Ván cờ và Con Mồi Của Tổng Tài
24 Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Ván cờ và Con Mồi Của Tổng Tài mang tới thông điệp Khi ta đến bên nhau, mọi sóng gió đều hóa yên bình. Cặp nhẫn tuy nhỏ nhưng chứa đựng cả một đời minh chứng cho tình yêu đôi mình.
Chương 6: Bị Ôm Vào Lòng
Từ khi Phó Điềm Điềm nổi tiếng đến nay, cô luôn được xếp hạng đầu trong phái lưu lượng. Bởi vậy, tất cả mọi người đều muốn hít fame của cô, ai cũng muốn dẫm đạp cô mà bước lên.
Nhưng họ mãi cũng không thể biết rằng Phó Điềm Điềm đã phải nỗ lực và trả giá rất nhiều để có thể giành lấy vai diễn này, không biết rằng trước kia cô ngay cả cơ hội xuất hiện trên màn hình cũng không có, phải cố gắng rất nhiều chỉ để được đạo diễn khen ngợi, tán thành. Tất cả những con người ấy, chỉ luôn mù quáng nghe theo dư luận. Họ chỉ nhìn những thứ mà họ muốn nhìn, chỉ tin vào những gì mình muốn tin.
Trong lòng họ luôn có một loại tình cảm khó hiểu, đó là đồng tình cho kẻ yếu, mà tất nhiên, trong mắt tất cả, một cô gái ít fans hơn, ít lưu lượng hơn như Hạ An Nhiên mới chính là kẻ yếu đích thực.
Mà Phó Điềm Điềm, chính là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu.
# Phó Điềm Điềm cút ra khỏi giới giải trí# ngay lập tức bị antifans đẩy lên.
Đối với người tạo ra cục diện hỗn loại này – Hạ An Nhiên, chị Vương chỉ muốn tặng cho cô ta năm chữ to — Người không biết xấu hổ, mới là thiên hạ vô địch.
Đoạn phát biểu của Hạ An Nhiên không nói rõ tên họ, cũng không nói là vai diễn của mình bị cướp, nhưng cách nói chuyện úp úp mở mở của cô ta sẽ khiến người ta không nhịn được mà ảo tưởng, sau đó chỉ cần mua thủy quân đến đổ thêm dầu vào lửa, sau khi xong việc thì cô ả có rất nhiều cách để ra vẻ. Nhưng nếu Phó Điềm Điềm vội vã thanh minh, sẽ tạo tác dụng ngược lại, rằng cô đang chột dạ.
Hơn nữa Hạ An Nhiên chỉ là một nghệ sĩ hạng B, mà để đến được ngày hôm nay là nhờ không ngừng tranh đoạt tài nguyên của Phó Điềm Điềm, chỉ cần Phó Điềm Điềm đáp trả, thì Hạ An Nhiên chỉ cần giả vờ làm một đóa sen trắng thuần khiết, vừa khóc vừa nói rằng ý mình không phải thế, thế là cuối cùng thì cô ả vẫn bú fame thành công đấy thôi?
Chị Vương tức giận đến mức ném luôn cả chiếc bình giữ ấm mà chị yêu quý suốt ba năm qua, đứng dậy móc điện thoại gọi cho Triệu đạo diễn, muốn ông cung cấp video thử vai của Hạ An Nhiên, tốt nhất là mua luôn một cái hot search để phô bày cho thiên hạ thấy kỹ thuật diễn của Điềm Điềm, chứng minh rằng kỹ năng của cô đủ để treo Hạ An Nhiên lên đánh!
Hạ An Nhiên mua thủy quân, giả vờ làm người qua đường, tất nhiên bọn chị cũng có thể làm như thế, trước kia không muốn mua người chửi thuê là vì khinh thường và không muốn để ý tới, nhưng bây giờ cô ta được đà lấn tới bắt nạt đến tận nhà, chị Vương chắc chắn sẽ không ngồi yên để cô ta làm gì thì làm, coi như nhân tiện quảng bá cho bộ phim này luôn vậy.
Phó Điềm Điềm không phải xuất thân chính quy, học đại học khoa lịch sử, không hề dính dáng gì đến giới giải trí. Năm thứ tư trong lúc vô tình thì gặp được chị Vương, chính chị đã kéo cô vào giới giải trí này. Bối cảnh như vậy, chắc chắn kỹ thuật diễn lúc đầu của cô cũng chẳng khá khẩm là bao, nhưng may sao cô là người cực kì có linh tính, chịu khắc khổ, nếu không thì cũng sẽ không hot ngay từ bộ phim đầu tiên.
