Người Tình Nhỏ Khó Quên

Người Tình Nhỏ Khó Quên

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Người Tình Nhỏ Khó Quên mang tới thông điệp Tình yêu đâu phải vì tiền Tình yêu đâu phải ngẫu nhiên mà thành Tình yêu đâu phải tranh giành Tình yêu là phải chân thành, thủy chung

5: Ngày Thứ Năm Xuyên Qua

Cố Nam Ngạn lái xe tới địa chỉ nhà Cao Phỉ, sau đó đối với tiểu khu cũ kỹ này bất giác nhíu mày
Anh đỗ xe, đi lên tìm nhà Cao Phỉ
Cao Phỉ đang định xuống lầu đón anh, anh vừa đến cửa thì tình cờ gặp Cao Phỉ đang đội mũ, đeo khẩu trang, che kín người định đi ra ngoài.
Cao Phỉ sửng sốt trước sự xuất hiện bất thình lình của Cố Nam Ngạn, và dán ở trên tường: "Cố, Cố ..."
Cố Nam Ngạn hít vào một hơi và bình tĩnh lại: "Mở cửa, đi vào nhà cô nói chuyện."
.....
"Đây là dép."
Tại cửa ra vào, Cao Phỉ lấy một đôi dép lê màu hồng dâu và đặt chúng ngay ngắn dưới chân Cố Nam Ngạn.
Đây vốn là dép của cô, nhưng bây giờ chỉ có Cố Nam Ngạn mới có thể mang nó.

Cố Nam Ngạn nhìn xuống hình dâu tây in trên dép, không nói gì, mang nó vào.

Cố Nam Ngạn xỏ dép bước vào, ngẩng đầu đánh giá nhà Cao Phỉ.

Mặc dù rất sạch sẽ, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, nhưng nó nhỏ hơn ngoài tưởng tượng của anh.
Nhiều nhất là 50 mét vuông, phòng khách chật chội, có hai phòng ngủ, một phòng ngủ, vì là diễn viên nên phòng còn lại đầy ấp quần áo, nhưng không có bao nhiêu là hàng hiệu.
Sau khi quan sát nhà của Cao Phỉ, Cố Nam Ngạn chỉ muốn hỏi cô tất cả tiền đi vào bụng con chó hết rồi hả.
Kiếm tiền trong ngành giải trí chưa bao giờ là khó.

Cao Phỉ có thể coi là nghệ sĩ tuyến hai.

Bảng lịch trình mà anh đọc ngày hôm qua có đầy đủ các loại.

Dù tệ đến đâu, vẫn có một số đã xác nhận đại ngôn.

Ra mắt đã bốn năm, mà vẫn ở nhà như thế này sao.
"Phong thủy ở đây tốt ?" Có Nam Ngạn hỏi, giới giải trí người mê phong thủy thật sự rất nhiều, ra mắt bốn năm mà vẫn ở phòng như thế này, Cố Nam Ngạn chỉ có thể hiểu, phong thủy chỗ này vượng người nên Cao Phỉ mới luyến tiếc mà tiếp tục ở.
“Hả?” Cao Phỉ sững sờ một lúc khi nhận ra câu hỏi của Cố Nam Ngạn có ý gì, cúi đầu, “Không, chỉ là giá thuê nhà ở đây rẻ thôi.”
Vẫn ở nhà cho thuê à? Vẻ mặt của Cố Nam Ngạn đình trệ, nhất thời không biết phải nói gì.
Cao Phỉ bưng hai cốc nước đến.
Cô có chút sợ Cố Nam Ngạn, tuy nói từ tối hôm qua đến bây giờ Cố Nam Ngạn vẫn bình thường, bị cô làm cho linh hồn hoán đổi cũng chưa đánh mắng hay chửi cô, một câu nói nặng cũng chưa cũng chưa từng nói qua, hôm nay còn giúp cô chạy lịch trình, nhưng mà Cao Phỉ vẫn cảm thấy trên người Cố Nam Ngạn có khí tức người sống chớ gần quá mạnh, làm cô không dám tùy tiện tới gần.
Cô cảm thấy đêm nay đã xảy ra chuyện gì khiến Cố Nam Ngạn vô cùng tức giận.

