Ván cờ và Con Mồi Của Tổng Tài

Ván cờ và Con Mồi Của Tổng Tài

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Ván cờ và Con Mồi Của Tổng Tài mang tới thông điệp Khi ta đến bên nhau, mọi sóng gió đều hóa yên bình. Cặp nhẫn tuy nhỏ nhưng chứa đựng cả một đời minh chứng cho tình yêu đôi mình.

Chương 12: Đạo Diễn Rác Rưởi

Hứa Tinh Trạch!”

“Hứa Tinh Trạch!”

“Hứa Tinh Trạch!”

Trong sân vận động. Hứa Tinh Trạch chỉ vừa mới bước ra sân khấu, mọi người liền hào hứng, tất cả đều hô to tên hắn.

Hứa Tinh Trạch mặc một cái áo thun cùng quần dài rộng thùng thình, bên ngoài khoác áo cao bồi, vừa ra sân khấu thì lộn ngược ra sau. Nhảy được một đoạn liền cởi áo cao bồi quăng đi. Học sinh ở dưới gấp gáp tranh nhau giành giật cái áo, tiếng hò hét chói tai vang đến cả nóc nhà.

Ngay lúc cao trào, nhạc khiêu vũ nhẹ nhàng vang lên. Thanh âm ngọt ngào bao phủ cả quảng trường ồn ào, Hứa Tinh Trạch chỉ có thể từ bỏ dáng vẻ soái ca rồi bắt nhịp múa.

Loại phong cách biển đổi xoành xoạch này khiến người xem bên dưới đồng loạt “Ha ha ha”.

Hiện trường không vì đổi thể loại nhạc mà yên tĩnh hơn, ngược lại càng thêm náo nhiệt. Các bạn học chụm đầu ghé tai, toàn bộ đều đang cười sảng khoái.

Nhảy đến phần chính giữa có tiết tấu dồn dập nhanh nhất, Hứa Tinh Trạch lại nối tiếp một đoạn Street Dance, sau đó nhanh chóng hoàn thành phần khiêu vũ nhàm chán, và kết thúc. Nhìn người xem ai nấy đều phấn khích cười đùa, đầu hắn hiện lên một nghìn ký tự.

Hứa Tinh Trạch: Ta là cao lãnh boy, ta không thể thua.

Hứa Tinh Trạch: Mặt phải lạnh lùng, ta không thể cười.

Hứa Tinh Trạch: Nhảy khiêu vũ cũng phải trở thành người có thần thái cao ngạo nhất.

Nghĩ chưa xong lại nghe mọi người sôi nổi kêu “Hứa Tinh Trạch lại múa thêm một khúc nữa đi.”

Hứa Tinh Trạch đương nhiên sẽ không múa nữa. Rồi hắn như trút được gánh nặng mà đi trở về.

Kế tiếp là Hướng Ngữ. Hướng Ngữ cũng cải biên động tác, vì đã từng có kinh nghiệm. Hướng Ngữ ca hay nhảy đều không có vấn đề. Sửa lại cũng chỉ là thêm một vài động tác làm bản thân thêm mềm mại, uyển chuyển hơn mà thôi. Cô cũng như Hứa Tinh Trạch, tiếng vỗ tay rất to.

So sánh thì, Trình Trục cùng Cố Khải kém cỏi hơn rất nhiều. Thật ra đại khái là hai người diễn trước quá ưu tú, bọn họ động tác cứng đờ, thật là quá buồn cười.

Người cuối cùng lên sân khấu là Phó Điềm Điềm. Nhóm bọn họ có hơi khác so với những nhóm còn lại. Vì có tới hai người múa dẫn đầu – Phó Điềm Điềm cùng người múa dẫn đầu cũ. Nhóm bọn họ động tác phi thường chỉnh tề, Phó Điềm Điềm cùng người múa dẫn đầu thiết kế động tác khá độc đáo, hai người hợp tác nhảy một đoạn, sau đó Phó Điềm Điềm quay mặt giậm chân cô gái thật mạnh, cô gái kia cũng đẩy cô ra, rồi lại biến thành múa đơn.

Đó đương nhiên là động tác giả, nhưng người xem mắt chữ A đến miệng chữ O, xem xong đều cười ha ha.

Nhóm bọn họ cũng coi như là hoàn thành khá tốt phần trình diễn.

Các bạn học bắt đầu bỏ phiếu, còn bọn họ thì lục đục trở lại hậu trường chờ tuyên bố kết quả.