Nhưng nổi tiếng quá nhanh cũng có mặt xấu và mặt tốt, mặt tốt thì cho dù không dùng mắt nhìn cũng có thể thấy được, như tài nguyên, fans, nhân khí…. Mặt xấu là cô không có thời gian để rèn dũa kỹ thuật của mình, cũng không đủ tài năng để xuất hiện trước mặt công chúng.
Nhưng bây giờ, Phó Điềm Điềm không còn là cô gái bé nhỏ vừa debut, không còn vụng về trước màn ảnh nữa, kỹ thuật diễn bây giờ của cô đã quá đủ để vả nát mặt Hạ An Nhiên.
“Hoạt động kết thúc, em trực tiếp đưa Điềm Điềm về, không được để em ấy đăng status tầm bậy, bây giờ chị phải đến công ty một chuyến.” Chị Lâm dặn dò Tiểu Lâm xong, liền chạy đến công ty.
Mà bây giờ Phó Điềm Điềm không hề biết gì về chuyện vừa xảy ra bên ngoài, cô tự nhận mình là một con người rất chuyên nghiệp, nếu đã đến đây để tham gia hoạt động thì tất nhiên phải tham gia đàng hoàng, trưng ra bộ mặt tốt đẹp của bản thân, làm quen với người của nhà báo lớn, nhân tiện phô bày trang sức và lễ phục của Buberro đang mặc trên người, coi như cố gắng khiến cho họ không hối hận khi phải bỏ ra một đống tiền bạc xa xỉ để mời mình làm người phát ngôn.
Hoạt động kết thúc, Phó Điềm Điềm nằm ườn trong xe bảo mẫu, trông chẳng khác gì con cá mặn, cô hung hăng xoa mặt: “Cười đến cứng cả mặt luôn rồi, tốt nhất là phải được xuất hiện trên đầu đề trang nhất, nếu không thì phải xin lỗi cho một buổi tối hoa hòe lộng lẫy và cực kì chuyên nghiệp của chị.”
“Chị Điềm Điềm …” Tiểu Lâm muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn lại, thì Phó Điềm Điềm đã nằm ở ghế sau mà ngủ luôn rồi.
Vậy thì để sau hẵng nói vậy, dù sao thì chị Vương cũng dặn là không cho chị Điềm Điềm đáp lại bất cứ thứ gì.
Tiểu Lâm lấy thảm đắp cho Phó Điềm Điềm, nghĩ đến loại phát ngôn không biết xấu hổ của Hạ An Nhiên, không khỏi nghĩ thầm. Hạ An Nhiên giảm béo là vì cô ta mập, cần giảm béo gấp, không biết trước kia cô ta ăn cái gì mà béo đến mức muốn nứt cả màn hình. Nhìn đi, chị Điềm Điềm của nhà cô mới là giảm cân vì đóng phim nè, rõ ràng mặt tròn như trứng ngỗng đóng phim một phát là gầy thành mặt trái xoan luôn.
Lúc về đến nhà đã hơn 12 giờ đêm.
Phó Điềm Điềm vừa đẩy cửa ra liền cảm giác có một bóng đen đang nhào về phía mình, sau đó cô liền bị người nào đó ôm vào lòng.
A Bạch mặc áo ngủ do Phó Điềm Điềm chọn cho hắn, chất vải rất mềm mại. Bởi vì tư thế ôm nên mặt của Điềm Điềm úp vào lồng ngực của A Bạch, trong nhất thời quanh mũi cô đều là mùi sữa tắm trên người A Bạch. Mùi trái cây nhàn nhạt, rất thơm.
Sau đó người chăm sóc vừa đến hôm nay liền đi tới: “Cậu ấy không chịu đi ngủ trước, muốn ngồi ở phòng khách để chờ em về.”
A Bạch ôm chặt lấy cô, run rẩy. Phó Điềm Điềm biết hắn đang khẩn trương, nên vội vàng vỗ lưng an ủi hắn: “Buổi tối tôi phải ra ngoài làm việc mà, không phải tôi đã trở về rồi sao?”
Vỗ một hồi lâu, A Bạch mới buông cô ra, sau đó bám theo cô đi lên đi xuống, ngay cả khi cô ngồi tháo trang sức, hắn cũng ngồi ngay bên cạnh, nhìn không chớp mắt..
“A Bạch, đi ngủ thôi.” Phó Điềm Điềm thúc giục hắn.
A Bạch đứng tại chỗ, Phó Điềm Điềm tiếp tục hối thúc hắn, đẩy hắn ra ngoài, thậm chí xụ mặt xuống, giả làm một vị gia trưởng uy nghiêm.
