi có chứng cứ sao? Cô cho rằng trong tay tôi không có nhiều chứng cứ buộc tội cô sao? Chỉ cần tôi truyền ra, liệu có công ty giải trí nào sẽ ký hợp đồng với người phụ nữ vong ơn phụ nghĩa như cô, người nào sẽ đứng về phía loại người lấy ơn báo oán như cô? "
"Danh tiếng của cô như thế nào trong lòng cô tự biết? Cô nghĩ công chúng sẽ tin cô hay tin công ty đây."
"Chúng ta cùng chờ xem!"
Thang Thục Tiệp trực tiếp cúp máy.
Cố Nam Ngạn nhìn màn hình cuộc gọi kết thúc, cay mày.
Một giây tiếp theo, tay anh bất ngờ bị nắm lại.
Cao Phỉ khẽ run lên, cô sợ hãi, cô sợ lúc Thang Thục Tiệp nói, sẽ không ai tin cô cả.
Mọi người luôn buộc tội cô, bởi vì cô lòe loẹt, vì cô không có đầu óc và vì cô làm mọi thứ trước mắt công chúng đều là sai, vì cô không đáng để người ta thích.
Cao Phỉ nắm lấy tay Cố Nam Ngạn không buông.
"Anh hãy tin tưởng tôi, làm ơn hãy tin tưởng tôi."