Cao Phỉ cắn môi dưới.
Cố Nam Ngạn ngồi xuống, lấy điện thoại di động của Cao Phỉ ra nhìn thoáng qua, trong đó có đầy những cuộc gọi nhỡ của Thang Thục Tiệp, tin nhắn WeChat đều là những tin nhắn chưa đọc của Thang Thục Tiệp.
Anh không nói chuyện, trực tiếp đem điện thoại đưa cho Cao Phỉ

Cao Phỉ nhận điện thoại
Cô có lẽ đã hiểu ra chuyện gì đã xảy ra tối nay từ những lời lẽ giận dữ và xúc phạm của Thang Thục Tiệp trên WeChat.
Như thể có thứ gì đó bị vạch trần, Cao Phỉ cúi đầu xuống cực kỳ thấp, cô thậm chí không dám nhìn vào mắt Cố Nam Ngạn, và giọng nhỏ như ruồi muỗi kêu nói, "Tôi xin lỗi."
Cố Nam Ngạn không trả lời, mím chặt khóe môi.

Không cần phải nói sau ngày hôm nay, anh không có ý định chạy các lịch trình còn lại của Cao Phỉ nữa.
Không ai trong số họ nói chuyện, và không khí trong phòng bất chợt yên tĩnh.
Cho đến một lúc lâu sau, Cao Phỉ vẫn cúi đầu nói bằng giọng mũi: "Cảm ơn."
Cố Nam Ngạn quay đầu lại và thấy đôi mắt đỏ hoe của Cao Phỉ , anh cười lạnh: "Cảm ơn tôi vì những gì tôi đã làm.

Cảm ơn tôi cùng người đại diện của cô trở mặt.

Sau đó mắng tôi tội phá hỏng đại ngôn thương hiệu H của cô?"
Anh không chắc nếu người ở đó thật sự là Cao Phỉ , có phải hay không, không quan tâm đến bàn tay béo ú vươn ra với nụ cười nhếch mép, hay thậm chí chịu đựng cơn buồn nôn suốt bữa ăn chỉ để lấy được đại ngôn thương hiệu hóa chất hàng ngày đó.
Cao Phỉ ngẩng đầu và thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Cố Nam Ngạn, cô đã biết Cố Nam Ngạn đang nghĩ gì về cô: "không phải như những gì anh nghĩ."
Sau đó cô cắn chặt răng đến phát đau, ánh mắt trở nên cứng rắn: "Tôi không có."
Xin đừng nghĩ về tôi như vậy, tôi chưa bao giờ làm như vậy.

" Cô có thể chịu đựng mọi lời mắng mỏ và vu khống, nhưng ngoại trừ tôn nghiêm cùng sự trong sạch, thứ duy nhất còn lại của cô.

Bởi vì cô biết, chỉ cần cô dễ dàng từ bỏ, một số thứ sẽ ngày càng lún sâu, và cuối cùng cô sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại.
Phản ứng của Cao Phỉ rất mạnh, Cố Nam Ngạn ngay lập tức có chút hối hận về những gì mình vừa nói, và nói: "Tôi xin lỗi."
Cao Phỉ bình tĩnh lại.
Cố Nam Ngạn nhớ tới Thang Thục Tiệp, người đã chặn đường anh tối nay.
Anh cảm thấy Thang Thục Tiệp còn ghê tởm hơn cả giám đốc Lý.
Cố Nam Ngạn: "Nếu cô không muốn gặp rắc rối trong tương lai, tôi đề nghị cô nên đổi một đại diện khác." Bây giờ chỉ mới chặn đường, còn có thể rút lui.