Trình Trục nâng cánh tay đầy cơ bắp: “Là do thứ tự bốc thăm vào buổi sáng đã hại tôi.”

Cố Khải: “Cũng hại tôi nữa, sáng cậu nói như vậy, tôi còn tưởng mình có thể thắng được 2 cô gái kia.”

Phó Điềm Điềm đưa ra một ngón tay lắc lắc: “Thứ tự có sao thì cũng vậy thôi a, các cậu dù có diễn đầu tiên cũng thua thôi ~”

Trình Trục tức sùi bọt mép: “… Phó Điềm Điềm, cô điên rồi à?”

Phó Điềm Điềm ghé vào vai Hướng Ngữ cười to.

Kết quả cũng vừa có, Hứa Tinh Trạch đứng hạng nhất, Phó Điềm Điềm hạng nhì, Hướng Ngữ hạng ba, còn Trình Trục đáng thương quả nhiên vẫn luôn trung thành với hạng chót.

Tổ tiết mục khiêng tới cái rương hình phạt và nói, “Anh Trình, chọn một cái.”

Trình Trục lạy ba cái, nói: “Nữ thần may mắn hãy phù hộ cho tôi.” Sau đó đưa tay vào rương để bốc.

”Hát một đoạn “Cao nguyên Thanh Tạng”. ”

“Cái này thì đơn giản.” Trình Trục đem tờ giấy nhét trở lại, tự tin nói, “Không chỉ là “Cao nguyên Thanh Tạng”, “Lục tàng cao nguyên” thì tôi cũng hát”.

“Là ai mang đến viễn cổ kêu gọi…”

Trình Trục trong thanh âm man mác chút khàn khàn và trưởng thành của đàn ông tuổi ba mươi. So với đám nhóc choai choai mười mấy hai chục thì có thêm hương vị trầm ổn, cũng điểm vào một chút quyến rũ, tạo thành chất riêng.

Bất quá mọi người cũng không quan tâm hắn hát được hay không, họ chỉ để ý câu cuối cùng. Trình Trục hít sâu một hơi, nốt cao còn chưa kịp chạm, hắn liền từ từ giảm âm.

Đạo diễn: “Không đúng.”

Trình Trục không phục, “Vì cái gì? Tôi chính là giọng nam thấp, hát không lên nổi là lỗi của tôi sao?”

Đạo diễn: “Hát lại, đủ tư cách mới thôi.”

Trình Trục trong lòng nghĩ đạo diễn không quan tâm chất lượng sao? Thế thì tôi phá âm cho mà xem. Cho nên Trình Trục hát như tự gào thét nốt cao đến vỡ giọng.

Đạo diễn: “Được rồi, hình phạt của cậu chấm dứt tại đây.”

Trình Trục: “Gì? Đạo diễn, ông có ý gì?”

Những người khác tất cả đều “Ha ha ha.”

Cố Khải đi tới vỗ vỗ vai của hắn, “Không hiểu đúng không? Đạo diễn chính là cố ý để cậu phá âm.”

Trình Trục: Phi, đạo diễn rác rưởi dám hủy hình tượng của tôi!

Trên đường trở về, Phó Điềm Điềm cùng Hướng Ngữ gối đầu lên nhau ngủ đến quay cuồng chẳng còn biết trời đất là gì. Cố Khải và Hứa Tinh Trạch thì lập tổ đội chơi trò chơi. Trình Trục đang tấm tắc khen mình trong camera.

======= Truyện ngôn tình hay ======

======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

=======Truyện Ngôn Tình Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

“Anh Trình, anh thật quá tự luyến.” Cố Khải chịu không nổi mà nói.

Trải qua một ngày quay phim, năm người đã bỏ xuống cái vẻ khách khí, bắt đầu trở nên thân thiện dễ gần hơn.

“Tôi tự biết.” Trình Trục lại ngắm cơ bắp, “Nhưng trước tiên tôi phải yêu mến chính mình, thì người khách mới có thể yêu mến tôi được chứ.”

“Anh Trình, đây là nguyên nhân khiến anh hiện tại vẫn còn độc thân đấy.” Hứa Tinh Trạch nói, “Anh quá yêu mến bản thân.”

“Phì!” Trình Trục từ trước màn ảnh trở về, “Hứa Tinh Trạch cậu điên rồi sao?”

Khóe miệng Hứa Tinh Trạch cong cong, bộ dáng cúi đầu cười nhạt làm Trình Trục ngây cả người.

“Hứa Tinh Trạch, tôi rốt cuộc cũng biết vì sao thường ngày cậu cười rất ít.”