A Bạch mở miệng, miệng khẽ nhếch: “Điềm…… Điềm……”
Phó Điềm Điềm trợn to mắt, “A Bạch, anh nói được rồi!”
Phó Điềm Điềm ngay lập tức quên mất chuyện muốn đuổi hắn về ngủ, nhìn hắn không chớp mắt: “A Bạch, nói lại một lần nữa đi.”
“Điềm…… Điềm.” Lần này mở miệng còn dễ nghe, rõ ràng hơn so với lần trước,
“Điềm Điềm, Điềm…… Điềm Điềm……”
A Bạch liên tục đọc rất nhiều chữ Điềm, sau đó có chút thất thố mà nhìn cô.
“A Bạch thật là giỏi.” Phó Điềm Điềm giơ ngón cái, A Bạch biết cô đang khen anh, vui vẻ cười, tiếp tục thì thầm: “Điềm Điềm, Điềm Điềm……”
Tựa như có thể gọi đến tận lúc thiên hoang địa lão.
Đây là lần đầu tiên Phó Điềm Điềm biết tên mình dễ nghe như vậy, tựa như đây không chỉ đơn giản là một cái tên, mà là một món bảo vật cực kì trân quý. Quá nhẹ nhàng thì lại không đủ trân trọng, quá thô bạo sẽ khiến cho món bảo vật ấy bị hư hao.
Người chăm sóc bưng một ly nước ấm đến, nghe thấy A Bạch nói chuyện, liền kinh ngạc: “Chị dạy cậu ấy đọc tên em mấy lần, nhưng cậu ấy không chịu mở miệng, chị còn cho rằng cậu ta không học được chứ.”
Người chăm sóc là người do bác sĩ Lê giới thiệu, Tiểu Lâm dọn một căn phòng ở dưới lầu một cho cô ấy ở. Ngày mai bảo mẫu đến, thì hai người họ sẽ ở cùng một chỗ.
Phó Điềm Điềm gật gật đầu. “Hôm nay vất vả cho chị rồi, chị cứ đi ngủ trước đi.”
Người chăm sóc gật đầu, cầm ly rồi đi ra ngoài.
Phó Điềm Điềm hơi đau đầu với A Bạch. Có lẽ là do cô biến mất cả đêm khiến anh mất cảm giác an toàn, cho nên bây giờ anh rất dính người, đuổi kiểu gì cũng không chịu đi.
Phó Điềm Điềm đành để anh chơi trong phòng, còn cô thì vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đi ra, đập vào mắt cô là hai vành mắt đỏ ứng của A Bạch, anh vẫn không chịu về phòng ngủ, ngồi yên trên ghế, giống như định ngồi đó nhìn cô cả đêm.
Phó Điềm Điềm vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, để anh ngủ trên giường mình: “Anh ngủ bên này, không được chiếm địa bàn của tôi, nếu không là tôi sẽ chiếm luôn chỗ của anh đó.”
Phó Điềm Điềm không biết anh có hiểu hay không, chỉ thấy anh ôm chăn, vô tội nhìn cô, Phó Điềm Điềm đành thở dài, đành vậy, cứ phải so đo với một ‘bạn nhỏ’ làm gì.
Phó Điềm Điềm mở đèn ngủ, lúc nằm xuống, cô lại nghe thấy A Bạch gọi một tiếng: “Điềm Điềm.”
“Ngủ đi.” Phó Điềm Điềm nói.
Buổi sáng, Phó Điềm Điềm rời giường trong tiếng hét chói tai của chị Vương.
“Phó Điềm Điềm!!!”
Giọng chị cao tới tận mấy đê-xi-ben, nếu có cuộc thi ‘ai hét to hơn học sinh lớp năm’ thì chị Vương chắc chắn chính là người giành được hạng nhất.
Phó Điềm Điềm bừng tỉnh, suýt chút nữa là bay thẳng xuống giường, may mà cả người cô đang bị ai đó ôm chặt, không thể động đậy, Phó Điềm Điềm mở to mắt, lúc này mới hiểu được tình cảnh trước mắt.
Lúc này đây, Phó Điềm Điềm giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy A Bạch, đầu dựa vào ngực anh, chân đặt trên đùi anh, ngay cả hai tay cũng ôm chặt lấy anh. Có lẽ A Bạch đã dậy được một lúc, anh trợn tròn mắt, nhìn cô không chớp mắt, tất nhiên không hề biết tình cảnh hiện tại có gì không đúng.