Nếu vẫn tiếp tục, có thể không lâu nữa Cao Phỉ sẽ bị chính người đại diện của mình đem lên gường của một nhà đầu tư nào đó lúc nào không hay.
Sau khi nghe lời này, Cao Phỉ lập tức ngẩng đầu, hai mắt như sáng lên, sau đó như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.
Cố Nam Ngạn thấy Cao Phỉ không nói chuyện, mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn, liền hỏi: "Cô ký hợp đồng với công ty mấy năm?"
Cao Phỉ trầm mặc, thấp giọng nói:” 20 năm “
Cố Nam Ngạn nghe được hai mươi năm thiếu chút nữa sặc nước, anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “Hai mươi năm?”
Cao Phỉ: “Ừ”
Cố Nam Ngạn thở dài một hơi, mở lòng bàn tay: “Hợp đồng ở đâu? Tôi nhìn xem.”
Cao Phỉ đi vào phòng ngủ tìm trong ngăn kéo lấy ra hợp đồng, đưa cho Cố Nam Ngạn.
Cố Nam Ngạn lật lật xem, mày càng lúc càng nhíu chặt.
Đây là hợp đồng mà một nghệ sĩ lâu năm hoặc một người có kinh nghiệm sẽ không bao giờ ký.

Cố Nam Ngạn hít sâu vào một hơi, định mắng cô bị mất não à, liền nhìn thấy thân phận chứng thực của hai bên trên hợp đồng.

Hợp đồng được ký cách đây 4 năm, sau khi tính toán thời gian, thời điểm Cao Phỉ kí hợp đồng là 18 tuổi.
Chữ ký đã có hiệu lực pháp lý nhưng người kí kết vẫn đang tuổi đi học, nếu không có cha mẹ hoặc người lớn trong nhà xem giúp, chỉ với một mình cô mà nói, người trước mặt giống như sói, còn cô chẳng khác nào một con cừu non chờ bị làm thịt.
Cố Nam Ngạn nực cười với điều khoản phân chia thu nhập trong hợp đồng.
Các công ty xác nhận thù lao cho phim truyền hình và thương mại chiếm 90%, và các công ty bán đĩa nhạc và doanh thu buổi hòa nhạc chiếm 30%.
Có vẻ như 30% không phải ít, nó có thể cám dỗ những người mới đến ký hợp đồng.

Thậm chí, hiện tại, nhiều nghệ sĩ và công ty đã chia nhau đến 50%.

Tuy nhiên, theo như anh biết thì dù kĩ năng diễn xuất của cô có kém đi chăng nữa thì Cao Phỉ vẫn là một diễn viên, trước nay chưa từng phát hành đĩa nhạc hay biểu diễn một buổi hòa nhạc nào.
Con mẹ nó đâu doanh thu bán đĩa và doanh thu buổi hòa nhạc mà thu vào.
Điều kiện hủy hợp đồng phía sau còn khắt khe hơn, nếu Cao Phỉ muốn hủy hợp đồng trong thời gian còn hợp đồng thì phải trả gấp năm lần "phí đào tạo" lúc đầu cho công ty và gấp ba lần phí tổn thất kinh tế công ty do cô tự ý chấm dứt hợp đồng.
Bất luận từ góc độ nào, đối với người phụ nữ trước mắt còn thuê nhà ở đây, đều là con số không thể nào tưởng tượng ra được
Cố Nam Ngạn đóng hợp đồng trong tay lại, đến mắng chửi cũng lười, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Tại sao cô lại ký."
Cao Phỉ trầm mặc, cuối cùng mới động động môi nói: “Tôi cần tiền.”
Cố Nam Ngạn nghe ra cô không muốn nói rõ sự tình, cũng không tiếp tục truy hỏi.
“Giải ước hoà bình không có khả năng, Cô nghĩ tới thưa kiện ra tòa chưa?” Cố Nam Ngạn lại hỏi.
Cao Phỉ hít hít mũi nói: "Trước đây tôi đã âm thầm hỏi ý kiến luật sư, luật sư nói hợp đồng này quả thực là bất bình đẳng, nhưng nếu thực sự khởi kiện ra tòa, sẽ khó bảo đảm thắng kiện.

Nếu thua kiện, tôi sẽ đối mặt với số tiền bồi thường nhiều hơn.

"
Về sao, Thang Thục Tiệp không biết làm như thế nào biết chuyện cô tìm luật sư cố vấn, cảnh cáo cô đừng làm chuyện không biết tự lượng sức mình, cô nghĩ cô một thân một mình cùng toàn bộ phòng pháp vụ của công ty thưa kiện, thua là điều không thể nghi ngờ.

Thang Thục Tiệp sau khi nói xong còn thổi thổi móng tay, cười nhìn cô: “Kỳ thật cô hiện tại kiếm được cũng không ít, có thể nuôi sống chính mình, còn có thể nuôi dưỡng người cha tàn phế của cô, nếu là không có chúng tôi, chỉ sợ hiện tại cô đang làm gái điếm ở sòng bạc ngầm nào đó ở Đông Nam Á rồi.

Đây không phải đáng tiếc sao?”
Sau khi nghe Cao Phỉ nói xong, Cố Nam Ngạn cau mày nhìn bìa hợp đồng trên tay.

Lúc này điện thoại di động của Cao Phỉ lại vang lên, nhạc chuông lặp đi lặp lại một lần rồi một lần, tức muốn hộc máu.

Tên người gọi là "Thang Thục Tiệp".
Cao Phỉ đang cầm điện thoại không biết làm sao nhấc máy, nhưng Cố Nam Ngạn đã duỗi tay ra, trực tiếp đè tay cô ấn cúp máy, nhân tiện chuyển sang chế độ máy bay, điện thoại rốt cuộc cũng im lặng
Cao Phỉ: "Tôi..."
Cố Nam Ngạn đặt bản hợp đồng trên tay xuống và nói: "Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta chuẩn bị văn kiện khởi tố và chấm dứt hợp đồng.

Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô."
Anh lại cười: "Cũng là giúp bản thân tôi"

Ai bảo bây giờ anh là Cao Phỉ , ai biết khi nào bọn họ mới có thể thoát khỏi tình trạng kì quái này mà hoán đổi trở về.
Cao Phỉ: “ Vậy....”
Cố Nam Ngạn:” dù phải làm bất cứ điều gì, cũng không thể vụ kiện này thua”
"Nhưng tôi biết cô còn muốn hỏi nếu cô thua thì sao, nếu cô thua tôi sẽ giúp cô bồi thường.

Tiền thì cô nợ tôi, sau này từ từ trả lại”.
Cao Phỉ nhìn Cố Nam Ngạn, đột nhiên không biết nên nói cái gì: "Cố, Cố..."
Cố Nam Ngạn nhướng mày nhìn cô: "Tôi thật không may mắn khi cùng với cô trở thành một thể phải không?"
Cao Phỉ cúi đầu: "Thực xin lỗi."
Cô xoa xoa mắt, cảm thấy mặc kệ thành công hay thất bại, mặc kệ sau này Cố Nam Ngạn có đổi ý lại hay không, từ khi anh bắt đầu nói ra những lời đó, đều là cô nợ anh, không có gì báo đáp
Nghĩ theo cách khác, nếu cô là Cố Nam Ngạn, nhất định cũng sẽ cảm thấy chính mình vận cứt chó xui tám kiếp mới gặp phải loại xui xẻo này.
Cao Phỉ lòng tràn đầy chua xót: “Tôi không biết tôi có thể làm gì để giúp được anh, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn.”
Cố Nam Ngạn cảm thấy chính mình đang dần quen với thân thể Cao Phỉ, anh rũ mi xuống, buổi trưa xô xát với Lý Vương đến giờ còn chưa có miếng cơm nào, anh đói.
Sáng nay bữa sáng do Cao Phỉ làm, ngoài ý muốn anh phát hiện tài nghệ nấu ăn của cô không tồi
Cố Nam Ngạn ngửa người ra sau dựa vào sô pha: “ việc khác có thể giúp tôi, cô làm giúp tôi một chút gì đó ăn đi.”
“Được” Cao Phỉ vội đứng lên, “Anh muốn ăn cái gì.”
Cố Nam Ngạn: “Mỳ đi”
Cao Phỉ lập tức chạy vào phòng bếp.
Cố Nam Ngạn ngồi trên sô pha, suy nghĩ về những gì xảy ra trong hai ngày qua, thậm chí còn tự hỏi liệu loại chuyện ngớ ngẩn này có phải là một giấc mơ của mình hay không, hiện tại anh vẫn đang mơ.
Anh lại cầm điện thoại lên, chụp ảnh với màn hình.
Đó là khuôn mặt của Cao Phỉ.
Cố Nam Ngạn thừa nhận gương mặt này rất đẹp, thậm chí là quyến rũ.
Vẻ quyến rũ đến nỗi không ai có thể tin đây thật ra là một con thỏ trắng.
Sau khi ăn mì, Cao Phi Thu dọn đồ theo yêu cầu của Cố Nam Ngạn, cùng anh về Tĩnh Nam Uyển.
Cô không thể sống trong căn nhà hiện tại được nữa.

Thứ nhất, cô không chắc Thang Thục Tiệp sẽ không tìm đến, thứ hai, rất có thể Thang Thục Tiệp sẽ mở cửa và phát hiện ra "Cố Nam Ngạn" đang sống ở đây.
Chung cư cũ rất phức tạp, an ninh không tốt, để Cố Nam Ngạn xuất hiện thực sự là quá hút mắt.
Tĩnh Nam Uyển thì không sao.

Đây là tiểu khu rất đắt tiền.

Nhiều nghệ sĩ tên tuổi sống ở đây.

Việc Cao Phỉ bị chụp ảnh ở trong và ngoài Tĩnh Nam Uyển đều không thành vấn đề.
Về nhà, Cố Nam Ngạn để Cao Phỉ chọn một căn phòng mà cô thích để ngủ.
Cao Phỉ lần đầu tiên tự hỏi liệu đây có được tính là sống thử không, sau đó cô âm thầm lắc đầu, cả hai đều như thế này, nói ra có chút ra vẻ.
Cố Nam Ngạn vẫn không nói nhiều lời.

Anh nói với Cao Phỉ rằng anh đã tìm một người bạn thực hiện mô phỏng lại cảnh nơi hai người va chạm vào đêm hôm đó.

Sau khi xem xét phân tích mọi thứ liên quan, anh ấy sẽ tìm cách thay đổi nó càng sớm càng tốt.

Cao Phỉ gật đầu: "Được, tôi nhất định sẽ hợp tác."
Cố Nam Ngạn xem lại lịch trình của Cao Phỉ và anh hiểu tại sao Cao Phỉ lại có nhiều lịch trình lung tung như vậy.

 

Từ bản hợp đồng mà anh đã xem, Cao Phỉ giống như một công cụ kiếm tiền miễn phí, việc trau dồi kỹ năng diễn xuất vừa tốn thời gian lại không kiếm được tiền.Thay vì bận tâm đến việc lập kế hoạch dài hạn, tốt hơn là nên đi theo con đường kiếm tiền càng nhanh càng tốt.

Cố Nam Ngạn: "Cái nào đẩy được thì đẩy đi, cái nào chưa ký hợp đồng, cái nào đã ký hợp đồng rồi?"
Cao Phỉ xem lịch trình và phân tích từng cái một
Lúc này điện thoại của Cố Nam Ngạn đột nhiên đổ chuông
Anh cũng không nghĩ nhiều, nhấc máy:”Alo”
Sau khi nghe giọng nữ nhẹ nhàng truyền ra, mới nhớ anh đang ở trong thân thể Cao Phỉ
Đàu bên kia nghe giọng nữ nhận điện thoại, tựa hồ trầm mặc
Cố Nam Ngạn kéo Cao Phỉ lại, mở loa, kêu cô nhận máy
Cao Phỉ đành phải căng da đầu mở miệng: “Alo.”
Bởi vì vừa nghe thấy giọng nữ, đối phương nhẹ nhàng cười hai tiếng: “Nam Ngạn.”
Cao Phỉ: “Xin chào.”
Người đang gọi là Sử Thanh, một đạo diễn kỳ cựu nổi tiếng trong nước và một nửa là thầy của Cố Nam Ngạn.

Ông là đạo diễn bộ phim đầu tiên mà Cố Nam Ngạn tham gia và giành được giải thưởng Người mới ở ba địa điểm lễ trao giải lớn Trung Quốc ( Bắc Kinh, Đài Loan và Hồng Kông).

Sử Thanh gọi cho Cố Nam Ngạn xin được giúp đỡ.
Mấy năm gần đây, ông không quay nhiều bộ phim, nhưng vì không thể suốt ngày rảnh rỗi, ông đã tham gia một chương trình thực tế về diễn xuất dành cho các ngôi sao, hiện đang giám khảo thường trực trong đó.
Ông rất quan tâm đến chương trình này.

Giám khảo thường trú trong chương trình có thể mời những người bạn trong giới của mình đến làm giám khảo theo kì.

Sử Thanh biết Cố Nam Ngạn là người lạnh lùng và không yêu thích các chương trình tạp kỹ.

Lúc đầu, ông đã mời một vị đạo diễn khác, nhưng kết quả là đạo diễn được mời tới đột ngột gặp bão trong một kỳ nghỉ trên đảo, và chuyến bay bị hủy không thể tới.

Sử Thanh muốn Cố Nam Ngạn giúp mình.
Địa điểm ghi hình là ở thành phố B, buổi chiều ngày mai
Sử Thanh: "Tôi đã hỏi Phương Kính ( người đại diện của Cố Nam Ngạn).

Anh ta nói cậu mấy ngày nay ở thành phố B và không có lịch trình trong thời gian này, vì vậy tôi tìm cậu đến ghi chương trình."
Cao Phỉ gần như không chóp mắt khi nghe "Giám khảo theo kì của chương trình truyền hình thực tế về diễn xuất", sau đó cô chỉ có thể nhìn Cố Nam Ngạn với ánh mắt bất lực.
Sao, làm sao bây giờ?
Những lịch trình khác cô có thể đối mặt, còn Cuộc thi diễn xuất dành cho ngôi sao là một chương trình thực tế, muốn cô đến làm giám khảo? ? ?
Cố Nam Ngạn trong lòng như có ngàn vạn mũi tên xuyên qua
Đối mặt là người thầy đã dẫn dắt anh vào giới, ông biết anh ở thành phố B, không có lịch trình, nếu từ chối thì cậu phải mở miệng như thế nào đây?
Nhưng Cao Phỉ ...
Cố Nam Ngạn thừa nhận anh không bao giờ chủ động đọc tin tức liên quan đến Cao Phỉ, nhưng anh biết Cao Phỉ bằng chính thực lực bản thân bị nhiều blogger điện ảnh và truyền hình ghét bỏ.
Có thể thấy diễn xuất dở tệ đến mức nào.
“Nam Ngạn?” Sử Thanh gọi lại một lần nữa.
Cao Phỉ chỉ trông chờ vào Cố Nam Ngạn, chỉ cần anh lắc đầu, cô lập tức từ chối, cô mà trở thành giám khảo với trình độ tiểu học mà đòi làm giáo sư đại học, như trò hề của diễn viên hài vậy.
Cố Nam Ngạn nhìn ánh mắt đáng thương của Cao Phỉ, tuyệt vọng mà nhắm mắt, suy tư nửa phút, cuối cùng mở miệng, trực tiếp dùng giọng nữ đối với điện thoại nói: “Cố Nam Ngạn đi.”
Cao Phỉ ngồi bệt xuống sàn nhà.