“Hửm?”

“Cậu cười lên quá đẹp, cậu nếu cười thêm vài lần nữa, chắc hẳn fans của cậu sẽ phát điên”

Hứa Tinh Trạch lắc lắc đầu, không để ý tới lời trêu chọc của hắn.

Phó Điềm Điềm vừa trở về khách sạn, Tiểu Lâm liền lập tức chạy đến, bóp bóp chân rồi xoa vai. “Đúng rồi, chị Điềm Điềm, A Bạch gọi điện thoại đến, chị phải về sao”

“A Bạch dùng di động?” Phó Điềm Điềm mở mắt ngồi dậy.

Tiểu Lâm gật đầu, “Hôm nay còn học viết chữ. Nghe người hầu nói, A Bạch tự viết chữ còn đẹp hơn cả hắn, quá khứ chắc chắn đã từng luyện qua.”

Tiểu Lâm đưa ra điện thoại, “Xem này.”

Phó Điềm Điềm nhìn về phía bức ảnh, ảnh chụp một trang giấy trắng, trên giấy dùng bút máy viết hai chữ “Điềm Điềm”, nét viết thanh thanh lại rất hữu lực, uyển chuyển nhưng không kém phần mạnh mẽ.

“A Bạch thật là lợi hại a~”, Phó Điềm Điềm dùng hai ngón tay phóng to, phóng tới lớn nhất, hai chữ này một nét đều khắc họa tính nghệ thuật cao, không một chút tì vết.

“Để tôi gọi lại”

Phó Điềm Điềm lướt WeChat, bên trong có lời mời kết bạn của A Bạch.

WeChat của A Bạch là do người chăm sóc gửi yêu cầu, trang chủ không có gì, chỉ có nick name là “Điềm Điềm A Bạch”, còn avatar thì là ảnh Điềm Điềm đang cúi đầu chơi game.

Phó Điềm Điềm khẽ cười, chấp nhận lời mời, rồi call video với hắn.

Sau một lát, điện thoại cuối cùng cũng có người bắt máy, A Bạch xuất hiện trên màn hình di động. Hắn hình như vừa mới tắm xong, tóc ẩm ướt, lông mi đọng vài giọt nước long lanh, theo hàng mi khẽ chớp run run, mãi vẫn chưa rơi.

“Điềm Điềm.” A Bạch mở lời trước, vươn ngón tay ra như muốn chạm vào cô, nhưng thứ hắn đụng phải chỉ là màn hình di động, lại còn vô tình chắn mất camera. Hắn vội vàng thu tay, rồi kêu một câu “Điềm Điềm”.

“Tôi ở đây, A Bạch, cậu có phải đang tập viết chữ đúng không? Tôi đã xem ảnh chụp, thật lợi hại.”

Phó Điềm Điềm vừa nói vừa giơ ngón tay cái, bên kia A Bạch hình như có chút ngượng ngùng, màn ảnh bắt đầu đong đưa. Một lát sau, liển thấy A Bạch cầm vở đến, luống cuống lật ra.

Lần này ngoại trừ từ “Điềm Điềm”, còn có “A Bạch”. Cũng giống như thế, đều vô cùng xuất sắc, cảnh đẹp ý vui.

Cùng với cảnh đẹp ý vui còn có cả người bên kia điện thoại. Có thể là do vội vàng từ trong phòng tắm ra, cổ áo A Bạch vẫn còn mở rộng, bọt nước từ ngọn tóc nhỏ giọt xuống dưới, lăn vào áo ngủ. Phó Điềm Điềm dời mắt, “A Bạch, mau lau khô tóc đi.”

Sợ hắn nghe không hiểu, Phó Điềm Điềm chỉ vào tóc mình nói, “Lau khô tóc.”

Hắn sửng sốt một lát, sau đó đi vào phòng tắm, cầm một cái khăn lông ra bắt đầu chà tóc. Chà một hồi rồi ngần người ngắm Phó Điềm Điềm sau màn hình rồi lại tiếp tục chà.

“Cổ cũng lau luôn đi, áo ngủ ướt cả rồi.” Phó Điềm Điềm làm mẫu cho hắn xem.

A Bạch ánh mắt dừng ở trên cần cổ trắng nõn của cô. Tạm dừng vài giây, trong con ngươi của hắn tựa hồ có cái gì chợt lóe qua, đảo mắt cái rồi chuyển thành mờ mịt như trước, sau đó cũng rất ngoan ngoãn lau sạch nước trên cổ.