“Điềm Điềm.” Thấy Phó Điềm Điềm tỉnh lại, A Bạch vui vẻ gọi.
Phó Điềm Điềm xấu hổ, suýt nữa là đâm đầu xuống đất, mặt đỏ bừng, chị Vương chỉ vào mặt cô, suýt nữa là sốc đến mức ngất luôn.
Tối hôm qua chị Vương phải tăng ca ở công ty, sợ Hạ An Nhiên gây ảnh hưởng đến tâm tình của Phó Điềm Điềm nên trời vừa sáng chị liền đến đây, thậm chí còn cố tình mua đồ ăn sáng mà cô thích nhất.
Là một người độc thân suốt hai mươi mấy năm, Phó Điềm Điềm không bao giờ khóa cửa phòng, ngày bình thường chị Vương đều trực tiếp phá cửa mà vào, tất nhiên hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, vì thế chị liền nhìn thấy cảnh nghệ sĩ nhà chị ngủ chung với ‘trai hoang’.
Ngủ chung thì thôi chưa tính, nhưng mà ngay cả rèm cũng không thả xuống, nếu cảnh này bị ai chụp được…….Phó Điềm Điềm đang sợ tóc chị rụng chưa đủ nhiều à? Hói rồi đây nè!
Tuy ở đây có hệ thống bảo vệ riêng tư rất tốt, paparazzi chắc chắn không thể tiến vào, nhưng chuyện gì cũng có nếu như, lỡ có một ngày vô tình trúng phải chữ ‘nếu như’ này thì chắc chắn họ sẽ dính vào phiền toái.
“Đứng dậy nhanh cho chị.” Vương tỷ vội vàng dặn dò, khó thở mà đi ra ngoài.
“Điềm Điềm.” A Bạch gọi.
Phó Điềm Điềm đỏ mặt: “Rời giường thôi.”
Mười phút sau, Phó Điềm Điềm và A Bạch cùng ngồi xuống bàn cơm.
“Oa, bánh bao nhân súp mà em thích nhất nè.” Phó Điềm Điềm gắp một cái bánh bao lên.
Bởi vì phải đóng phim nên Phó Điềm Điềm gầy xuống rất nhiều, ngay cả lễ phục cũng mặc không vừa, cho nên bây giờ chị Vương hoàn toàn không có ý định bắt cô phải khống chế khẩu phần ăn, chờ cô khôi phục lại cân nặng ban đầu.
A Bạch nhìn động tác của Điềm Điềm, cũng bắt chước gắp một cái bánh bao.
Chị Vương ngồi bên cạnh nhìn, bắt đầu so sánh tướng ăn kém sang của nghệ sĩ nhà mình với tướng ăn ưu nhã thong dong, tựa như một vị công tử cao sang nào đó của A Bạch.
Chị Vương ngẩn ra, đột nhiên có chút tò mò về thân phân của A Bạch.
Thật ra có rất nhiều biện pháp để giúp A Bạch tìm được người nhà, chỉ cần Phó Điềm Điềm trực tiếp chụp ảnh lại, đăng lên Weibo, sau đó nhờ người quen trong giới chia sẻ, chưa kể khuôn mặt của A Bạch không hề tầm thường chút nào, có sự giúp đỡ của nhiều người, chắc chắn sẽ tìm được rất nhanh.
Nhưng làm vậy cũng có cái nguy hiểm của nó, Điềm Điềm là người nổi tiếng, nếu gặp phải hạng người càn quấy, thích ăn vạ, thích lật mặt, không thích nói đạo lý thì nó sẽ gây ảnh hưởng rất lớn.
Chuyện này chị đã từng trao đổi với Điềm Điềm, nhưng điều khiến họ sợ nhất là người nhà của A Bạch không còn nữa, có lẽ sẽ còn vài người họ hàng ‘tốt bụng’, biết Điềm Điềm là minh tinh, sẽ cố ý tìm tới làm phiền họ, bắt họ phải đền tiền, cầm tiền xong liền bỏ mặc A Bạch, để anh tự sinh tự diệt.
Họ đã đến cục cảnh sát để đăng ký, theo lý thuyết, họ nhặt được A Bạch ở Kinh Thị, nếu thật sự có người quan tâm đến anh thì người đó đã sớm đưa anh về, cho nên chị Vương thiên hướng về giả thuyết A Bạch không còn người thân thích có thể quan tâm đến mình hơn.
Trước đó anh còn bị thương, vết thương ấy có lẽ là do người nào cố tình cũng nên.
Tình trạng hiện tại của A Bạch, nếu bị người có ý đồ mang đi, thì anh chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm.